Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi

Chương 48




Họ hấp tấp chạy thẳng tới khoa cấp cứu may sao gặp được bác sĩ Diệp ở gần đó, liền đưa Hạ Nhi qua tay ông. Bác sĩ Diệp vừa thấy Hạ Nhi thì có biểu cảm hoảng hồn, đôi mắt mở to, ông nhanh bế cô chạy vào khoa cấp cứu nhưng trước khi vô bên trong ba mẹ và năm người anh vây quanh ông, bọn họ làm lộ rõ nỗi lo lắng, sợ hãi và đôi mắt bắt đầu ứa hai hàng lệ.

Lục Cảnh chen lên, nắm lấy cánh tay bác sĩ Diệp, cặp mắt đỏ hoe thốt lên rằng: Bác sĩ Diệp, tôi xin ông hãy cứu lấy Hạ Nhi! Dù Phải trả giá nào cũng được nhưng làm ơn hãy giữ lấy mạng sống con bé!

Bác sĩ Diệp khá ngây người trước hành động sợ hãi như điều gì quan trọng sắp rời xa thế giới của họ vậy. Đây là lần đầu tiên trong đời bác sĩ Diệp thấy người Lục gia van nài người khác, cầu xin người khác. Vì như ông và mọi người đều biết người mang huyết thống Lục gia mệnh danh lạnh lùng và không cúi đầu, không rơi nước mắt trước ai.

Người khác không rơi nước mắt thì thôi chứ họ thì không bao giờ đổ lệ vì ai, thậm chí chính bản thân bị thương mà đôi mắt họ vẫn khô héo nhưng cảnh tượng bây giờ lại quá khác với hình ảnh thường ngày của họ, lần đầu hạ mình van xin cứu lấy một người, nước mắt nặng hạt vì một người.

Thâm tâm bác sĩ Diệp nghĩ, thật sự bây giờ trông họ mới có tình người hơn và nếu như cô gái nhỏ đối với họ như cả thế giới đang cận kề cái chết trên tay ông mà không qua khỏi, liệu sự tàn nhẫn và ngang tàn của người Lục gia sẽ chạm tới đỉnh điểm nào đây?

Bác sĩ Diệp: Tôi sẽ cố gắng hết sức!

Ông bế Hạ Nhi chạy nhanh vào phòng cấp cứu, cánh cửa khép kín lại, đèn màu đỏ ở tấm biển cấp cứu phát sáng lên. Năm người anh của Hạ Nhi chỉ biết bất lực nhìn từ bên ngoài mà không thể làm gì được. Còn Lục phu nhân thì liên tục cầu nắm tay nguyện điều may mắn sẽ tới với cô con gái duy nhất của nhà Lục gia. Tất cả đứng ngồi không yên, ai nấy cũng đang ngồi trên đống lửa. Cứ ngóng vào trong phòng cấp cứu mãi.

Hạo Hiên chợt nhìn qua thấy ba mẹ mình cũng có vết thương, anh lên lên tiếng hỏi han:

- Ba mẹ hai người có bị thương ở đâu không?

- Cú nổ lúc nãy cũng gần hai người lắm đó!

Giọng phu nhân thì thào, nhỏ nhẹ:

- Ba Mẹ không sao nhưng nhờ Hạ Nhi đẩy ra nên ba mẹ mới bình an vô sự như này. Ngược lại thì con bé… hic!

Mắt phu nhân lại đỏ hoe. Học Nhiên im lìm nghe câu chuyện thì dần nhớ ra gì đó liền quay qua hỏi Lục Cảnh.

- Con có thắc mắc, tại sao Hạ Nhi biết ở đó có bom mà chạy ra đỡ cho ba mẹ như vậy? Không phải lúc đó bé con phải ở nơi an toàn cùng vệ sĩ sao ba? Một chỗ nguy hiểm như vậy sao xung quanh con bé không có bất cứ tên vệ sĩ nào vậy?

Lời Học Nhiên làm Lục Cảnh mới nhận ra điều bất ổn trong vụ việc lần này, ông liền gọi hai trợ lý của mình.

- Trác Thần, Túc Quân, ta nhớ ra lệnh cho hai cậu là đưa Hạ Nhi ra ngoài mà! Sao con bé lại xuất hiện ở chỗ nguy hiểm như vậy hả?

Trác Thần cùng Túc Quân bắt đầu giật bắn người, họ nhìn nhau một hồi xong rồi đi tới trước mặt Lục Cảnh, hạ người thấp xuống và mắt nhìn xuống đất.

- Là lỗi của chúng tôi bảo vệ tiểu thư út không tốt, xin ngài hãy phạt chúng tôi đi ông chủ!

Lục Cảnh ngạc nhiên nhìn họ, lòng ông càng bồn chồn hơn!

- Hai cậu nói rõ cho ta biết chuyện gì đã xảy ra mau lên!

- Sao Hạ Nhi không được đưa ra bên ngoài? Ta biết hai cậu không bao giờ dám kháng lệnh của ta đưa ra!

Cả hai bắt đầu giải thích!

- Dạ chuyện là chúng tôi có làm theo lời ngài nhưng mà lúc tôi ẵm tiểu thư thì cô ấy đẩy tôi ra. Cô ấy bảo hai tôi hãy ra ngoài giúp đỡ mọi người và đừng quan tâm gì đến tiểu thư. Nói xong tiểu thư chạy đi rất nhanh thưa ông chủ!

Nghe tới đây cơn thịnh nộ trong lòng Lục Cảnh dần trỗi dậy!

- Chuyện như vậy tại sao không nói với ta?

Hai vị trợ lý cảm thấy căng thẳng, nơm nớp lo sợ đến quíu người!

- Dạ… tôi có chạy theo nhưng mà đống lộn xộn ở cánh gà khá nhiều nên tôi mất dấu cô ấy. Thêm nữa là sát thủ bên địch phát hiện chúng tôi liền dùng súng thả ra đạn. Chúng tôi buộc mình phải né mấy tên đó ra, không thể báo với ngài được ạ!

Lục Cảnh tỏa ra sát khí lạnh sau khi nghe lời giải thích, Túc Quân và Trác Thần nhận ra lỗi lầm nghiêm trọng trong nhiệm vụ được giao liền khụy một gối xuống, tay chống đất tha thiết thốt lên.

- Ông chủ tất cả là lỗi của chúng tôi, xin ngài cứ trừng phạt, tra tấn cho thỏa đáng đi ạ! Mà xin ngài đừng đuổi chúng tôi đi!

- Chúng tôi thật sự xem Lục thị là nơi hạnh phúc nhất của đời mình!

Lục Cảnh nhìn chăm làm họ thấy áp lực hơn, nếu như lúc trước là ông sẽ móc súng và giải quyết ngay và luôn, không chần chừ gì hết! Có điều nhìn lại bộ dạng mệt nhọc, chân tay mặt mài đều có vết thương đang ri rỉ máu mà vẫn trung thực nhận lỗi, sẵn sàng nhận hình phạt khiến ông suy ngẫm lại.