Hạ Nhi chưa hiểu lời của Túc Quân, liền nhìn xuống hỏi anh.
- Sao lại đáng sợ?
Anh chàng vệ sĩ trả lời:
- Vì tiểu thư là tất cả đối với ông bà chủ và các thiếu gia ạ. Như tiểu thư thấy đó, lúc ở sân bay cô chỉ biến mất một chút thôi mà tam thiếu gia đã cuống cuồng lên rồi. May là tìm thấy tiểu thư sớm chứ không là tôi tới số với cậu ấy vì lạc mất tiểu thư rồi!
- Tình cảm mà họ dành cho cô là vô tận và cũng chỉ duy nhất tiểu thư là khiến họ trở nên ấm áp và tình cảm hơn thôi!
- Năm thiếu gia đó giờ không gần nữ sắc và mắc chứng sạch sẽ, mà chỉ có tiểu thư là khiến họ nuông chiều tuyệt đối và thân mật thôi ạ!
- Còn ông bà chủ thì sẵn sàng đáp trả bất cứ ai dám động vào cô. Vậy nên nếu tiểu thư mà biến mất thì cả tập đoàn sẽ chìm trong cái lạnh, thậm chí năm thiếu gia sẽ bộc phát sự tàn bạo của họ nữa!
- Nên xin tiểu thư đừng nói như vậy, cô là tia nắng ấm áp duy nhất của chúng tôi và Lục thị đó tiểu thư!
Nghe người vệ sĩ thân cận mình bảo vậy, Hạ Nhi siết chặt áo anh, cô không thể thốt lên lời nào nữa. Gương mặt trầm ngâm kèm theo dòng suy nghĩ rối loạn trong đầu: "Túc Quân nói như vậy thì mình phải nói gì thêm đây? Kiếp trước vì sự ngu ngốc của mình mà khiến tập đoàn đổ bể. Đối với mình ba mẹ và các anh là vô giá, mình có thể làm mọi thứ và đó là cách duy nhất để chuộc lại lỗi lầm kiếp trước của bản thân! Mình cũng chưa từng nghĩ rằng mình lại quan trọng với họ đến thế! Lý do gì họ lại yêu mình vô điều kiện như vậy? Mình chỉ là đứa con gái thôi mà?
Hạ Nhi lắc đầu dữ dội, rồi còn vỗ má để tỉnh táo hơn nữa. Cô đẩy nhẹ Túc Quân ra rồi bảo:
- Được rồi anh đưa em tới chỗ ba đi!
- Vâng!
…------------------------------------------------…
‘Cạch’ [ Mở cửa ~ ]
Cánh cửa đẩy vào, bên trong căn phòng làm việc mát lạnh, có chút hương thơm nhẹ của bạc hà từ tinh dầu phòng toả ra. Luồn gió man mát từ điều hoà và bầu không khí khá yên tĩnh. Xung quanh căn phòng gọn gàng hơn hẳn, không có giấy tờ xếp lộn xộn lên nhau. Hiện tại chỉ có ba mẹ và hai người anh trai của Hạ Nhi. Cô buông tay Túc Quân và chạy đến chỗ của Lục phu nhân.
Thấy Hạ Nhi chạy khá nhanh, nên Lục phu nhân nhẹ nhàng bảo cô:
- Con đừng chạy kẻo ngã bây giờ!
- Thời gian này con chịu khó nhé, ở tập đoàn sẽ chán một chút!
Hạ Nhi nũng nịu ôm mẹ của mình.
- Không sao đâu mẹ, có mọi người ở đây chơi với con nên không chán đâu ạ!
Xong rồi Hạ Nhi đi tới chỗ Lục Cảnh và ông để con gái ngồi trong lòng mình, Hạ Nhi nhìn xung quanh cái bàn và vô tình thấy được lịch trình của Lục Cảnh trên máy tính đang mở.
- Papa sắp có cuộc gặp mặt với đại diện của năm tập đoàn quyền lực ạ?
