Trọng Sinh, Theo Tiếng Gọi Con Tim

Chương 7: Nhập viện




Tại bệnh viện

Tư Chân ngồi bên ngoài phòng chờ cùng người phụ nữ. Cô gái này từ lúc đến viện tới bây giờ chưa mở miệng lần nào sau một câu nói trước lúc nên xe. Cô toát ra khí chất lãnh đạm, trầm ổn khó nói là có xuất thân tầm thường. Tư Chân trong lòng lo lắng như có hàng ngàn mũi kim trích cứa vào da thịt. Đối với một đứa trẻ năm tuổi hẳn sẽ không hiện ra những nét trưởng thành như vậy. Chính xác đây chỉ là ngoại hình đứa trẻ thôi. Tuy là người phụ nhữ bên cạnh không nói gì nhưng vẫn thỉnh thoảng đưa ánh mắt dời đến Tư Chân không khỏi kinh ngạc trước cảm xúc âm trầm kia. Vì thế mà Tư Chân cũng dời bớt sự chú ý lên cô. Cậu nhận ra ánh mắt dò xét đương nhiên cậu cũng tương tự đánh giá người được coi là ân nhân của mình. Cô gái này ngũ quan xinh đẹp góc cạnh, trán cao, mắt kiếm, mũi thẳng nhìn qua cho người đối diện cảm giác lạnh lùng ẩn ẩn bên trong mạnh mẽ quyết đoán. Tư Chân không biết kiếp trước đã từng gặp người như vậy chưa.

“ Cậu nhóc, cậu có vẻ không phải là đứa trẻ bình thường nhỉ? “ Cô ta không thích cảm giác bị người nhìn xét lên tiếng cắt đứt ánh mắt tựa như có như không của cậu.

“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi là hình dáng đứa trẻ năm tuổi, cô nên tin vào mắt mình chứ “ Giọng nói non nớt nhưng thuần thục kia thật đánh vào suy nghĩ người khác.

“ Cảm ơn cô, tôi có thể biết tên không? “

“ Nhóc thú vị đấy “ Cô khẽ nhếch đôi môi mỏng của mình tỏ ý.

“Phong Tuế Nguyệt “ Âm thanh thoát ra khỏi đôi môi lọt vào tai Tư Chân cậu khẽ khựng lại nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

Không gian trở lại im ắng.

Tư Chân không biết xoay chuyển được ý nghĩ nào đầu lông mày trẻ con khẽ cau nhẹ. Đợi một lúc nữa, cửa phòng mở ra. Tư Chân đứng phắt dậy chạy đến chỗ bác sĩ hỏi:

“ Bác sĩ, mẹ cháu sao rồi ạ? “

“Cháu là người nhà bệnh nhân hả, có người lớn đi theo không? “ Bác sĩ nhìn đến đứa bé có một mẩu, nghe xong liền rời mắt đi hỏi lần nữa:

“ Tôi cần người giám hộ trên mười tám tuổi, cô có phải người thân bệnh nhân không? “

Phong Tuế Nguyệt đáp:

“ Phải. “

Bác sĩ hướng Phong Tuế Nguyệt nói:



“ Được rồi, đi theo tôi làm thủ tục nhập viện, tôi cần trao đổi một vài thông tin. Bênh nhân chưa tỉnh, có thể vào thăm rồi, chú ý đừng làm ồn “

“ Nhóc mau vào trong tìm mẹ trước, có việc ta nói lại sau “

Tư Chân đành nghe theo Phong Tuế Nguyệt phân phó ở lại, cậu vào phòng tìm mẹ. Cánh cửa phòng mở ra rồi thật khẽ đóng lại theo đó Tư Chân vào được phòng. Cậu nhìn thấy mẹ đang nằm trên chiếc giường trắng, mắt nhắm nghiền. Ân Lan Hương đang trong trạng thái hôn mê. Tư Chân giờ phút này mới chân chính nhìn ngắm kĩ càng dung nhan người phụ nữ trên giường. Bình thường cậu luôn thấy mẹ nở nụ cười với cậu, có thể mẹ không muốn cho cậu thấy mình mệt mỏi, yếu đuối đi. Bây giờ khi nụ cười ấy rút đi Tư Chân nhận ra khuân mặt mẹ trở nên góc cạnh hơn, mắt có hơi hõm vào. Ân Lan Hương lúc trẻ nhất định rất xinh đẹp, cậu có thể tưởng tượng ra nàng công chúa ấy thật dịu dàng và diễm sắc vì ngay cả lúc cô trở nên thiếu huyết sắc và đang ở độ tuổi ba mươi đi chăng nữa thì vẫn trông được những nét đẹp hiện rõ trên khuân mặt.

Tư Chân không nói lời nào, chỉ ngồi và nhìn cô như thế.

Tiếng điện thoại rung lên cậu giật mình vội tắt bỏ, nhìn lại người trên giường vẫn như cũ thì thở phào rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài

Màn hình điện thoại hiện lên cuộc gọi của bác Tư. Tư Chân đi đến gần chỗ vắng người, gọi lại. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy. Chưa để cậu kịp mở lời, giọng nói có phần sốt ruột vang lên trước:

“ Alo, Lan Hương, cô có giấu chị chuyện gì không? Bây giờ bên nhà cô toàn mấy kẻ lạ mặt mặc đồ đen giống côn đồ lắm chúng phá cửa vào rồi. Cô xem hẵng về sau đợi bọn chúng đi chị gọi lại cho. Được rồi chị tắt máy đây, chúng nó dòm cả sang bên này rồi “

“ Tút, tút “

Bác Tư gấp gáp báo tin xong liền tắt máy.

Tư Chân mới đầu còn không hiểu đầu đuôi câu chuyện ý định gọi lại. Đây là điện thoại của mẹ,cậu cầm lấy khi mẹ vào phòng khám.Nhưng rất nhanh cái đầu với trí óc không phải là của trẻ con đã nảy ra suy đoán khó tưởng.

“ Không phải tuần sau ông ta mới đến sao? “ Tư Chân hoài nghi trong đầu

“ Tại sao lại diễn ra sớm hơn dự định, chẳng lẽ mình sống lại nên sự kiện bị ảnh hưởng rồi “

Tư Chân đứng trên hành lang vắng người bộ dạng trầm trầm rất không hợp với hình dáng lại càng không hợp với một đống suy luận khó hiểu trong đầu. Tư Chân đã định trước sẽ có ngày này chỉ là không nghĩ nó đến sớm hơn dự định. Cậu thậm trí còn mong rằng người đàn ông đó không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời này.

Tiếng nói bất chợt truyền vào tai có chút quen đánh tỉnh Tư Chân. Cậu quay người ra nhìn thấy là Phong Tuế Nguyệt vẻ mặt có chút phức tạp nhìn mình. Trong lòng Tư Chân có dự cảm chẳng lành.