Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình

Chương 41: Anh đúng là rác rưởi




"Không phải em hỏi anh đã từng yêu thầm hay chưa sao? Anh nói với em, anh đã từng thầm mến một người phụ nữ. Người phụ nữ đó chính là Tưởng Hinh, tuy rằng sau đó rất hối hận, nhưng thật sự đã từng tồn tại. Thứ cảm xúc này em hiểu rõ nhất, có đúng không? Cảm nhận hiện giờ của em đối với Tưởng Hinh cũng chính là cảm nhận của anh đối với cô ta. Hoặc là anh so với em càng sâu sắc hơn, dù sao cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện."

Lưu Trưng lật ra những bức tranh Tưởng Hinh bị người khác luân phiên cưỡng gian, đưa đến trước mặt Tần Hải Tuấn: "Hẵn em đã từng rất tò mò, tại sao anh lại nói em buồn nôn, tại sao anh lại nôn hết ra, kỳ thực không phải thấy em ghê tởm, mà bởi vì em thích người đàn bà này, nên anh mới nôn ra. Cũng vì thế nên sau khi em bỏ trốn cùng cô ta, anh mới tức giận đến như vậy."

Lần đó cũng gần như muốn từ bỏ.

Tần Hải Tuấn mím môi, nói không nên lời, trong đầu cậu chỉ tràn ngập hai chữ 'hoang đường'.

"Có phải em rất tò mò đúng không, tại sao anh lại đột nhiên xuất hiện? Bởi vì anh vừa mới trở về, phát hiện mình biến thành một người khác, còn em vừa tròn 18 tuổi, vẫn chưa nghỉ học. Anh cảm thấy mọi thứ vẫn còn kịp, anh không hy vọng em tiếp tục dây dưa với Tưởng Hinh, cũng không mong em sống ở nhà họ Tần."

"Cho nên anh mới tiếp cận em?" Cổ họng Tần Hải Tuấn run rẩy nói.

"Đúng vậy, lúc đó anh không nghĩ được biện pháp tốt hơn. Anh biết em là một người không dễ dàng khuyên nhủ, muốn em tự nguyện nghe lời, chỉ có cách bắt lấy tình cảm của em." Nghĩ đến cách làm đầy thiếu sót của mình, Lưu Trưng rũ mi mắt: "Đối với điểm này, trước tiên anh nói với em một lời xin lỗi." Anh không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm đau đớn của Tần Hải Tuấn, nếu nói lúc vừa bắt đầu chỉ lo Tần Hải Tuấn không tiếp thu được, thì hiện tại chính là đau lòng.

Mặc kệ Tần Hải Tuấn có thể tiếp thu được kết quả này hay không, Lưu Trưng đều cảm thấy rất đau đớn. Nếu có thể, anh thật sự không muốn làm như vậy đối với Tần Hải Tuấn.

Thế nhưng, hiện giờ hối hận đã không còn kịp nữa rồi, điểm lại những chuyện bọn họ đã cùng nhau trải qua, trông rất tốt đẹp nhưng thật chất đều có độc tính.

Lưu Trưng hối hận đã không quản được chính mình, làm việc quá bừa bãi.

"Anh nói là, anh tiếp cận em, khiến em thích anh, chỉ vì muốn em nghe lời?" Tần Hải Tuấn hồi tưởng lại, Lưu Trưng từng bước một dụ dỗ mình ra khỏi nhà họ Tần, sau đó khuyên nhủ mình cố gắng học hành, còn kế hoạch cho con đường sau này, quả thật có để lại dấu vết.

Sự thực này khiến cậu cảm thấy sởn tóc gáy, hoàn toàn không chấp nhận được.

"Xin lỗi." Lưu Trưng thấp giọng nói xin lỗi, bởi vì mình quá cố chấp với mục tiêu này, mà quên mất cảm nhận của Tần Hải Tuấn.

"Nói xin lỗi thì có ích gì không, Lưu Trưng?" Tần Hải Tuấn dùng sức lật vài trang trong quyển phác thảo, lần đầu tiên cậu nhìn chỉ mang theo tâm trạng như đang xem lại chuyện xưa, lần thứ hai nhìn lại mới cảm nhận được mỗi bức tranh đều khiến đôi mắt cậu đau đớn!

Đặc biệt là những hình ảnh bên cạnh Lưu Trưng, rõ ràng đây chính là kỳ tích gặp gỡ mà, không ngờ chân tướng thật sự lại làm người ta không thể nào chấp nhận được.

