Trở lại gian phòng nhỏ đã lâu không gặp, tâm trạng Tần Hải Tuấn tốt hơn rất nhiều. Căn phòng thuê nho nhỏ này chất chứa rất nhiều tình cảm của cậu, cuối cũng trở lại đây, trái tim dần yên ổn lại.
"Em đi xếp đồ." Cậu tích cực xử lý những món vừa mua về.
Lưu Trưng nhìn cậu tất bật, bản thân cũng mở ba lô lấy quần áo và đồ đạc giúp cậu sắp xếp lại.
Nói thật, trước đó Tần Hải Tuấn không ở nơi này, Lưu Trưng cũng cực kỳ không quen. Luôn cảm thấy bên cạnh thiếu mất thứ gì đó, vừa trống rỗng lại khó chịu.
Hiện giờ người đã trở lại, chỗ thiếu vắng ấy cuối cùng cũng được lắp đầy.
Nhìn căn phòng nhỏ một lần nữa tràn đầy đồ đạc lặt vặt của hai người, tâm trạng Lưu Trưng vô cùng khoan khoái.
"Bắt đầu nấu cơm trưa chưa?" Một lúc sau Tần Hải Tuấn hé đầu vào nói.
"Nấu đây." Lưu Trưng nhìn thời gian đã hơn 11 giờ: "Nấu cơm, ăn cơm trưa xong rồi đi ngủ."
"Được." Tần Hải Tuấn tràn ngập sức sống đáp lại.
Nhìn thấy cậu như vậy, Lưu Trưng thật sự rất vui mừng, cảm thấy quyết định của mình quả nhiên không sai, đi tìm Tần Hải Tuấn trở về đúng là chính xác.
Sau khi ăn cơm xong, hai người lười biếng uống nước, không muốn dọn dẹp chén đĩa trên bàn.
"Buổi chiều rồi dọn, ngủ trước cái đã." Lưu Trưng đi rửa mặt, nhào lên giường ngủ.
Rất nhanh Tần Hải Tuấn cũng nhào lên theo, nằm bên cạnh Lưu Trưng.
Lưu Trưng di chuyển cơ thể, điều chỉnh lại tư thế ôm Tần Hải Tuấn vào lồng ngực, cằm gác lên đỉnh đầu cậu, nhắm mắt lại nói: "Phòng này sắp hết hạn rồi, anh không định tiếp tục thuê nữa."
"Vậy tụi mình sẽ ở đâu?" Tần Hải Tuấn vươn đùi đè lên người Lưu Trưng, nhích đến gần hơn.
"Ở gần học viện Mĩ Thuật, em lái xe đi học 20 phút, anh ngồi hai lần xe buýt." Lưu Trưng đã tính xong.
"Được." Chỉ cần không phải sống tách ra, Tần Hải Tuấn sẽ không ý kiến gì.
"Em muốn ngày mai đi xem phòng, hay là tuần sau?" Ngón tay Lưu Trưng du ngoạn khắp cơ thể cậu.
"Tuần sau đi, hai ngày này không muốn hoạt động." Tần Hải Tuấn chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi, cùng với Lưu Trưng.
Để tiện cho tay Lưu Trưng hoạt động, vuốt tới vuốt lui, Tần Hải Tuấn cởi quần áo ra, ném lên mặt mền.
Nửa người dưới vốn đang mặc đồ, nay chỉ còn một chiếc quần lót, cũng bị cởi xuống.
"Cởi sạch sẽ như vậy làm gì?" Lưu Trưng hỏi cậu, vẫn vuốt ve khắp nơi, nhưng chỉ là một kiểu động viên và thân mật mà thôi, không phải tín hiệu.
"Ngủ thoải mái một chút." Tần Hải Tuấn nói.
"À ha." Lưu Trưng cắn lỗ tai cậu thấp giọng nói: "Thật hả, không phải vì câu dẫn anh sao?"
