Mộ Chi Minh nghe nói gã sai vặt nói, mày hơi chau: "Túc Vương điện hạ?"
"Đúng vậy." Gã sai vặt khom lưng chạy chậm đến bên cạnh Mộ Chi Minh, có cảm giác gấp gáp như vừa vớt được một cái phao cứu mạng, "Lão gia cùng phu nhân hôm nay đi Vạn Phật Tự dâng hương, trong phủ không còn chủ tử, may mà thiếu gia trở về, nếu không ta cũng không biết phải nên làm thế nào."
Mộ Chi Minh thần sắc vững vàng làm như không có chút biến hoá nào hết, đi nhanh đến đại sảnh.
Mấy năm nay, y vì chuyện xưa mà cùng Phó Nghệ ít gặp mặt nhau, nói đúng hơn là nước sông không phạm nước giếng, có gặp nhau thì cũng là vì tình huống bắt buộc, ví dụ như ở sinh thần của Quý Phi nương nương hay ở trên yến tiệc vô tình chạm mặt. Nghĩ đến nhiều năm như vậy không có qua lại, Mộ Chi Minh đột nhiên khó hiểu không biết vì sao hôm nay Phó Nghệ đến bái phỏng.
Mộ Chi Minh làm như không có những cảm xúc hỗn lộn kia, không nhanh không chậm đi đến đại sảnh, nào ngờ vừa đến nơi đã thấy thị vệ của Phó Nghệ đứng ở hành lang. Mộ Chi Minh bước vào, trước tấm bình phong khác bốn chữ Phúc Lộc Thọ Hỉ kia đã có một người ngồi đó, Phó Nghệ ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, trong tay cầm một tách trà, bình tĩnh mà thưởng thức, sắc mặt khó đoán là đang nghĩ gì.
Mộ Chi Minh tiến lên chắp tay hành lễ, ngữ khí xa cách: "Không biết hôm nay Túc Vương điện hạ đến thăm nên không có chuẩn bị đón tiếp, để điện hạ chờ lâu, mong điện hạ thứ lỗi."
"Ly Chu." Phó Nghệ cười nói, "Giữa chúng ta không cần khách khí như thế, nếu người chờ là ngươi, cho dù ta ở đây chờ lâu thêm một chút cũng không có vấn đề gì?"
Mộ Chi Minh miễn cưỡng mà kéo khoé miệng lên, ý cười lạnh lẽo: "Chưa từng nghĩ đến ta ở trong lòng Túc Vương điện hạ lại có vị thế này."
Phó Nghệ bất đắc dĩ lắc đầu: "Vẫn luôn như vậy, chẳng qua là ngươi không tin thôi."
Mộ Chi Minh cũng không xem lời nói của gã ra gì nữa chỉ lạnh giọng hỏi: "Xin hỏi Túc Vương điện hạ đại giá quang lâm có gì chỉ giáo? Thời gian của điện hạ cực kỳ quý báu, chắc sẽ không lãng phí nửa ngày chỉ để chờ ta về nhàn thoại đúng không?"
Phó Nghệ cười hỏi: "Nếu ta gật đầu nói đúng thì sao? Nếu ta nói ta tới Mộ phủ chỉ vì muốn gặp ngươi thì thế nào?"
Mộ Chi Minh: "..."
Phó Nghệ bỗng nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm hai mắt Mộ Chi Minh, không biết nghĩ gì mà từng bước nhẹ nhàng đi đến trước mặt y, không một tiếng động mà duỗi tay khẽ vuốt tóc mái của y, nỉ non nói: "Khi nhỏ, ngươi rõ ràng luôn nhìn ta cười, ngươi cười lên dường như..."
"Túc Vương điện hạ!" Mộ Chi Minh không thể nhịn được nữa, tàn nhẫn nắm lấy Phó Nghệ ngăn cản động tác của gã, "Thỉnh ngài tự trọng."
Phó Nghệ phút chốc phục hồi tinh thần, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc không rõ tư vị, gã cũng không nhiều lời mà thu tay lại, nhàn nhạt đáp: "Thất lễ."
Mộ Chi Minh nói: "Nếu như hôm nay Túc Vương điện hạ đến chỉ để nói chuyện phiếm, thứ cho ta bận rồi không thể tiếp đón ngài."
