Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị (Trọng Sinh Chi Đô Thị Tu Tiên)

Chương 1085: Đại kết cục!




Diệp Trần gần như không do dự một chút nào, trực tiếp lắc đầu, nói:

"Tạm thời ta còn chưa muốn rời khỏi thế giới kia!"

Hạo Thiên Đại Đế nghe được câu trả lời này của Diệp Trần thì lập tức khẽ chau mày:

"Tiểu bối, ngươi cũng đã biết, lấy cảnh giới bây giờ của ngươi có thể đi tới không gian chuyển tiếp này, là bởi vì duyên trùng hợp, cũng có thể nói là cơ hội trời cho!"

"Hơn nữa, một khi ngươi rời khỏi cái không gian này thì đạo hình ảnh này của ta sẽ biến mất, không có đạo hình ảnh của ta chỉ dẫn, sau này ngươi muốn dựa vào lực lượng bản thân tiến vào nơi này thì sẽ vô cùng gian nan!"

"Nói theo một cách khác thì khả năng đây là cơ hội duy nhất mà ngươi có thể tiến vào thế giới Cao Duy!"

"Hiện tại, ngươi chắc chắn là muốn từ bỏ sao?"

Diệp Trần hơi suy nghĩ một chút, chợt mỉm cười:

"Đa tạ ý tốt của tiền bối! Ta đối với thế giới Cao Duy cũng chính xác là rất tò mò!"

"Tuy nhiên, người ta yêu, thân nhân và bằng hữu của ta đều còn ở tại thế giới kia, ta không thể bỏ đi mà không để ý tới bọn họ!"

Hai mắt Hạo Thiên Đại Đế lập tức trừng một cái:

"Ngu ngốc! Ngươi đã siêu thoát khỏi hỗn độn, vì sao lại ngay cả một cái "Tình" cũng không nhìn ra?"

"Tất cả tình dục, chẳng qua chỉ là chấp niệm trong lòng của ngươi, bọn họ sớm muộn cũng sẽ rời bỏ ngươi, thời gian có thể chôn vùi tất cả, chỉ có vĩnh hằng mới là chân lý mà những người tu hành như chúng ta theo đuổi!"

Hạo Thiên Đại Đế khuyên bảo tận tình, muốn để Diệp Trần thay đổi suy nghĩ.

Tuy nhiên, Diệp Trần lại lắc đầu lần nữa, vẻ mặt ngược lại càng thêm kiên định:

"Một ngươi nếu như thật vô tình vô dục, đó cho dù có đạt tới vĩnh hằng thì có gì thú vị?"

Hạo Thiên Đại Đế lập tức bị kiềm hãm, gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần một lát, đôi mắt hiện ra vẻ phức tạp, cuối cùng nặng nề thở dài một hơi:

"Thôi được rồi! Ngươi đã khăng khăng như thế, vậy thì tùy ngươi vậy! Chỉ hi vọng tương lai ngươi không nên hối hận..."

Nói xong lời này, Hạo Thiên Đại Đế vung tay áo dài lên một lần nữa, sau lưng Diệp Trần lại xuất hiện một con đường khác.

Diệp Trần hướng về phía Hạo Thiên Đại Đế, cung cung kính kính thi lễ một cái thì dứt khoát đạp lên con đường trở về.

"Có lẽ, ngươi đã đúng..."

Hạo Thiên Đại Đế nhìn qua thân ảnh của Diệp Trần, tự lẩm bẩm một câu, hình ảnh dần dần nhạt đi, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

...

Hạo Thiên giới, ở trong một quả tinh cầu hoang vắng.

Hi Nguyệt nhìn qua xung quanh hơn chục đạo khí tức không kém gì Hỗn Nguyên Đại Đế trước đó, vẻ mặt vô cùng trắng bệch.

Những người này bỗng nhiên chính là các chúa tể của những thế giới nhỏ kia!

Hóa ra, những đại đế này mắt thấy cảnh tượng trước đó đều cho là Diệp Trần và Hỗn Nguyên Đại Đế đều đã đồng quy vu tận, Hạo Thiên giới tự nhiên cũng đã trở thành thế giới vô chủ.

Hạo Thiên giới làm chủ thế giới mới, những người này có ai là không muốn lấy được?

Kết quả là, bọn họ ngay cả Hỗn Độn thú uy hiếp cũng không lo được, thi nhau bước vào Hạo Thiên giới.

