Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 94: Phát triển vững vàng 2




Đây là cửa hàng đầu tiên mà hắn lập nên, Diệp Tinh vẫn không nỡ bỏ đi, mà thời gian hơn một năm, cũng có thể tạo thành giá trị nhất định cho hắn.

...

Trong biệt thự Chu gia, Diệp Tinh rút châm trên cánh tay Chu Vĩ Thiên ra.

“Được rồi, còn một lần cuối cùng, bệnh của ông có thể khỏi hắn.” Diệp Tinh bình tĩnh nói.

“Cảm ơn Diệp tiên sinh.” Chu Vĩ Thiên nhìn Diệp Tinh cười nói, so với hai mươi ngày trước, lúc này trông ông ta như biến thành một người khác vậy.

“Đội tôi hoàn toàn khỏi bệnh, tôi nhất định sẽ tới của cảm ơn!”

Không nói gì nhiều thêm, Diệp Tinh đi ra khỏi phòng.

Vừa đi ra tới cửa, Châu Khôn Tường lại xuất hiện.

“Diệp tiên sinh, chỗ tôi có một trăm vạn, nếu cậu có thể biểu diễn sức mạnh của mình một chút, tôi sẽ lập tức chuyển tiền cho cậu.” Châu Khôn Tường nhìn thấy Diệp Tinh vội vàng nói.

Lần trước cậu ta muốn Diệp Tinh biểu diễn sức mạnh một chút, bị Chu Kinh Thiên mắt cho một trận, nhưng vẫn không chết tâm, dường như chứng minh Diệp Tinh không lợi hại như vậy đã trở thành một chấp niệm, cậu ta muốn chứng minh là mình đúng.

Phim võ hiệp cũng chỉ là phim võ hiệp, không phải sự thật.

Diệp Tinh liếc cậu ta một cái, Chu Khôn Tường này lần nào cũng rất phiền phức, không biết từ đâu nhảy ra.

Hắn lắc đầu: “Chỉ có một trăm vạn thì không đủ, đối với tôi chẳng có tác dụng gì.”

“Vậy cậu muốn gì?” Chu Khôn Tường truy hỏi: “Chỗ tôi có rất nhiều bảo vật, phỉ thúy, ngọc thạch, đồ cổ vân vân,... chỉ cần anh nói ra, chắc chắn tôi sẽ tìm được.”

“Ồ?” Diệp Tinh nhìn Chu Khôn Tường, bỗng nhiên trong lòng động một cái: “Tôi muốn một vật khá đặc biệt, là đồ vật tốt nhất mà ngay cả cậu cũng không nhận ra.”

Những ngày này hắn cũng biết được một số tin tức của Chu Khôn Tường, Chu Khôn Tường thích vận động, thám hiểm, sưu tầm những vật kỳ lạ, trái đất này thần bí như thế, nói không chừng sẽ có bảo vật.

“Được, đây là cậu nói đó nhé.” Chu Khôn Tường vội vàng gật đầu.

“Chỉ cần cậu lấy ra được đồ vật khiến tôi hứng thú, tự nhiên tôi sẽ không từ chối.” Diệp Tinh nhàn nhạt nói, nói xong hắn cũng lười để ý tới Chu Khôn Tường, nhanh chóng rời khỏi đây.

“Khôn Tường, chú hai chỉ còn lại một lần điều trị cuối cùng, em không thể yên tĩnh một chút à?” Chu Vũ Huyên cách đó không xa đi tới.

Mấy ngày nay thấy sức khỏe của Chu Vĩ Thiên không ngừng tốt lên, mặc dù Chu Vũ Huyên ghét Diệp Tinh, nhưng vẫn rất khâm phục y thuật của hắn.

Dễ dàng điều trị bệnh ung thư giai đoạn cuối, y thuật như vậy trên thế giới tuyệt đối có một không hai.

“Chị, em biết y thuật của Diệp Tinh rất mạnh, nhưng nói cậu ta giống như những cao thủ võ hiệp trên phim, em không tin đâu.” Chu Khôn Tường tự tin nói.

“Được rồi, không nói nhiều với chị nữa, em bận đây, lần này Diệp Tinh muốn một đồ vật không tên, chỗ em có một ít, trong tay A Minh bọn họ cũng có một ít, em muốn tới đó. Nhiều đồ vật như vậy em không tin không có thứ khiến Diệp Tinh hài lòng.” Nói xong, Chu Khôn Tường hùng hùng hổ hổ chạy ra ngoài.

Chu Vũ Huyên bất đắc dĩ nhìn em trai mình, em trai cô quá cố chấp, tính tình này giống hệt như ba cô.

...

Nháy mắt đã tới hai ngày sau, mà lần cuối cùng Diệp Tinh chữa trị cho Chu Vĩ Thiên cũng kết thúc.

Dùng máy móc kiểm tra một chút, tết bào ung thư trong cơ thể Chu Vĩ Thiên đã hoàn toàn được loại trừ, hơn nữa những nơi bị phá hủy trong cơ thể cũng khôi phục rất nhiều, còn lại chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng là được.

“Haha, Diệp tiên sinh không hổ là thần y, bây giờ điều trị đã kết thúc, không biết Diệp tiên sinh có thời gian để chúng tôi làm chủ một lần?” Chu Kinh Thiên cười mời hắn.

Mặc dù Chu Vĩ Thiên đã được trị khỏi, nhưng bọn họ chắc chắn muốn kết giao với Diệp Tinh.

“Tôi có chút chuyện.” Diệp Tinh lắc đầu.

“Việc này....” Chu Kinh Thiên bị từ chối, chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Vậy nếu Diệp tiên sinh có thời gian nhất định phải thông báo cho chúng tôi đấy nhé.”

Diệp Tinh gật đầu, đi ra ngoài.

Nhưng vừa đi tới sân, đã thấy Chu Khôn Tường đợi sẵn ở đây, trước người cậu ta còn có một chiếc bàn, trên bàn có rất nhiều đồ hình thù kì lạ.

Những thứ này đều không lớn, nhưng cũng đều không có tên.

“Diệp tiên sinh, những thứ đó tôi đều đem tới rồi, cậu xem một chút xem có hứng thú không.” Chu Khôn Tường vội vàng nói.

“Khôn Tường, con vẫn còn gây chuyện?” Chu Kinh Thiên nhìn thấy dáng vẻ của con trai mình, nhất thời tức giận nói.

Ông ta biết Chu Khôn Tường vẫn luôn muốn kiểm nghiệm thực lực của Diệp Tinh, thậm chí còn trả thù lao, nhưng Diệp Tinh vẫn luôn từ chối.

Điều này khiến ông ta luôn cảm thấy trước đây Diệp Tinh đã dùng một cách đặc biệt nào đó khiến cho đá nham thạch bị vỡ.

Nhưng y thuật của Diệp Tinh không thể giả được, có y thuật như vậy, thì hoàn toàn đáng giá để Chu gia bọn họ kết giao.

Chu Khôn Tường không nhìn ba mình, ánh mắt thay vào đó lại nhìn chằm chằm Diệp Tinh, trên mặt mang theo một nụ cười.

Lúc này Diệp Tinh nhìn từng món đồ trên bàn, sắc mặt bình tĩnh, chẳng qua trong lòng lại nổi lên một tia gợn sóng.

Hầu hết mấy thứ này hắn đều không quan tâm, nhưng có một thứ màu đen giống như cái kén đặt ngẫu nhiên ở một chỗ, Diệp Tinh quả thực cảm giác được linh lực yếu ớt bên trong!

"Đây là cái gì?"