Tần Hải Tuấn hồi tưởng một chút, lập tức hiểu rõ tại sao Lưu Trưng đối xử với mình lúc nóng lúc lạnh, tại sao mình luôn cảm giác không được chân thật, hóa ra là như vậy.

"Xin lỗi, Tiểu Tuấn." Lưu Trưng lại một lần nữa xin lỗi, anh ngẩng đầu nhìn chàng trai đối diện, nhìn thấy một gương mặt chứa đầy sự phẫn nộ.

"Em hỏi anh thêm lần nữa, những điều này đều là lừa em có đúng không?" Tần Hải Tuấn ôm một tia hy vọng cuối cùng, rằng những thứ này đều là giả dối, Lưu Trưng bịa ra để lừa gạt.

"Không lừa em, những chuyện này đều là thật sự." Lưu Trưng thở dài.

"..." Biểu cảm Tần Hải Tuấn lộ ra vẻ tuyệt vọng.

"Cho dù anh nguyện ý nghĩ rằng những thứ này đều chưa từng xảy ra, nhưng cũng không thể phủ nhận nó thật sự đã từng tồn tại. Bằng không anh đã không ở lại chỗ này, Tần Hải Tuấn, anh cho em biết chuyện này, không phải bởi vì anh muốn làm em khó chịu, mà là em chắc chắn phải biết." Lưu Trưng che đi đôi mắt mình nói: "Hiện giờ hẵn em đã biết, tại sao anh cứ luôn từ chối em, không phải bởi vì anh ghét em, mà là... anh chính là em, còn em chính là anh, em muốn anh làm sao tiếp thu được? Nếu anh nguyện ý chấp nhận, vậy còn em? Sau khi biết hết những chuyện này, không chừng em còn hận anh đến chết?"

Tần Hải Tuấn ném quyển sổ vào người Lưu Trưng, lồng ngực phập phồng, tâm trạng vô cùng kịch liệt: "Nếu đây là sự thật, tại sao không nói cho tôi sớm hơn? Tại sao lại đối với tôi như vậy? Tôi đồng ý sao?"

"Tiểu Tuấn..."

"Lưu Trưng! Anh không có tư cách an bài cuộc đời của tôi! Cho dù anh là tôi thì thế nào? Anh ôm thứ mục đích này tiếp cận tôi, còn đối với tôi như vậy, anh mới là kẻ kinh tởm nhất!" Tần Hải Tuấn chộp lấy gối đánh về phía Lưu Trưng, chỉ động thủ mới có thể phát tiết được lửa giận trong lòng cậu. Cậu liên tục nói Lưu Trưng thật buồn nôn!

"..." Lưu Trưng giơ tay cản lại mấy lần, không dám đứng dậy rời đi, chỉ có thể mặc cho cậu phát tiết.

"Nếu những chuyện đó đều là sự thật, vậy anh có tư cách gì mắng tôi là rác rưởi? Anh so với tôi còn buồn nôn còn rác rưởi, tôi ghê tởm anh, Lưu Trưng à! Anh chính là một kẻ ghê tởm mang tội giết người!" Sau khi Tần Hải Tuấn gào lên, cậu khóc, ném gối đi rồi nhích vào góc giường, cách Lưu Trưng xa một chút.

Người đàn ông này không còn là ảo mộng tốt đẹp trong lòng Tần Hải Tuấn nữa rồi, những thiết kế tươi đẹp về cuộc đời và tương lai, tất cả trong phút chốc đều vỡ vụn.

Cái gì mà giả dối, những thứ đó đều khiến người khác ghê tởm đến mức buồn nôn!

"Em nói không sai, anh thật sự rất buồn nôn, vậy nên anh rất hối hận, anh không hy vọng cuối cùng em sẽ giống anh trở thành kẻ mang tội giết người." Lưu Trưng kinh ngạc nói: "Cho nên anh muốn em tiếp tục đi học, thi đậu một trường đại học bình thường, thuận lợi tốt nghiệp, tương lai tìm được công việc ổn định, gặp được người em thích, cùng cô ấy tạo nên một gia đình, kết hôn sinh con."

Lưu Trưng lau sạch giọt nước chưa hình thành nơi khóe mắt: "Anh chỉ muốn em sống tốt." Chỉ đến thế thôi.

Những suy nghĩ, chăm sóc đó đều không phải giả dối, anh muốn nói cho Tần Hải Tuấn biết.

"Tôi không hiếm lạ gì cái lòng tốt của anh!" Tần Hải Tuấn hét lớn, ở trong mắt cậu tất cả đều là dối trá, lừa cậu đến mức đau đớn.