Mà hơn mười vị cường giả Đại Đế phối hợp với nhau, thậm chí ngay cả Thiên Ý Hạo Thiên giới cũng bị áp chế gắt gao!

"Nữ oa oa, ngoan ngoãn giao Thế Giới Chi Tâm ra đi! Bằng không ngươi đừng trách bản đế không khách khí!"

Người nói chuyện, rõ ràng là vị Hắc Huyền đại đế.

"Mơ tưởng!"

Hi Nguyệt biết rõ chính mình tuyệt đối không thể nào là đối thủ của nhiều cường giả Đại Đế như vậy thế nhưng vẫn quả quyết từ chối.

"Không biết sống chết!"

Hắc Huyền đại đế cười lạnh, trực tiếp vung ra một bàn tay khổng lồ, hướng về phía Hi Nguyệt hung hăng đập xuống!

Hi Nguyệt căn bản không có sức chống cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay khổng lồ kia rơi xuống, tâm tư hoàn toàn tuyệt vọng.

Ở vào lúc này:

Ầm ầm!

Kèm theo đó là một trận rung động mạnh, trước mặt Hi Nguyệt, đột nhiên xuất hiện một vết nứt!

Ngay sau đó, một bóng người từ trong cái khe hở này thoát ra, ngăn ở trước mặt Hi Nguyệt:

"Người không biết sống chết là ngươi!"

Với giọng nói lạnh nhạt rơi xuống, đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện kia, chỉ là thuận tay vung lên.

Bành!

Một kích kinh khủng kia của Hắc Huyền Đại Đế lập tức bị hóa giải.

"Chồng tôi!"

Sau khi Hi Nguyệt phản ứng lại thì lập tức nhào vào đạo thân ảnh kia.

Đạo thân ảnh này đột nhiên đánh vỡ vách ngăn của vũ trụ, xuất hiện ngăn ở trước mặt Hi Nguyệt tự nhiên chính là Diệp Trần vừa mới từ không gian chuyển tiếp trở về!

"Cái gì! Tiểu tử này vậy mà không chết!"

"Điều này sao có thể?"

"Hắn rõ ràng đã đồng quy vu tận với Hỗn Nguyên Đại Đế, làm sao lại còn sống?"

...

Sau khi các Đại Đế nhìn thấy rõ ràng người tới là Diệp Trần thì lập tức thi nhau thốt lên một tràng.

"Mọi người chớ có hoảng sợ! Cho dù tiểu tử này còn sống thì như thế nào? Chúng ta cùng nhau còn có thể trấn áp Thiên Ý của Hạo Thiên giới, huống chi hắn chỉ là một tên chưởng khống giả? Trực tiếp diệt là được!"

Hắc Huyền Đại Đế đầu tiên là giật mình qua đi, chẳng mấy chốc thì đã trấn định lại, hướng về phía những người khác cao giọng nói.

Diệp Trần không thể không cười lạnh, ngẩng đầu liếc qua Hắc Huyền Đại Đế, trên mặt hiện ra vẻ trào phúng:

"Ngươi xác định ngươi có năng lực này sao?"

Cùng lúc nói ra lời này, Diệp Trần trực tiếp vẫy tay một trảo:

"Chôn vùi!"

Ầm

Hư không bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay khổng lồ hiện ra khí tức thần bí, một trảo đã bắt lại Hắc Huyền Đại Đế kia.

Bành! Hắc Huyền Đại Đế kia đường đường có thân thể to lớn cao ngạo cấp Đại Đế, ở dưới bàn tay khổng lồ có khí tức thần bí kia, vậy mà giống như bùn nặn thành con rối, trong nháy mắt sụp đổ!

"Không!! Không có khả năng! Không..."

Nguyên Thần của Hắc Huyền Đại Đế phát ra một tiếng kêu không cam lòng thảm thiết thê lương thì hoàn toàn bị chôn vùi, chỉ để lại một viên Thế Giới Chi Tâm của Hắc Huyền giới.

Diệp Trần lại đưa tay chộp một cái nữa, viên Thế Giới Chi Tâm kia đã được Diệp Trần thu vào trong lòng bàn tay.

"Cái gì!"

Các cường giả Đại Đế còn lại nhìn thấy cảnh này thì lập tức tất cả đều vô cùng chấn kinh, sau khi phản ứng lại thì thi nhau muốn đánh vỡ vách ngăn của vũ trụ, thoát khỏi Hạo Thiên giới.

