Trọng Sinh, Theo Tiếng Gọi Con Tim

Chương 9: Ân Lan Hương gặp Phong Tuế Nguyệt




Tại phòng bệnh

Ân Lan Hương khẽ động đậy làm mi, đôi mắt từ từ mở ra nhẹ quan sát xung quanh. Ân Lan Hương phải mất một lúc mới lắm sơ qua tình hình đến khi hình dung rõ tình cảnh của mình lại hốt hoảng ngồi dậy tìm kiếm con trai.

“ Chân Chân, a “

Do ngồi dậy đột ngột sau lúc nằm dài cô bất chợt cảm nhận cơn đau truyền đến đại não theo phản xạ kêu lên một tiếng tay cũng đưa lên ôm đầu.

Cạnh, cửa phòng mở ra.

Phong Tuế Nguyệt bước vào, tiếng động phát ra không nhỏ biết Ân Lan Hương đã tỉnh cô mang theo cặp lồng đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, chủ yếu là món nhẹ. Dù sao giờ cũng đã gần năm giờ chiều. Không tự dưng một người như cô sẽ quan tâm đến việc nhỏ nhặt này. Việc kể đến khi Phong Tuế Nguyệt đưa Tư Chân đi kiểm tra. Bác sĩ đã cằn nhằn cô vì để đứa trẻ đói đến tụt huyết áp ngất đi, còn nữa, cảm xúc của đứa trẻ bị dao động quá mức do hoảng loạn, lo sợ quá độ. Tư Chân khuân mặt trắng bệch nằm lọt thỏm trên giường bệnh ga trải giường màu trắng nhìn đặc biệt giống một tinh linh với linh hồn trắng xóa. Trông đáng thương đúng là động đến Phong Tuế Nguyệt làm cô cảm thấy bản thân quá mức dọa đứa trẻ rồi.

Phong Tuế Nguyệt nhức đầu nghe bác sĩ cằn nhằn xong liền nhờ trợ lý mua đồ ăn chờ cho đến khi họ tỉnh dậy chắc sẽ đói, còn cẩn thận dặn trợ lý chọn món phù hợp với người bệnh. Cô gọi luôn hai suất vì nghĩ đến người mẹ của Tư Chân vẫn đang nằm viện tình hình có vẻ tương tự.

Hiện tại, Ân Lan Hương đang giương đôi mắt nghi vấn cùng ngạc nhiên hướng Phong Tuế Nguyệt.

“ Trước hết chị uống cốc nước ấm đi “

Phong Tuế Nguyệt đưa cốc nước ấm đến trước mặt Ân Lan Hương đạm đạm nói:

“ Có chuyện gì muốn biết tôi sẽ giải thích, còn nữa cháo trong hộp vẫn còn ấm chị nên dùng trước khi nó nguội “

Ân Lan Hương lờ mờ nhận người này đã đưa cô đến bệnh viện đi nhưng còn Tư Chân đâu. Cô gấp gáp hỏi lại:



“ Cảm ơn tôi không đói, có thể cho biết Chân Chân con trai tôi ở đâu không “

Chỉ là không biết vừa dứt lời, cái bụng phản chủ đã kêu lên bán đứng cô một cách rõ ràng “ ọt, ọt “

“ Tôi...”

Ân Lan Hương còn chưa kịp nói gì nữa đã khựng lại,rất nhanh trên mặt không khỏi hiện lên một mạt hồng nhạt chứng tỏ chủ nhân của nó đang rất ngại ngùng. Đôi mắt vì bối rối khẽ đảo sang hướng khác tránh đi ánh nhìn của người đối diện. Tuy vậy, khuân mặt có chút thần sắc lại đặc biệt dễ nhìn. Cũng vì quay đi nên Ân Lan Hương không nhìn thấy được khóe môi người nào đó khẽ cong lên, đáy mắt gợn chút ý cười trong não cũng tự nhận định hình ảnh trước mặt có chút đáng yêu.

“ Chị yên tâm cậu nhóc vẫn an toàn, đang nghỉ ngơi. “

Phong Tuế Nguyệt không để người kịp nói câu nào đã đưa hộp cháo còn ấm đến trên tay Ân Lan Hương. Cô thấy người còn chưa phản ứng đã bồi thêm một câu:

“ Hay chị muốn tôi bón, hửm? “

An Lan Hương luống cuống cầm lấy hộp đựng đáp lời:

“ Không, không cần, cảm ơn tôi có thể tự ăn được “

Nói thật Ân Lan Hương có chút thất thần khi nhìn dung mạo người này ở khoảng cách gần, đặc biệt có ấn tượng.