Tần Hải Tuấn vòng lấy cổ Lưu Trưng, cánh tay trần trụi cọ xát một bên cổ anh, ngẫu nhiên nhỏ giọng nói: "Vậy anh có chịu bị câu dẫn không?"
Nói xong khả năng là cảm thấy xấu hổ, Tần Hải Tuấn vội vàng thả Lưu Trưng ra, muốn quay người đi.
Cậu nghĩ mình với Lưu Trưng vừa mới làm hòa, bản thân liền mặc kệ mặt mũi bắt đầu cầu tình, hơi quá đáng. Hơn nữa giữa hai người vẫn là kiểu quan hệ kỳ lạ đó, dù cho Lưu Trưng luôn miệng bảo không ngại, nhưng trong lòng nhiều ít gì cũng sẽ ngại đi.
Ngược lại bản thân Tần Hải Tuấn cảm thấy rất xấu hổ, cứ có cảm giác loạn luân sai đạo đức.
"Đừng đi." Lưu Trưng có cảm giác, ôm chặt Tần Hải Tuấn xoa nắn vài lần: "Anh chấp nhận bị câu dẫn, mấy món lần trước em mua có còn không?" Anh nói.
"Không..." Giọng nói Tần Hải Tuấn cũng thay đổi, bởi vì quá bất ngờ, cậu chưa hề nghĩ tới Lưu Trưng sẽ tiếp thu nhanh như vậy, cuống họng nhất thời cứng đơ: "Nếu không anh xuống mua đi?"
Do dự chốc lát, Lưu Trưng từ trên người Tần Hải Tuấn bò xuống, đứng dậy mặc quần dài vào: "Vậy anh xuống mua."
Tần Hải Tuấn thấy thế, trái tim đập lỡ một nhịp. Cậu nhướn nửa thân trên, nhìn Lưu Trưng bóp tiền và chìa khóa đi ra ngoài.
Một khắc sau khi cửa phòng đóng lại, cậu ngừng thở ngã ra giường, kích động đến mức không chịu được.
Mua thứ này chỉ trong chốc lát, trôi qua rất nhanh.
Thời điểm cửa phòng lần thứ hai mở ra, Tần Hải Tuấn đột nhiên ngồi dậy, biểu cảm xấu hổ lúng túng nhìn anh.
"Làm sao vậy?" Lưu Trưng quan tâm hỏi, tiện thể cởi giày ra, xách theo túi đồ đi tới. Bởi vì phải cởi quần áo, anh ném túi đồ trước mặt Tần Hải Tuấn.
"..." Tần Hải Tuấn nâng túi đồ nhỏ này lên, toả ra vẻ ngơ ngác, lại có chút đáng yêu.
Lưu Trưng buồn cười cởi xong quần áo, nghiêng người tiến lên, nâng gương mặt chàng trai cuồng nhiệt hôn.
"Ưm..." Tần Hải Tuấn mở to mắt, sau đó ném túi đồ đi, chuyên tâm hôn môi cùng Lưu Trưng.
Lần này so với lần trước không giống nhau, là hai bên tình nguyện, cảm giác tự nhiên tuyệt vời hơn.
Hơn nữa Lưu Trưng vẫn đang tỉnh táo, anh tự phản ứng càng khiến Tần Hải Tuấn vui vẻ.
"Lần trước cho anh ăn cái gì?" Tiếp sau nụ hôn ấy, Lưu Trưng ôm Tần Hải Tuấn lăn một vòng lên giường, một bên hôn môi, một bên vuốt ve.
"Không biết." Tần Hải Tuấn cắn môi, trợn tròn mắt nói dối, không muốn trả lời.
"Không biết thật hay giả vờ không biết?" Lưu Trưng cắn gò má cậu, dùng sức mút một ngụm, trong nháy mắt đã in lên một dấu ấn.
"..." Tần Hải Tuấn cúi đầu, yên lặng hôn trả lại người đàn ông đang ôm lấy mình, sau đó đôi môi tìm kiếm khắp nơi.
Chuyện đến nước này, Lưu Trưng không hỏi cậu nữa, làm chuyện cần thiết trước đã.