"Bây giờ muốn trốn? Muộn!"

Dưới chân Diệp Trần bỗng nhiên giẫm một cái:

"Hỗn Độn Chi!"

Ầm

Xung quanh đột nhiên dâng lên một màn sáng khổng lồ quỷ dị màu vàng kim, giam cầm toàn bộ hơn mười vị cường giả cấp Đại Đế vào trong đó.

"Chết!"

Trong lúc các Đại Đế vô cùng sợ hãi, còn chưa hiểu là chuyện gì đang diễn ra thì Diệp Trần lại thuận tay đánh ra mấy chưởng.

Bành! Bành! Bành!

Những cường giả cấp Đại Đế trước mắt này đều là chúa tể của một phương thế giới, lại bị Diệp Trần tùy ý đồ sát giống như giết một bầy chó, không có bất kỳ một chút sức phản kháng nào!

"Không! Không có khả năng!"

"Thực lực của hắn làm sao lại mạnh tới như vậy!"

"Chẳng lẽ hắn đã đạt tới cảnh giới mà năm đó Nguyên Thủy Đại Đế đã đạt được?"

...

Vào lúc này các cường giả Đại Đế này nơi nào còn có loại cao cao tại thượng bộ dáng nhẹ như lông gà như những ngày trước đây nữa, từng tên đều hoảng sợ như chó nhà có tang.

Mà Diệp Trần thì không lưu tình một chút nào, vẫn như cũ một chưởng một tên, tiếp tục oanh sát!

Những chúa tể của các thế giới nhỏ này, phải phụ thuộc vào chủ thế giới mà sống sót, giống như một đám ký sinh trùng, hôm nay đã rơi vào trong tay của Diệp Trần thì hắn đương nhiên sẽ không nương tay.

"Không được!"

"Thủ hạ lưu tình!"

"Diệp Đại Đế! Ta nguyện ý thần phục, đừng có giết ta!"

...

Mặc cho những người này cầu xin như thế nào đi nữa, Diệp Trần cũng không thay đổi chút nào, đảo mắt cái gần như đã giết sạch hơn mười vị Đại Đế, duy chỉ chừa lại một nữ tử có dung mạo tuyệt mỹ vô cùng quyến rũ.

Người này bỗng nhiên chính là lúc trước ở bí cảnh Côn Luân từng gặp mặt Diệp Trần một lần tên là Mẫu Hoàng Trùng tộc, Tinh Không Đại Đế!

"Ta cũng coi như là thiếu ngươi một cái nhân tình, hôm nay sẽ không giết ngươi, ngươi tốt nhất tự lo cho bản thân mình đi!"

Nói xong lời này, Diệp Trần thuận tay vung lên:

Soạt!

Tinh Không Đại Đế kia còn chưa có hoàn toàn phản ứng lại thì đã bị Diệp Trần trực tiếp đưa ra khỏi Hạo Thiên giới.

Trong lúc nhất thời, thiên địa trong sáng!

Diệp Trần xoay người lại, cùng Hi Nguyệt nhìn nhau cười một tiếng:

"Vợ à, tất cả đều đã kết thúc rồi!"

...

Trái Đất!

Trái Đất trước kia sớm đã bị chôn vùi, hoàn toàn sụp đổ lúc đại quân của Tu Chân giới xâm lấn.

Nhưng đối với Diệp Trần bây giờ mà nói, tái tạo một khỏa tinh cầu tự nhiên không có gì đáng nói.

Hơn nữa, không những Trái Đất khôi phục hoàn toàn bộ dáng như trước đó, những người vô tội trước đó bị chết trong chiến loạn cũng gần như đều được Diệp Trần phục sinh.

"Lão vượn, Cửu lão! Trở về đi!"

Diệp Trần đứng ở trong hư không, tay áo dài vung lên:

Rầm rầm!

Phía trước lập tức xuất hiện vô số điểm sáng, cuối cùng ngưng tụ thành thân hình của hai con yêu thú khổng lồ.

Cả thân cao trăm mét, toàn thân lông đen, sát khí bừng bừng.

Một người thân đuôi rắn, dài đến vài trăm mét.

Chẳng mấy chốc, hai con yêu thú này hóa thành hình người, bỗng nhiên chính là Hỗn Thế Ma Viên và Cửu U Thôn Thiên Mãng.

"Tôn thượng!"

Hai người ngốc trệ một lúc, chẳng mấy chốc đã hiểu ra đầu đuôi câu chuyện thì lập tức thi nhau cười to.

