Hạ Nhi băn khoăn suy nghĩ cách hạ hỏa người anh trai xuống, chút sau loé ra ý nghĩ. Cô chắc chắn cách này sẽ khiến ông anh thứ ba bình tĩnh.
- Anh ba đừng bắn, em sợ thấy người chết!
- Để ông ấy sống đi, như vậy mới trả giá cho việc họ làm được chứ ạ!
Lục Cẩn Lâm: …!?! “…”
Y như dự đoán, Cẩn Lâm liền bình tĩnh! Lúng ta lúng túng khi nghe Hạ Nhi bảo sợ. Anh lườm nguýt tên Phó Hoài đáng ghét kia, rồi giây sau cất khẩu súng. Anh móc ra đoản dao nhỏ từ túi quần và trực tiếp xé toạc tấm rèm nửa rách nửa lành xuống đất. Ánh sáng bắt đầu chiếu tới chỗ Hạ Nhi, do là Cẩn Lâm đang ẵm cô cùng với chiều cao của năm anh trai đều trên 1 mét 8 nên Hạ Nhi dễ dàng nhìn quanh khắp cái hội trường.
Hội trường bây giờ rất hoang tàn, mọi thứ đều bị phá hủy hết.Tiếng súng cũng giảm dần đi, máu me cũng vương vãi khắp, nơi mùi thuốc súng vẫn còn nồng nặc và bụi bặm bay tùm lum.
Hạ Nhi: Khụ… Khụ!!!
Cẩn Lâm tinh ý, nhanh lấy tay che mặt Hạ Nhi khỏi cảnh tượng bẩn thỉu không tốt cho cô nhìn. Hạ Nhi thì kéo tay anh xuống và trấn an rằng cô ổn! Cẩn Lâm đi lại, trực tiếp túm cổ áo tên Phó Hoài và vặn cổ hắn về phía trước.
Lực vặn khá mạnh, làm cổ của gã kêu lên: Rắc!
- Moá! Thằng kia mày làm gì thế?
"Hừ Phó tổng, ông nhìn cho kỹ đi! Ban nãy nói thủ tiêu hết người ở đây mà bây giờ người của ông đang thất thế trước bọn tôi đó. Cả nhà của ông người cuối cùng còn kháng cự được chỉ có thằng Phó Nhất Nam thôi!
- Ông chuẩn bị trả giá cho tội mình làm đi!
Sau lời Cẩn Lâm, hắn lập tức nhìn quanh hội trường, hơn phân nửa đám sát thủ gã thuê đều nằm bẹp và co giật dưới đất. Người nhà của hắn cũng đang kiệt sức và đang trong thế bị động. Tình hình áp đảo nghiên thẳng về Lục thị, nếu giải quyết xong nốt bước cuối thì chắc chắn hiển nhiên Phó gia sẽ chịu hình phạt nặng trước pháp luật.
Hạ Nhi nhìn theo biểu cảm từ “đầu mùa đến cuối mùa” của hắn, thấy hắn nghiến răng móc ra trong túi áo vật gì đó khá nhỏ và có nút bấm màu đỏ ở trên. Ngay khoảnh khắc gã la hét rất to "tao sẽ cho tất cả người Lục gia đi chầu diêm vương! "Người Phó gia né qua một bên hết đi!
Tiếng la của hắn, cả hội trường ai nấy cũng đều nghe thấy rõ từng chữ một. Xong rồi hắn ấn cái nút và hội trường vang lên những âm thanh: “tít tít.”
Trong thời khắc nghe tiếng đó, đồng tử mắt Hạ Nhi co thắt lại cô nhớ về lời Sơ Vỹ vừa nói ban nãy. Liền quay phắt về hàng ghế giữa, nhận ra Lục Cảnh và Lục phu nhân ở đó gồng mình chống lại bọn háo thắng không từ thủ đoạn kia. Cô lập tức đẩy mạnh Cẩn Lâm ra và phóng xuống đất, quăng luôn đôi giày vướng víu và vặn hết nội công chạy tới hàng ghế giữa của hội trường rộng lớn này.
Mặc cho đằng sau một người thì không biết tại sao cô chạy, một người thì điên cuồng gọi Hạ Nhi “quay trở lại” vì sợ cô trúng đạn.
Ai thấy cô cũng đều kinh ngạc, nghĩ rằng đây không phải lúc cô nên xuất hiện ở đây. Đám sát thủ bên Phó thị vẫn còn vương lại vài chục tên nhưng mà lúc này bọn họ lại tiếp tục vùng dậy dữ dội, háo thắng áp đảo cho bằng được người Lục gia. Người Phó gia thấy Hạ Nhi thì liền đắc ý như “cá gặp nước.”
- Haha con nhóc đây rồi!
- Mày là người mà tao muốn tiêu diệt nhất!
- Chết đi đồ sao chổi!
Đám người Phó gia cười điên rồ, giơ súng chĩa thẳng về cô, ba người anh của Hạ Nhi phải bỏ mặc bọn côn đồ sát thủ qua một bên, thả đạn về đám người Phó gia.
Học Nhiên: Bà moẹ nó! Mấy người dám giết Hạ Nhi trước mặt bọn tôi hả?
Thiên Phong: Khốn kiếp! Bộ coi bọn tôi là không khí hả?
« Đoàng »
« Đoàng »
Nòng súng nhả đạn, một trong đó có người dính đạn phải hạ súng xuống. Tiếng “tít tít” dần lớn hơn vang khắp hội trường, Hạ Nhi liền dùng chút sức còn lại mà hệ thống cung cấp vừa hét to vừa đẩy mạnh Lục Cảnh và Lục phu nhân ra.
- Ba mẹ tránh ra đi, ở đó có bom đó!
< Tít… Tít… Bùm!!! >
Mọi người: LỤC HẠ NHI!!!