...
Lần này Lưu Trưng tỉnh táo, toàn bộ phản ứng của Tần Hải Tuấn đều thấy rõ trong mắt.
Trong mắt anh, chàng trai trên giường là một hình thể rất mâu thuẫn, vừa nhiệt tình nhưng lại không chịu buông. Cho dù làm đến cuối cùng lại vẫn duy trì một tia rụt rè nhỏ, ngược lại khiến người ta cảm thấy có chút đáng yêu.
"Chỉ với đức hạnh này của em, còn dám bỏ thuốc anh." Sau đó, Lưu Trưng hơi tàn nhẫn vỗ vỗ mông cậu.
Nói tới chuyện bỏ thuốc, lúc ấy Lưu Trưng rất hoảng loạn, hiện giờ nhớ lại là thấy bực. Tần Hải Tuấn đây là nhốt anh chung chuồng với cầm thú mà.
Còn Tần Hải Tuấn đã sớm giống như con đà điểu, tự chôn đầu mình nằm thở dốc.
Đối với sự kiện bỏ thuốc ấy, vừa xấu hổ lại buồn bực. Nhưng làm tình cùng Lưu Trưng còn thanh tỉnh, khiến cậu càng thêm đỏ mặt tim đập nhanh.
"Lưu Trưng..." Thiếu niên vươn đầu tới, bám lên người Lưu Trưng cùng hưởng thụ hương vị mây mưa này.
Đây là lần đầu tiên cậu nếm trải, dư vị tươi đẹp của hai bên cùng tình nguyện.
"Cao hứng không?" Lưu Trưng dựa vào đầu giường, mồi điếu thuốc sau đó hút một hơi, nuốt mây nhả khói.
Tần Hải Tuấn ngửi thấy mùi thuốc lá, cũng ngồi dậy, lấy đi điếu thuốc trong miệng Lưu Trưng: "Có ý gì?"
Nhìn thấy cậu hiểu lầm, Lưu Trưng hôn cậu một cái giải thích: "Gần đây tâm trạng em không tốt, anh hỏi em hiện giờ có còn khó chịu không?"
Dừng một chút, Tần Hải Tuấn lắc đầu, híp mắt tiếp tục hút thuốc.
"Vậy nói cho anh, em tổng cộng đã trở về bao nhiêu lần?" Lưu Trưng nhích lại gần hỏi.
Mới đầu Tần Hải Tuấn không rõ Lưu Trưng có ý gì, sau đó cũng hiểu được câu hỏi, lập tức đỏ ửng mặt. Hóa ra Lưu Trưng vẫn luôn biết, trách sao lại chủ động đến tìm cậu.
"Có phải rất tò mò anh làm sao biết được không?" Lưu Trưng hỏi.
Tần Hải Tuấn gật đầu, cậu nhìn thấy khuôn mặt Lưu Trưng tươi như hoa, có chút đê tiện cười hề hề nói: "Bởi vì anh ngửi thấy được mùi dâm đãng trên người cưng."
Dứt lời còn tiến đến hõm vai Tần Hải Tuấn, dùng sức mút một cái.
"Cút!" Biểu cảm Tần Hải Tuấn trong nháy mắt trở nên đen xì, cậu tức giận đẩy con người đê tiện này ra.
Lưu Trưng thấp giọng cười, lúc đứng dậy còn tiện thể cướp điếu thuốc về, xuống giường đi vào phòng tắm.
Tần Hải Tuấn nghe thấy tiếng cười kia, ánh mắt cũng không kiềm được mang theo ý cười.
Mặc dù có lúc hận đến nghiến răng, thế nhưng không thể phủ nhận, cậu rất yêu Lưu Trưng đê tiện như vậy, quá yêu.
Một lát sau Lưu Trưng mở cửa phòng tắm ra, ngoắc ngoắc đầu ngón tay đối với người trên giường nói: "Tiểu Tuấn Tuấn vào đây cùng nhau tắm không."