Bởi vì bị Lưu Trưng lừa gạt mà mình trở thành một kẻ ngu si, cả ngày chỉ suy nghĩ làm sao để lấy lòng, làm sao để níu giữ Lưu Trưng, thậm chí ngay cả chuyện tối qua cũng đã làm.

"Không phải anh cố ý muốn gạt em." Lưu Trưng hít sâu nói.

"Tại sao không nói sớm với tôi một chút?" Khuôn mặt Tần Hải Tuấn vặn vẹo, rất khó để tiếp thu sự thật này. Cho dù nói vào ngày hôm qua cũng được mà, nhưng Lưu Trưng cứ cố tình chờ đến hôm nay mới nói!

"Xin lỗi, anh vẫn luôn chuẩn bị nói để với em..." Lưu Trưng cũng rất hối hận, anh cảm thấy mình đúng ra nên nói sớm một chút nói. Vốn dĩ anh dự định vào trước ngày khai giảng đại học sẽ nói, không ngờ đến lại phát sinh chuyện này.

"Anh câm miệng, anh chỉ xem tôi giống như thằng ngu để đùa giỡn, nhìn thấy tôi hao tổn tâm trí vì anh, anh thấy chơi vui lắm đúng không? Lúc anh con mẹ nó mỗi lần nói yêu tôi, anh có chột dạ không, tối đó anh có ngủ được không?" Tần Hải Tuấn một lần nữa túm lấy gối ném tới, ngay cả mền cũng đồng thời ném sang: "Anh cút đi Lưu Trưng, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, cuộc đời tôi sau này không cần anh nhúng tay vào!"

Lưu Trưng lẵng lặng ngồi, không tiếp lời. Anh nhìn thấy Tần Hải Tuấn có sức sống như thế, có thể lớn tiếng mắng mình, vậy là yên tâm rồi.

Sợ nhất chính là Tần Hải Tuấn không chịu nổi đả kích, trở nên âm u chết chóc.

Như hiện giờ trái lại sẽ tốt hơn, phẫn nộ có thể khiến em ấy trưởng thành, về sau khoảng thời gian này sẽ dần dần trở thành quá khứ.

"Cút!"

Tần Hải Tuấn lại một lần nữa bảo Lưu Trưng biến đi, Lưu Trưng than thở đứng dậy, thấp giọng nói: "Vậy anh ra ngoài ở mấy ngày, em tự bình tĩnh một chút."

Sau đó anh cầm lấy điện thoại và bóp tiền, yên tĩnh bước khỏi cửa.

Cửa phòng đóng lại trong nháy mắt, Tần Hải Tuấn đang tức giận từ từ sụp đổ, cậu nằm trên giường che đi đôi mắt, khóc đến mức trời đất tối tăm.

Nếu những lời Lưu Trưng nói đều là thật, vậy phải làm sao bây giờ, cậu không thể tiếp thu nổi.

Yêu một người, người đó chính là mình, là người vĩnh viễn không thể ở bên hay nảy sinh tình yêu với mình.

Chuyện này đối Tần Hải Tuấn mà nói thật sự không công bằng.

Biết được sự thật này, Tần Hải Tuấn chịu đả kích quá lớn. Lúc này cậu tình nguyện buông bỏ Lưu Trưng, từ nay về sau đường ai nấy đi, sớm quên lẫn nhau, như vậy cũng tốt hơn ở bên nhưng chỉ có dằn vặt, cầu mà không được.

...

Lưu Trưng đi xuống lầu dưới, dựa vào tường chua xót hút thuốc.

Mọi chuyện trở thành như ngày hôm nay, anh rất hối hận. Tuy mục đích đã thành, thế nhưng sau này giữa mình và Tần Hải Tuấn, chỉ còn là người dưng.

Anh cũng không muốn như vậy, tồn tại thân mật nhất trên thế giới này chính là lẫn nhau, tuy rằng không thể làm người yêu, nhưng vẫn có thể thành người nhà.

Đáng tiếc Tần Hải Tuấn không chấp nhận được, trong lòng em ấy chỉ có tình yêu, mà hiện giờ sợ rằng chỉ sót lại ghê tởm.

Nhớ lại câu nói không biết lựa lời của Tần Hải Tuấn hét lên ban nãy 'kẻ ghê tởm mang tội giết người', thật ra Lưu Trưng không ngại.

Nói thật, mức độ bao dung của anh đối với Tần Hải Tuấn là tương đối cao.

Cho dù Tần Hải Tuấn muốn lấy dao đâm vài nhát để giải hận, chỉ sợ Lưu Trưng cũng sẽ chấp nhận.

