" Đông đủ nhỉ, lâu ngày không gặp Hàn Tư Không! "
Người đàn ông kia cứng người lại trong vài giây nhanh chóng thủ thế giao chiến.
" Ông chú tin tức nhanh thế không phải là chó sao? "
Mặt nạ cũng rơi xuống, Hàn Tư Không nhếch miệng mỉa mai nhưng phải công nhận khuân mặt non choẹt này lại có khả năng là ông trùm Tân Hải thì năng lực rất đáng học tập.
Đáy mắt Đinh Thiên trầm mặc khi nhìn đến vẻ mặt giễu cợt hận ý của người kia, gã ra lệnh cho đám đàn em xử lý. Hai bên xảy ra xung đột lực lượng không chênh lệch nhưng sức chiến đấu khỏi phải bàn. Đàn em Tân Thiên đã chiếm thế sau khi giáp lá cà với chúng. Đinh An chặn đường tẩu thoát của một tên trong Tân Hải cũng coi như có năng lực. Lão Nhị, lão Tam đã bắt sống tên cầm đầu giao mai thúy. Tất nhiên Đinh Thiên đang bị Hàn Tư Không vây đánh nhưng gã ta ra hiệu đám đàn em không cần lo.
" Ông chú muốn chết nhanh thì mau quỳ xuống nhận một đao không thì đừng trách thây không toàn "
Hàn Tư Không sử dụng chiến thuật đánh và ra đòn nham hiểm. Đinh Thiên vẫn thủ thế phòng, gã bị một thằng nhóc trẻ ranh chửi đến mặt mũi cũng không bình tĩnh nổi.
" Hàn Tư Không, nhóc đủ lông cánh rồi "
" Vậy thì sao? "
Bốp.
Vừa dứt câu Hàn Tư Không đã bị chặn đòn lại không ngờ Đinh Thiên đánh mình, sừng sộ vung quyền
" Con mẹ nó, lão già biến thái đi chết đi "
…
Một tiếng sau đó.
Hai bên phân thắng bại. Hàn Tư Không bị trói chặt vào một cái cây gần đó. Đinh Thiên ra lệnh cho đàn em xử lý tàn dư rồi bắt người về không quên dặt bọn họ gọi cớm đến xử lý.
" Rút "
Lạch cạch …
Cánh cửa phòng mở ra. Đèn trong phòng bừng sáng. Người vốn quen với bóng tối không kịp thích nghi hoản loạn ôm đầu rúc vào một góc tường.
" Ưm ư … tha cho tôi … tôi không có …không có "
Cô ta thều thào thốt lên từng chữ.
Người phụ nữ vừa bước vào nhìn đến tuy cũng nảy chút thương sót nhưng mệnh lệnh không thể bỏ qua. Nàng ta vừa tiến một bước giống như sẽ làm gì người đàn bà trong góc run rẩy sợ hãi.
" Đến giờ ăn cơm rồi " Giọng nói đều đều như thể nó đã lặp lại hàng nghìn lần.
" Không muốn! không muốn "
Người phụ nữ càng giãy dụa hét lên
" Chỉ là ăn cơm thôi, ngoan lại đây tôi bón cho chị " Nàng ta thở dài khẽ đưa tay vuốt mái tóc rối bù, chỉnh lại quần áo sộc sệch sau đó nhấc bổng người phụ nữ ngồi yên vị trên giường. Cô ta bất giác ngơ người để mặc xắp xếp không nháo nữa dường như đã bớt sợ hãi.
Từng thìa cơm, từng thìa múc lên đều cẩn thận đưa cho người còn ngơ ngác, cô tự động ăn đến khi nhận ra liền lắc lắc cái đầu không chịu ăn tiếp. Nàng ta để khay đồ ăn lên bàn lấy khăn mặt, lau chùi cho cô xong xuôi còn tiện thể chải lại đầu. Từ trong túi nàng ta lấy ra một viên kẹo sữa bóc vỏ đem đến bờ môi khô ráp của người phụ nữ. Cô ta ngậm lấy ngước đôi mắt khờ khạo nhìn nàng ta.
" Cô muốn ra ngoài chút không? " Lý Đông nhìn đến ánh mắt luyến tiếc chằm chằm cánh cửa nơi ra vào của người phụ nữ khẽ đề nghị. Dường như không tin, người phụ nữ hỏi lại " Thật …thật không? "
" Ừm "
" Chết tiệt có giỏi thì thả tao ra!"
Hàn Tư Không bị nhốt trói từ đêm hôm qua đến giờ mặt trời đã lên cao nhưng vẫn không có người thả. Đinh Thiên ngồi trên sofa nhìn người bị trói chặt mặt đỏ tía tai thét lác.
Hàn Tư Không mắc tiểu nhưng không thể nói ra mất mặt như vậy được chỉ cố gắng giữ cho thứ gì không thể thoát ra ngoài. Dường như điều đó trở lên vô dụng. Hàn Tư Không lí nhí nhí trong cổ họng:
" Tôi … tôi muốn đi vệ sinh … Thả ra đi "
Hàn Tư Không chờ mãi không thấy người kia phản ứng cảm thấy bản thân không xong rồi thì sợi dây cột lỏng ra bản thân bị nhấc đi. Hàn Tư Không định phản kháng sau nhìn hướng đi đến là nhà vệ sinh lại thức thời im miệng.
Chuyện là Đinh Thiên không cởi trói tay nên gã phải tự thân làm cho người ta. Mà dường như hắn không cảm thấy xấu hổ còn rất tự nhiên nhìn chằm chằm nó nữa.
" Chết tiệt, bẩn thỉu "
Hàn Tư Không ấm ức không nghĩ bản thân chịu nhục nhã. Cơ thể bất chợt run lên một phần vì vật yếu ớt bị nắm giữ.
" Cô ta chưa chết, nhóc… "… không cần trả đũa tôi nữa
Hàn Tư Không cứng đờ như không tin vào tai mình …