Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi

Chương 2: Mở đầu cho cuộc phá hủy âm mưu




Tiểu yêu tinh thấy không vừa ý với cách gọi của Hạ Nhi.

[ Nè kí chủ, ta không phải tiểu yêu tinh tên ta là Soba a. ]

Bé con nhìn vật nhỏ đó với dấu hỏi to đùng trên đầu.

- Soba?

- Tiểu yêu tinh thích ăn đồ Nhật à?

[ Trời ạ, đó là tên ta không liên quan gì tới đồ ăn cả. ]

- Được rồi.

- Mà Soba nè nhiệm vụ của cậu là gì vậy?

Nhóc Soba trả lời: [ Ta có nhiệm vụ là cho Hạ Nhi biết trước việc sắp xảy ra ở tương lai gần và thông báo với cô nếu hệ thống có báo động gì. ]

Hạ Nhi ôm lấy Soba vì quá đỗi đáng yêu.

- Soba dễ thương nhỉ.

- À nè tớ nhớ không lầm thì ngày mai chính là ngày kế hoạch lật đổ Lục thị của Phó gia bắt đầu đúng không?

- Và sẽ bắt đầu từ tập đoàn của anh năm trước.

[ Đúng đó kí chủ, ngày mai cô có đến đó không? ]

Hạ Nhi lộ ra biểu cảm hận thù khi nhắc tới Phó gia.

Cô nói:

- Tất nhiên tớ phải đến rồi, bây giờ Lục thị đang rất quyền lực và mạnh mẽ, Phó gia thì không bằng họ đang âm mưu kế hoạch tiếp cận và lấy lòng các anh trai trước.

- Tớ phải đến đó để bảo vệ anh năm.

Nói rồi cô còn buồn ngủ nên gục xuống, Soba cũng ngủ bên cạnh. Trong căn phòng yên tĩnh, cơn mát từ điều hoà bao trùm căn phòng. Cô cùng Soba say giấc, nhìn thoáng qua cứ nghĩ là yên bình nhưng không. Khi tỉnh giấc thì Hạ Nhi sẽ phải đối mặt với âm mưu tới từ Phó gia.

____________________________

« 9 giờ sáng ở tại phòng làm việc tập đoàn bất động sản V&S. »

Học Nhiên, người anh trai thứ năm của Hạ Nhi đồng thời là chủ tịch tập đoàn đã đến. Anh mở cửa thấy có bóng dáng hai người phụ nữ bên trong.

Người con gái trẻ nhất lên tiếng:

- Ngài đến rồi Nhiên tổng!

- Hai người đến đây làm gì?



Học Nhiên ngồi xuống vắt chéo chân, anh mặc đồ vest màu trắng, tóc chỉnh tề có vài cọng tóc phất phơ trước mặt. Toả ra khí chất ngời ngời của mình không khác gì mẫu ảnh.

Cô gái đó nói tiếp:

- Nhiên tổng vẫn lạnh lùng như trước nhỉ?

- Nhưng mà chị hai tôi sắp về nước rồi, muốn mời anh ăn một bữa tối, thế nào?

Học Nhiên lạnh lùng đáp:

- Không ăn, đừng dài dòng vào vấn đề chính đi!

Cô gái đó tính mở miệng nói thì có tiếng gõ cửa liên tục vang lên.

« Cốc... cốc... cốc. »

Cánh cửa bật mở vào, họ thấy một dáng vẻ bé nhỏ đi vào trong hướng về Học Nhiên. Đó là Hạ Nhi. Học Nhiên bất ngờ khi thấy Hạ Nhi ở đây, cô đổ mồ hôi khá nhiều giống như mới chạy bộ vậy.

Cô gái đó tự nhiên hét lên: Vô phép, này nhóc là ai?

- Sao tự nhiên chạy vào phòng làm việc của Nhiên tổng vậy?

Hạ Nhi quay sang nhìn, cô thấy họ thì sắc mặt kém xuống, lộ dần ánh mắt hình viên đạn nhưng vẫn cố tỏ ra không có gì.

Học Nhiên để Hạ Nhi ngồi lên đùi, anh lấy chiếc khăn tay lau mồ hôi cho Hạ Nhi đồng thời lườm cô ta.

- Này cô Phó, đây là em gái tôi la lên làm gì?

Cô ta kích động nhìn Hạ Nhi chằm chằm.

- Em gái anh, vậy là thiên kim của Lục thị sao?

Hạ Nhi nhìn họ nhưng cảm thấy khó chịu với mấy nụ cười giả tạo đó. Người phụ nữ lớn tuổi bèn đứng lên rồi bà ta giới thiệu thân phận.

- Chào tiểu thư út!

- Tôi là Phó phu nhân đến từ Phó gia và đây là con gái thứ ba của tôi Phó Kiều Ly.

Hạ Nhi nhìn mấy nụ cười giả tạo đó thì cực kỳ khó chịu, lát sau cô hỏi:

- Phó phu nhân - tam tiểu thư! Miệng hai người có vấn đề gì sao? Hai người cười trông khó coi thế?

Nghe xong câu hỏi khoé môi hai người họ giật giật, mí mắt nảy lên vì nói trúng tim đen.

- Ôi tiểu thư thật biết đùa! Tôi cười tự nhiên mà!

“...”



Hạ Nhi thầm nghĩ trong đầu: ( Méo! Tôi đéo tin bà với chị ta cười tự nhiên!)

Học Nhiên phì cười, để bỏ qua bầu không khí này anh lên tiếng:

- Được rồi, hai người nói vấn đề chính đi.

Bà ngồi xuống rồi bảo:

- Nhiên tổng, tôi tới đây là tiếp tục đàm phán về việc mua mảnh đất ở trung tâm thành phố.

Học Nhiên tựa lưng vào ghế mỉm cười.

- Hừ! Nếu nói về việc đó thì miễn bàn.

Phó Kiều Ly lên giọng cộc cằn với Học Nhiên:

- Nhiên tổng ngài sao vậy?

- Phó gia bỏ ra gấp hai lần giá tiền để mua mảnh đất đó, sao ngài không bán chứ?

Học Nhiên tay chống cằm ung dung đáp lời:

- Giờ cô bỏ ra gấp mười lần số tiền thì tôi vẫn không bán, tôi đã có dự án với mảnh đất đó nên cô tìm cái khác đi.

Sắc mặt hai Mẹ con họ bắt đầu khó chịu, Hạ Nhi ngồi nghe thì đúng lúc tiểu Soba xuất hiện.

[ Kí chủ, lúc nãy cô gấp gáp chạy tới đây giờ ngồi yên vậy à? ]

- Soba, Cậu hiện ra lỡ ai thấy thì sao?

[ Yên tâm trừ cô ra chẳng ai thấy ta đâu, vào chuyện chính đi. ]

Hạ Nhi nghiêm túc nhìn đám người Phó gia mà trả lời Soba.

- Cậu nghĩ tôi sẽ ngồi yên sao?

Hạ Nhi quay sang nắm nhẹ áo Học Nhiên.

- Anh ơi, nãy giờ anh nói dự án là gì vậy ạ?

“Hạ Nhi em để ý sao?

- Anh tính xây một công viên trò chơi lớn ở trung tâm thành phố á.

- Công viên trò chơi? Hạ Nhi thích lắm, anh năm phải xây nha.

Hạ Nhi ôm Học Nhiên nhất quyết không để anh bán mảnh đất đó cho họ.

- Ừm được rồi, hai người nghe rồi đó, bé con của tôi thích như vậy nên tôi sẽ không bán.