...

Vân Châu, Hoa Hạ!

Tất cả mọi người đều đã được Diệp Trần phục sinh, sau khi tất cả mọi người trên Trái Đất cũng như người của Cuồng Tiên môn trải qua lần thảm họa này, ai ai cũng đều cảm nhận được sự sợ hãi, nhưng chuyện cũng đã qua rồi, những ngày tháng bình yên đối với Hạo Thiên giới cũng đã tới, tuy nhiên không khí tu luyện trên toàn thế giới đã phát triển vô cùng nhanh chóng, tuy rằng chưa đạt tới độ cao như Tu Chân giới trước đây, nhưng số lượng cường giả trở nên đông đảo và tăng mạnh về chất.

Trong căn biệt thự số một tại tiểu khu Tử Kim sơn!

Những người thân bạn bè của Diệp Trần đều quây quần ở trong này, nào là Diệp Thiên Ca, Tô Lam, Tô Mạn, Lâm Tiêu Tiêu, Đường Thanh Nhã, Ngô Lỗi, Tào Văn, Mân Côi, Tiêu Nhược Hy, Lâm Vũ Y, Cuồng Hổ, Sở Phi Yên, Dịch Sơn Hà, Lâm Chấn Nam, Âu Dương Hàn, Lạc Huyền Băng, anh em Chúc Minh Phi, cao tầng của Lạc Hà tông... tất cả đều ngồi kín vào trong 5 cái bàn có sáu chỗ ngồi, trên bàn đều là các món ăn ngon nhất trên thế giới sớm đã được Tào Văn chuẩn bị.

Tất cả mọi người ngồi nói chuyện, ôn lại những kỷ niệm xưa nào là nhắc tới lúc quyết chiến với Tần Đạp Thiên trên sông Thiên Giang, diệt Thánh Tâm các, nào là lúc bôn ba Tu Chân giới...

Dịch Sơn Hà thì kể ra hàng loạt chiến công của Diệp Trần trước kia cho mọi người nghe nào là diệt đi bảy đại tổ chức sát thủ trên thế giới, nào là thu phục Cao Ly quốc, đánh tan nhánh quân đội của Đảo quốc, buộc Mỹ quốc phải đầu hàng vô điều kiện...

Cơm nước say xưa, nói chuyện rôm rả nguyên cả một ngày thì cũng đã đến lúc mọi người phải ra về...

Mọi người đều về hết, chỉ còn một mình Diệp Thiên Ca thì ở lại, vẻ mặt có chút buồn bã, đôi lúc lại hiện ra vẻ kiên quyết.

Diệp Trần hiểu ý vung bàn tay lên, phía trước xuất hiện một đường hầm thời không:

"Cha, cha đã quyết định rồi?"

Diệp Trần nhìn qua Diệp Thiên Ca, vẻ mặt hơi có chút ngưng trọng.

Nhìn thấy nhiều người được phục sinh như vậy, Diệp Thiên Ca trước đây đã tìm tới Diệp Trần, muốn bảo hắn phục sinh Lâm Uyển Dung mẹ của hắn.

Đáng tiếc là, Lâm Uyển Dung chỉ là người bình thường, hơn nữa qua đời trong khoảng thời gian quá lâu, chân linh sớm đã tan hết!

Bởi vậy, Diệp Thiên Ca muốn gặp lại Lâm Uyển Dung thì chỉ còn lại một cái biện pháp đó chính là giống với Diệp Trần lúc trước, trùng sinh tới thời không trong quá khứ!

Tuy nhiên, một khi trùng sinh đến quá khứ thì vĩnh viễn không cách nào trở về, trừ khi có một ngày có thể giống với Diệp Trần vượt ra ngoài Thời Không pháp tắc.

Diệp Thiên Ca nhìn ra ánh mắt lo lắng của Diệp Trần, mỉm cười:

"Ta quyết định rồi! Chỉ cần có thể gặp lại Dung Dung, ta coi như lập tức chết đi cũng đáng, bằng không ta cho dù có được tuổi thọ vô tận thì cũng chẳng qua chỉ là cái xác không hồn mà thôi!"

Nói đến chỗ này, Diệp Thiên Ca vỗ vỗ bả vai Diệp Trần:

"Con trai, ta không phải là một người cha tốt, cũng không phải là một người chồng tốt, cha làm bây giờ là vì muốn tới bù đắp sự tiếc nuối trong lòng của cha, con cần phải cao hứng thay cho cha mới đúng!"