Anh đứng dưới lầu nghĩ đông nghĩ tây, quyết định đi một chuyến đến quán cà phê trước, chào hỏi một tiếng với bà chủ Trâu sau đó xin nghỉ làm giúp Tần Hải Tuấn.

Về phần bản thân anh, đó là tiếp tục làm, bởi vì anh nghèo.

Sau này không còn cây ATM di động Tần Hải Tuấn nữa, Lưu Trưng cần phải tự lực cánh sinh.

Hai ngày này không trở về, Lưu Trưng qua đêm tại phòng trọ của một người bạn học ở phụ cận học viện Mĩ Thuật.

Hai ngày sau, anh trở về phòng trọ, không ngoài ý muốn Tần Hải Tuấn đã rời đi.

Nhưng đồ đạc thuộc về Tần Hải Tuấn vẫn còn ở đây, chắc là lười dọn theo, dù sao em ấy cũng không thiếu đồ dùng sinh hoạt.

Chỉ là cảm xúc của Lưu Trưng tương đối hơi phức tạp mà thôi.

Nhìn thấy chiếc quần lót của Tần Hải Tuấn vẫn còn phơi trên ban công, anh có cảm giác rất mất mác.

Hai người ở bên nhau lâu như vậy, đã quen với việc bên cạnh có người, đột nhiên người kia rời đi, làm việc gì cũng cảm thấy không quen.

Chính là loại cảm giác trống rỗng trong lòng.

Trầm mặc một chút, Lưu Trưng duỗi tay lấy quần áo Tần Hải Tuấn xuống, sau đó xếp gọn, dự định có dịp sẽ đến trường học đưa cho cậu.

Tuy Tần Hải Tuấn đã nói không muốn gặp lại, thế nhưng Lưu Trưng chắc chắn vẫn sẽ đi gặp em ấy.

Ít nhất phải nhìn thấy Tần Hải Tuấn không có chuyện gì, nhìn thấy em ấy học tập sinh hoạt bình thường, như vậy mới có thể xem như buông tay.

Nghĩ đến những điều này Lưu Trưng đột nhiên cười nhạo, anh cười bản thân mình giống như một bà mẹ già và con trai, có hơi quá nhọc lòng rồi.

Nhưng cũng hết cách, tự mình một tay lôi kéo chàng trai ấy đến, không thể nói buông tay là buông tay được.

Chờ mấy ngày để cậu bình tĩnh hơn, Lưu Trưng thử gửi tin nhắn thoại cho Tần Hải Tuấn, không dám dặn dò học hành linh tinh, chỉ nói với cậu một số chuyện nhẹ nhàng.

May mắn là Tần Hải Tuấn không kéo số điện thoại Lưu Trưng vào danh sách đen, tin nhắn vẫn có thể gửi đến, nhưng không nhận được hồi âm.

Cách vài ngày Lưu Trưng sẽ gửi một tin nhắn thoại đến cho Tần Hải Tuấn, mãi đến lúc khai giảng.

Tin nhắn những ngày này càng thường xuyên, nội dung đều có liên quan đến khai giảng, khiến Tần Hải Tuấn chú ý nhiều hơn một chút.

Nhấn vào một tin nhắn vừa được gửi đến, Tần Hải Tuấn chỉnh lại mũ của mình, tiếp tục lễ khai giảng.

Bạn học nam bên cạnh nói: "Mặt trời chói mắt quá, vẫn là bạn thông minh, sáng sớm liền mang theo mũ."

Tần Hải Tuấn nghe tiếng nói lập tức quay lại nhìn, sau đó ngờ nghệch gật đầu: "Ừm."

Cậu đội mũ một phần vì che nắng, phần lớn để che mắt.

"Má ơi, mắt của bạn có ổn không, sao khủng bố dữ vậy, đi cắt mắt hai mí hả?" Bạn học nam này tên là Trịnh Hiểu Đông, nói chuyện khá lớn giọng, ngay lập tức liền bị cảnh cáo.

Qua một hồi lâu sau đó cậu mới nhỏ giọng nói: "Có phải không?"

Tần Hải Tuấn lắc đầu: "Mắt tôi vốn đã là hai mí."

Trịnh Hiểu Đông nói: "Thế là bị làm sao, mà khủng bố đến mức như vậy?"

Tần Hải Tuấn nói: "Khóc sưng."

"Phụt..." Trịnh Hiểu Đông bị chọc cười, sống chết cũng không tin: "Bạn lừa tôi đó à, khóc kiểu gì mà thành như vậy được, cha chết hả?" Chủ nhân lời này lại bắt đầu không giữ được miệng.

Cậu không nghĩ tới Tần Hải Tuấn sẽ nói: "Cha mất tôi trái lại sẽ không khóc."