Ông quay xuống trả lời:
- Ừm, con muốn đi không? Ba dẫn con theo nhé!
Rầm!!!
Hạ Nhi chưa kịp trả lời, đột nhiên cánh cửa văn phòng đập mạnh vào tường khiến cho mọi người được một phen giật mình. Người anh của Hạ Nhi đang uống nước cũng bị tiếng động mạnh làm cho sặc sụa:
- Gì vậy trời! “…”
Cửa vừa mở ra, dáng vẻ khá tiều tụy của trợ lý đang đứng cùng cặp mắt khá thâm quầng dưới bọng mắt. Anh ta vừa thở dốc, vừa gấp gáp thốt lên:
- Lục tổng tôi hồi phục được chất lượng đoạn video bữa tiệc ở Hoắc gia rồi, ngài xem đi ạ!
Nghe như vậy tất cả họ đều nháo nhào ùa vào xem đoạn clip của Thiên Lẫm đưa.
…-----------------------------------…
« 5 phút sau ~ »
Sau một hồi xem xong bọn họ đều nhìn với ánh mắt mở to và đồng thanh thốt lên:
- Ly nước của Hạ Nhi là bị tráo đổi!
- Hơn nữa người làm điều đó là thằng nhóc họ Phó kia ư?
- Khó tin vậy? Tại sao thằng nhóc đấy lại hạ độc Hạ Nhi?
Cả gia đình Hạ Nhi đều bất ngờ và bắt đầu bàn tán dữ dội, còn Hạ Nhi thì cúi gầm mặt xuống, tay bụm miệng lại sắc mặt tái nhợt.
Tiểu hệ thống nhận thấy liền xuất hiện bên cạnh cô.
[ Kí chủ, cậu ổn không vậy? ]
Hạ Nhi nhanh chóng hồi phục lại tâm trạng. Có điều nhìn lại đoạn video thì tay cô siết lại hình nắm đấm rất cứng. Có thể thấy đường gân tay màu xanh nổi cả lên.
- Đừng lo, tớ không sao!
- Mặc dù cũng đoán trước được cậu ta là thủ phạm nhưng không ngờ kiếp này người đầu tiên muốn gϊếŧ tớ là tên Sơ Vỹ đó!
- Tận giờ tớ không biết vì sao cả nhà hắn lại muốn lấy mạng tớ tận hai lần như vậy!
Trở về thực tại trợ lý Thiên Lẫm tiếp tục báo cáo:
- Lục tổng, còn nữa tôi tra được địa chỉ IP của tên hacker ăn cắp thông tin mật kia, vị trí là ở tập đoàn Phó thị ạ!
Thiên Lẫm vừa báo cáo xong thì mọi người thêm một phen giật mình lần nữa vì cánh cửa ập mạnh vào trong.
RẦM!!!
Cánh cửa cứ thay phiên nhau người này tới người khác mở một cách đùng đùng ầm ầm, mở kiểu này hoài chắc tiền thay cửa cũng bộn quá.Thêm nữa là tiếng đập nghe khá khó chịu, nhức đầu, Thiên Phong bèn lên tiếng phàn nàn:
- Các cậu không thể nào mở cửa nhẹ nhàng được sao? Ồn ào nhức cái đầu quá đi!
Người mở cửa lần này là Trác Thần, trên tay cầm xấp tài liệu gì đó.
- Tôi xin lỗi tứ thiếu gia!
Xong rồi quay sang báo cáo với Lục Cảnh:
- Lục tổng, có chuyện rồi!
- Có 40% cổ đông của Lục thị đột nhiên ngầm rút khỏi mà không thông báo tiếng nào và đang đầu tư cho Phó thị thưa ngài. Bây giờ tiền tài và quyền lực Phó thị đã vượt qua tất cả và sánh ngang với chúng ta rồi Lục tổng!
- Bên đó cũng vừa đăng tin là Lục thị đã hết thời, Phó gia bây giờ mới là nhất!