"..." Tần Hải Tuấn có hơi do dự, bởi vì cậu nhìn thấy ánh mắt mập mờ của Lưu Trưng, khiến cả người khiếp sợ đến mức hoảng loạn.
Cậu có dự cảm đi vào sẽ phát sinh gì đó, một khi nghĩ đến điểm này chân và eo lập tức mềm nhũn, tê cả da đầu.
Nhưng cậu vẫn đi vào, không ngoài dự liệu lúc vào là đi, lúc ra là nằm ngang.
Ở trong phòng tắm làm một lần nữa, cả người Tần Hải Tuấn bị Lưu Trưng làm đến mức căng như sợi mì, vừa hưởng thụ lại khó chịu, cuống họng kêu đến phát khô, hai tầng nóng lạnh cứ quấn lấy nhau.
"Còn được không?" Đem người đặt lên giường, Lưu Trưng tiếp tục đè lên cậu.
"..." Tần Hải Tuấn vội vàng lắc đầu, cảm giác đối với Lưu Trưng chỉ có sợ chạy không kịp. Đương nhiên cậu thích cùng Lưu Trưng thân mật, thế nhưng Lưu Trưng muốn quá nhiều cậu không chống đỡ được, quá mức rồi.
"Được rồi, vậy em ngủ đi." Lưu Trưng nhìn thời gian, trước sau tính gộp lại đã lăn lộn hơn hai tiếng, nên dành thời gian đi ngủ rồi.
Ngủ một giấc đến lúc trời tối, hai người thức dậy ăn chút gì sau đó tiếp tục ngủ, ngày hôm sau đã nạp đủ tinh thần tiếp tục sinh hoạt sa đọa vào cuối tuần.
Lúc Tần Hải Tuấn được đưa đến trường học, tinh thần suy kiệt, hai mắt đờ đẫn, cả người có chút cảm giác lâng lâng không chân thật.
"Em yếu quá." Lưu Trưng nói lời tạm biệt với Tần Hải Tuấn, tiện thể cắn xuống lỗ tai cậu.
"Câm miệng!" Tần Hải Tuấn xấu hổ gầm nhẹ, đồng thời kéo cổ áo của mình xuống, khắp người cậu hiện giờ đều là dấu vết Lưu Trưng để lại.
"Ừm, nếu học xong quá muộn, buổi tối có thể ở lại ký túc xá." Lưu Trưng lo cậu bôn ba nhiều sẽ mệt mỏi.
"Không cần, em sẽ về." Tần Hải Tuấn lập tức ngắt ngang lời Lưu Trưng nói, cậu không muốn ở ký túc xá, trễ thế nào cũng phải về.
"Vậy cũng được, anh đi đây." Lưu Trưng vẫy vẫy tay.
Nhìn theo bóng Lưu Trưng dần xa, Tần Hải Tuấn ngơ ngác tại chỗ vài phút.
Cậu cảm thấy mình bắt đầu nhớ nhung Lưu Trưng rồi.
Loại cảm giác mê muội khiến người sợ hãi này, so với lúc trước thích Tưởng Hinh còn đáng sợ hơn.
"Má ơi!" Trịnh Hiểu Đông ở trong phòng học nhìn thấy Tần Hải Tuấn, thật sự rất bất ngờ: "Cuối tuần trước mày đi đâu vậy, sao mà dáng vẻ giống túng dục quá độ ghê?"
Tần Hải Tuấn theo phản xạ sờ khuôn mặt mình, cậu lo rằng dấu răng trên mặt vẫn chưa tan hết.
Động tác này trông rất chột dạ, trong lòng tài xế già Trịnh Hiểu Đông lập tức hiểu rõ, cười hì hì nói: "Quả nhiên là đi vui vẻ à, chúc mừng mày, cuối cùng cũng thoát khỏi bóng tối thất tình."
Làm bạn chung ký túc xá với Tần Hải Tuấn ba tháng, Trịnh Hiểu Đông rất rõ tình trạng thất tình của người này.