Nói xong, Diệp Thiên Ca lại cười ha ha một tiếng nữa, sau đó xoay người kiên quyết bước vào bên trong đường hầm thời không.

"Ai!"

Nhìn qua thân ảnh của Diệp Thiên Ca biến mất ở bên trong đường hầm thời không, Diệp Trần không thể không thở dài một cái, cảm thấy mất mát.

Cho dù hắn bây giờ đã siêu thoát khỏi hỗn độn, nhưng cũng không phải là cái gì cũng có thể làm được.

Lúc này, bỗng nhiên một bàn tay trắng như ngọc mềm mại ấm áp, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Diệp Trần, lại là Hi Nguyệt đi tới lúc nào không biết:

"Chồng à, em ngược lại thật ra cảm thấy cha nói rất đúng, cha hiện tại là muốn đền bù sự tiếc nuối trong lòng mà muốn trở lại, cũng giống như anh lúc trước, chúng ta có lẽ nên cảm thấy vui mừng thay cho cha!"

Nói đến đây, Hi Nguyệt bỗng nhiên cười trêu ghẹo nói:

"Nói ngược lại, chồng tốt của em, anh sống lại một đời, bây giờ trong lòng nhưng còn có cái gì tiếc nuối không?"

Diệp Trần bị Hi Nguyệt hỏi lên như vậy, không thể không trầm ngâm một lát, chậm rãi nói:

"Cho tới bây giờ, dường như chỉ có một chuyện tiếc nuối vẫn chưa hoàn thành!"

"Ồ? Là chuyện gì vậy?"

Hi Nguyệt lập tức rất là tò mò, vội vàng truy vấn.

Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, hiện ra nụ cười xấu xa:

"Điều tiếc nuối duy nhất mà bây giờ anh vẫn chưa hoàn thành, đó chính là cùng em sinh ra một bảo bảo của chúng ta! A, không được! Cần phải sinh ra một đám bảo bảo mới đúng!"

Nói xong lời này, Diệp Trần bế ngang Hi Nguyệt lên, cười ha ha.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hi Nguyệt lập tức đỏ bừng hiện ra vẻ thẹn thùng, song chưởng đấm vào lồng ngực của Diệp Trần một lúc, gắt giọng:

"Phi phi! Cái gì mà một đám! Anh nghĩ em là heo nái sao?"

(Hết trọn bộ!)

P/S của tác giả: Kết thúc! Một năm nửa tháng, vừa vặn đuổi kịp vào đêm giao thừa thì hoàn tất, nghe phía ngoài âm thanh của tiếng pháo, tâm tình hết sức phức tạp, đã thở dài một hơi, đồng thời lại cảm thấy giống bị mất thứ gì, vốn là muốn mặt khác mở một chương viết một cái bản hoàn tất cảm nghĩ, suy nghĩ một chút vẫn là được rồi, thiên ngôn vạn ngữ rót thành một câu, cảm tạ tất cả độc giả ủng hộ bộ truyện này, chúc mọi người tân xuân khoái hoạt, một năm mới đều có thể tâm tưởng sự thành! Mặt khác truyện mới đã có lối suy nghĩ từ rất lâu, chờ khi ta hết bận, chúng ta lại tiếp tục một cuộc hành trình mới, tới lúc đó chúng ta lại gặp lại.

P/S Dịch giả: Cảm ơn tất cả các bạn cùng đồng hành với Diệp Trần cũng như tôi người dịch giả này...đây là bộ truyện trọn bộ đầu tiên tôi dịch hoàn tất kể từ khi bước chân vào . Cảm ơn tất cả mọi người ủng đã ủng hộ động viên tôi trong quá trình tôi dịch, xin cảm ơn, xin cảm ơn.... Bản thân tôi cũng có cảm giác như tác giả, dịch theo chân bộ truyện từ đầu đến cuối cũng có cảm tình với những câu chuyện đã đi qua, có lúc lên cao trào rồi lại xuống, những lúc ngáp ngủ cố dịch đủ chương... Một lần nữa xin cảm ơn! Coi như chúc phúc đi, chương cuối lấy 50 TLT =))) Chuẩn bị bước chân vào dịch Tiên Võ Đế Tôn + Dịch nốt Hệ Thống Chưởng Môn.....mời mọi người tham gia đọc hai bộ truyện này nhớ.....