Không khí trong phòng gượng gạo cũng tại ai đó có mỗi việc ăn thôi cũng quan sát người ta ăn bằng được. Mặc dù không lộ liễu còn rất biết điều nhưng trong phòng chỉ có hai người nên không tránh khỏi một hai lần Ân Lan Hương bắt gặp nó. Cô dùng tất cả sự tập trung của mình chỉ để xử lý hộp cháo một cách tự nhiên nhất tránh biểu hiện bối rối. Kì thật, Ân Lan Hương ba mươi cái mùa xuân rồi vẫn có lúc bị người đối xử như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, tầm mắt cũng lơ đãng đưa sang người ngồi trên ghế. Phong Tuế Nguyệt đang bận trao đổi với trợ lý vài chuyện có lẽ liên quan đến công việc nên đôi mắt nhìn vào mằn hình trở nên nghiêm túc hơn. Bất giác Ân Lan Hương quan sát đến ngẩn ngơ đến khi trực tiếp bị chính chủ bắt gặp mới vội vàng rời mắt đi.

Lại qua thêm một lúc nữa, cô toan đứng dậy cất hộp cháo đã trống không thì bị một đôi tay nhann gọn chặn lấy đem đi không cho cô cơ hội phản ứng.

Ân Lan Hương sau mấy năm ròng rã không còn cảm nhận được sự quan tâm bất chợt tỉ mỉ nên vẫn là xao động. Lại nghe thấy người này nói:



“ Giờ chị muốn hỏi gì thì hỏi đi “

Ân Lan Hương đáp:

“ Ừm, cảm ơn cô đã đưa tôi đến bệnh viện. Tôi có thể biết tên cô được không?”

Phong Tuế Nguyệt trong đầu nghĩ mẹ con Ân Lan Hương rất giống nhau nhỉ? Tuy vậy vẫn là đáp ứng yêu cầu đơn giản mà nói ra tên của mình:

“ Tôi là Phong Tuế Nguyệt, chị gọi sao cũng được nó không quan trọng “

“ Được rồi, tôi có thể hỏi cô đã biết về bệnh tình của tôi rồi phải không, vậy.... con trai tôi có biết không? “

Ân Lan Hương đưa đôi mắt lo lắng nhìn người phụ nữ hỏi một cách thận trọng. Phong Tuế Nguyệt không biết phải nói sao bởi chính cô không nghĩ tới Ân Lan Hương trực tiếp hỏi chuyện này. Giờ cô trả lời sao trong khi cô đã nói hết với nhóc đó còn hợp thành dao dịch chỉ hai người biết. Lại nhìn đến ánh mắt lo lắng hệt như đôi mắt của đứa trẻ Tư Chân không khỏi cảm khái, nhưng rất nhanh đã tiếp lời Ân Lan Hương:

“ Về chuyện này, tôi nghĩ đứa trẻ là người thân của chị nên đã cho nó biết rồi. Tôi nghĩ mình không cần nói nhiều về bệnh tình của chị dù sao chị cũng là người hiểu rõ nó nhất. Có điều, tôi vừa nảy ra một ý không biết chị có tiện nghe không? “

“ Đứa bé đã biết rồi, tôi còn có thể làm được gì chứ, hức... “

Ân Lan Hương khó kiềm chế được cảm xúc lại trực tiếp tràn ra khóe mắt giọt nước có vị mặn mặn. Đôi tay nắm vào nhau đã muốn đỏ lên. Phong Tuế Nguyệt cảm thấy người trước mặt rất đáng thương, thân hình nhỏ gầy run lên từng hồi bất giác đưa tay ra trấn an người ta:

“ Tôi nói có chuyện muốn nói chính là tôi có thể để chị chữa trị thành công, nên là....mau nín đi “

Tiếng khóc chợt dứt, Ân Lan Hương ngước đôi mắt đỏ hoe nên nhìn lại vẻ mặt hoang mang muốn xác nhận lại lần nữa từ người kia.