"Không phải." Tần Hải Tuấn phá lệ híp mắt mỉm cười, người cậu có thể chia sẻ hiện giờ chỉ có một mình Trịnh Hiểu Đông: "Tao với anh ấy làm hòa rồi, quay về bên kia ở."
"Thật hả? Làm hòa rồi?" Trịnh Hiểu Đông kinh ngạc nói.
"Ừm, vào sáng thứ bảy."
"Không ở ký túc xá nữa?"
"Không ở nữa, Lưu Trưng đang đi tìm phòng thuê, cuối tuần này cùng anh ấy đến xem phòng."
Chỉ một câu tán gẫu đã khiến Trịnh Hiểu Đông cảm khái, quả nhiên tình yêu làm tâm trạng thay đổi chóng mặt.
Người trước mắt này vì tình yêu mà âm u, cũng vì tình yêu mà tỏa sáng. Mấu chốt làm cậu thay đổi chẳng qua là bởi vì một người, một câu nói, một động tác.
"Haiz, tao vẫn tiếp tục làm hoàng tử bé bị vứt bỏ đây."
...
Cuối tuần này, Lưu Trưng và Tần Hải Tuấn chuẩn bị đến phụ cận học viện Mĩ Thuật xem phòng.
"Anh được đứa bạn giới thiệu, ở đây có một đàn anh cho thuê phòng trong chung cư này, gồm phòng ngủ một phòng khách thêm nhà bếp nữa, giá tiền cũng không tệ lắm." Lưu Trưng vừa nói chuyện với Tần Hải Tuấn, vừa lấy số điện thoại mà người bạn kia cho bắt đầu liên lạc với đàn anh.
"Bạn nào? Bạn ở học viện Mĩ Thuật?" Tần Hải Tuấn đối với tình huống bạn bè của Lưu Trưng cũng không rõ lắm, hình như ở bên Lưu Trưng lâu như vậy rồi, nhưng chưa từng dẫn cậu đi gặp bạn bè.
"Ừ, bạn ở học viện Mĩ Thuật, đàn anh chủ nhà trọ này cũng vậy." Cuộc gọi được nhận, Lưu Trưng ngừng không nói chuyện với Tần Hải Tuấn nữa, chuyên tâm bắt chuyện cùng chủ nhà trọ tương lai.
Tần Hải Tuấn nhướn đến gần, nghe bọn họ nói chuyện.
Cậu loáng thoáng nghe được người chủ trọ này nói, lúc trước có biết qua Lưu Trưng, nghe cậu đàn em nào đó...
Sau đó rất nhanh Lưu Trưng đã hẹn được vài tiếng sau sẽ cùng cậu đến xem phòng.
"Lúc nào cũng có thể đến, anh ấy nói mình sống ở đó." Lưu Trưng cúp điện thoại nói, dẫn Tần Hải Tuấn cùng nhau ra ngoài.
Hiện tại đã vào đông, hai người mặc áo khoác giống nhau, cùng đi chung đặc biệt dễ chú ý.
Lưu Trưng làm người rất thích lẵng lơ, nhìn thấy được chú ý còn ngẫu nhiên mỉm cười 'cho một ánh mắt quyến rũ'.
"Sao anh lẵng lơ vậy hả." Tần Hải Tuấn không chịu nổi anh.
"Hả? Em không thấy bé loli rất đáng yêu sao?" Lưu Trưng vẫn mang theo nụ cười nói, sức quyến rũ của anh có vượt qua chút tuổi tác này.
"Không thấy." Tần Hải Tuấn làm lơ mấy bé shota và loli ven đường.
"Đương nhiên, vì tuổi em còn chưa tới." Chỉ có ông chú mới thích loli, đây chính là thiên lý.
"Em chỉ thấy trông anh thật hèn mọn." Tần Hải Tuấn che giấu lương tâm nói, cậu không muốn thừa nhận bản thân không chịu nổi Lưu Trưng tốt với người khác.