Trịnh Hiểu Đông đầu tiên là sững sờ, sau đó che miệng cười: "Bạn thật hay đùa vậy, chẳng lẽ là thất tình?"

Trong lòng nghĩ, nếu cha mất còn không khóc, chắc thất tình càng không khóc.

Không ngờ tới Tần Hải Tuấn lại nói: "Chính là thất tình."

Khiến Trịnh Hiểu Đông bị doạ đến sửng sốt, thật sự là thất tình á? Có thể nghiêm trọng như vậy luôn hả?

Đột nhiên cậu đối với bạn học mới này nảy sinh tò mò, dùng một câu tầm thường để miêu tả chính là cảm giác Tần Hải Tuấn có chuyện xưa.

Mà chuyện sau đó đã chứng minh, đây đúng là người đang có chuyện xưa.

Sau khi kết thúc lễ khai giảng, Tần Hải Tuấn và Trịnh Hiểu Đông cùng trở về

ký túc xá.

Hai người bọn họ học cùng lớp cùng ký túc xá, còn đều là sinh viên bản địa, vì vậy được chú định trở thành 'bạn thân'.

Trịnh Hiểu Đông dựa vào da mặt dày của mình, quấn lấy Tần Hải Tuấn hỏi đông hỏi tây, chưa đến chốc lát đã nắm được đại khái lí lịch của người ta.

"À, không phải mày nói mày mới thất tình hả? Lại đây nói tao nghe thử về người tiền nhiệm của mày đi." Nghe đâu sau khi thất tình, ngồi kể lể về người yêu cũ có thể nhanh chóng thoát khỏi bóng ma thất tình.

"Không muốn nói." Tần Hải Tuấn kéo ghế tựa, ngồi trước bàn học, lấy ra một gói thuốc lá.

"Mày hút thuốc à?" Trịnh Hiểu Đông đối với gói thuốc mời tới, vội vàng xua xua tay: "Tao không hút, hút thứ này đâu có cái gì tốt, không tốt cho sức khỏe."

Tần Hải Tuấn dừng một chút, vừa đốt thuốc vừa nói: "Anh ấy cũng nói như vậy."

Trịnh Hiểu Đông cho rằng Tần Hải Tuấn đang nhắc về bạn gái cũ* của mình, cậu chống lên ghế Tần Hải Tuấn ngồi cười hì hì nói: "Đúng không, vậy mày bớt hút lại chút."

Trong tiếng Trung 他 (anh ấy) và 她(cô ấy) đồng âm đều đọc là /ta / vì vậy mới nhầm thành bạn gái.

Tần Hải Tuấn cười nhạo một tiếng.

Trịnh Hiểu Đông hỏi cậu cười cái gì.

"Trong khi bản thân anh ta là một cây nghiện thuốc." Nói xong, Tần Hải Tuấn chống cằm, ánh mắt ảm đạm phà ra một vòng khói.

Sau đó cậu cởi mũ xuống, lộ ra tóc mai dính bết vào tránl.

"Trời nóng quá, tao đi tắm cái đã."

Trịnh Hiểu Đông nhìn nửa điếu thuốc bị dập tắt, trong lòng có chút cảm thán, cậu vẫn đang suy tư về ba chữ 'kẻ nghiện thuốc'.

Vốn tưởng rằng bạn gái cũ của Tần Hải Tuấn chắc là một em gái đáng yêu, không ngờ lại là một chị đại.

Đúng là sự hiểu lầm đẹp đẽ.

Bọt nước xôn xao trôi xuống chân.

Tần Hải Tuấn xoa trán một cái, vuốt mái tóc ướt đẫm lên trên. Sau đó ngước mặt, đón những dòng nước nghênh ngang chảy xuống.

Lòng bàn tay lướt qua cơ thể, những dấu hôn từng in lên nơi này, đã không còn vết tích.

Thế nhưng cảm xúc trầy xước ấy, chưa bao giờ khá hơn.

Điều này khiến Tần Hải Tuấn càng thêm tuyệt vọng, dù cho dựa vào một cơn tức giận rời xa Lưu Trưng, nhưng vẫn như cũ sống dưới bóng dáng của Lưu Trưng, không tìm được không gian cho mình.

Cậu quá ỷ lại vào Lưu Trưng, người đàn ông ấy tựa như không khí của cậu.

Lưu Trưng đối với Tần Hải Tuấn, chẳng khác nào mặt trời đối với cây cối. Không có ánh nắng chiếu rọi, lâu dần, cậu chỉ biết trở thành một gốc cây khô héo.

"..."