"Vậy sao?" Lưu Trưng vuốt cằm nói: "Lẽ nào em yêu anh cũng bởi vì anh hèn mọn?" Anh làm mặt quỷ cười nhạo Tần Hải Tuấn: "Gu của em thật độc đáo."
Về cãi nhau, từ trước đến nay Tần Hải Tuấn đều không phải đối thủ của Lưu Trưng, cậu chỉ có thể bị nghẹn đến chết mà thôi.
"Chủ nhà sao còn chưa xuống dưới?" Cậu nói sang chuyện khác.
"Có lẽ là gặp việc trì hoãn." Lưu Trưng nói.
Vừa dứt lời, một người thanh niên mặc áo lông trắng đi xuống, mắt có vẻ nghi hoặc nhìn bọn họ: "Hai cậu đến xem phòng?" Giọng nói anh ôn hòa, nụ cười ấm áp.
"Đúng vậy." Lưu Trưng cười nói: "Xin chào, em tên là Lưu Trưng, đây là bạn cùng phòng của em Tần Hải Tuấn, em và em ấy muốn thuê chung."
"Xin chào, anh đã từng nghe qua em rồi, anh tên là Ôn Vũ." Ôn Vũ cười nói: "Mời đi lên, còn một phòng cuối cùng."
Vốn anh dự định không cho thuê, nhưng đứa bạn thân nói đây là người quen.
Vừa nghe tên Lưu Trưng, quả nhiên là vậy.
"Thế vận may của tụi em quá tốt rồi." Lưu Trưng đi theo sau Ôn Vũ, anh theo thói quen dắt Tần Hải Tuấn đi.
"Cũng không phải may mắn, anh nghe Tiểu Úy nói là em nên mới cho mướn." Chung cư này đã cũ rồi, chỉ có năm tầng, không có thang máy. Ôn Vũ bước lên cầu thang mặt trước: "Cuối cùng tầng hai còn một phòng, vị trí rất tốt, vốn anh định để lại cho một người bạn."
"À? Vậy có còn cho tụi em thuê không?" Lưu Trưng hỏi.
"Thuê chứ, nếu không còn dẫn hai đứa lên làm gì?" Ôn Vũ mở cửa, quay đầu nhìn thấy bọn họ đang nắm tay, hơi kinh ngạc.
Lưu Trưng dẫn Tần Hải Tuấn vào phòng liền thả tay ra, tự mình quan sát khắp nơi, sau khi nhìn một vòng thì nói: "Phòng thuê không tệ, chịu cho tụi em mướn là tốt rồi." Anh nói với Ôn Vũ: "Đóng tiền thuê thế nào, sẽ ký hợp đồng ngay bây giờ luôn sao?"
Ôn Vũ gật gật đầu: "Hai đứa thấy tốt thì có thể ký ngay bây giờ, tiền thuê là một lần nửa năm."
Giá phòng anh nói rất hợp lý, Lưu Trưng cực kỳ hài lòng, dù sao chỗ này đã có đủ nội thất, chỉ cần xách quần áo vào ở.
"Mấy món nội thất này có thể dọn đi không?" Lông mày Tần Hải Tuấn hơi nhíu lại, cậu khá thích vị trí và bố cục của căn phòng này, nhưng hơi chướng mắt nội thất bên trong.
"Hả?" Ôn Vũ cảm thấy khó hiểu, hầu hết những người đến thuê đều ước gì trong phòng có đầy đủ vật dụng, làm sao người này lại không muốn nhỉ.
Tần Hải Tuấn tự mình nói với Lưu Trưng: "Trước tiên phải tân trang lại nơi này một chút, bằng không làm sao người ở được?"
Dưới cái nhìn của cậu, vật dụng trong phòng trông rất lộn xộn, so với căn phòng nhỏ lúc trước của Lưu Trưng còn gay go hơn.
Ôn Vũ nghe vậy, khóe miệng giật giật, chỗ này của anh thật sự không tệ lắm mà?
Bởi vì giữ lại cho đứa bạn của mình ở, mọi thứ gia cụ điện trong phòng đều rất tốt!