"Ly Chu." Phó Nghệ thần sắc tự nhiên một lần nữa ngồi trở lại ghế thái sư, "Ngươi vừa từ phủ Tướng quân trở về phải không?"
Mộ Chi Minh trong lòng có chút buồn cười nói: "Túc Vương điện hạ thật đúng là tin tức linh thông, nhưng mà binh lực Mộ phủ ta không thiếu, không nhọc lòng Túc Vương điện hạ sắp xếp nhân thủ bên ngoài như thế."
"Ngươi vẫn luôn hiểu lầm ta." Phó Nghệ cười nói, "Phủ đệ này của ngươi, xác thực nên đem tra xét rõ ràng, phủ Yến Quốc Công to đến như vậy, nhất định sẽ có không ít đám bọ gậy ẩn náu, huống chi hiện tại Ly Chu ngươi lại là một thế gia lớn mạnh, ngay cả Thái Tử Phó Khải cũng nhìn thấy được, tất cả đều nên đa tạ ta vài câu đi chứ."
Mộ Chi Minh nhíu mày.
"Thương thế của Cố tướng quân thế nào rồi?" Phó Nghệ cười cười cố ý lảng sang chuyện khác, dường như gã cũng không trông cậy gì Mộ Chi Minh sẽ đáp lại mình, đành uyển chuyển nói tiếp, "Vũ Lâm tướng quân Cố Hách Viêm, chủ soái của mười vạn binh lính tinh nhuệ Dung Diễm Quân, thiếu niên anh tài vì nước đổ máu trên sa trường nhiều năm, đều là quyền cao chức trọng, nhưng Cố tướng quân xưa nay là người xem xét thời thế, ta nghe nói lần này trở về kinh thành, hắn nhất quyết không thu nhận lễ vật của ai, đóng cửa dưỡng bệnh không hỏi thị phi, quả thật làm cho đương kim Hoàng Thượng có thể kê gối cao nằm ngủ. Lần này ngươi thay Tế An đến cùng hắn kết dao, chỉ sợ là đối phương sắc mặt không tốt."
Mộ Chi Minh tự giễu cười một tiếng: "Là không có được đến sắc mặt tốt."
Thế nhân đều như vậy, bao gồm cả Cố Hách Viêm, tất cả đều có lý do mà cho rằng lần này y đến thăm hỏi hắn đều là vì quyền thế cùng thanh danh của Cố tướng quân, thấy sang bắt quàng làm họ.
Duy nhất chỉ có Mộ Chi Minh hiểu rõ lòng mình, y thật sự là chỉ muốn... gặp Cố Hách Viêm mà thôi, điều đó là thật, từ tận đáy lòng.
Phó Nghệ nghe thấy Mộ Chi Minh nói như thế chậm rãi giương mắt cười, đáp: "Ly Chu, ta có một thứ, nói không chừng là Cố tướng quân nguyện ý nhận, ngươi có cần hay không?"
Mộ Chi Minh nghe vậy, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Phó Nghệ xem xét tâm tư của gã, cuối cùng y cũng không nhìn ra được gì, trầm tư hỏi: "Nếu thật sự còn vật như vậy, vì sao Túc Vương điện hạ không tự mình đưa đi, phải qua tay ta làm gì?"
"Nay Hoàng đệ Tế An cùng Thái Tử đảng tranh kịch liệt, ta từ nhỏ lại nhận được ơn trạch của Quý Phi nương nương nên muốn giúp đệ ấy một chút sức lực." Thần sắc Phó Nghệ tự nhiên, dường như không có chút tâm tư nào, thản nhiên nói, "Các quan lại trong triều đều biết ngươi là người của Hiền Vương, một khi ngươi có giao tình tốt với Cố tướng quân nhất định bọn họ sẽ nghĩ Tế An cũng có quan hệ với Cố tướng quân, tuy Cố tướng quân xưa nay không thích tranh đua cũng sẽ không chọn theo ai, nhưng một khi có thể tiếp cận được hắn dù chỉ là nửa phần, ít nhiều gì người trong triều đều sẽ nể mặt hắn mà đứng về bên Tế An."
"Túc Vương cao kiến." Mộ Chi Minh ôm quyên cười.
Phó Nghệ cho rằng y nói như vậy nhất định sẽ tiếp thu lễ vật của mình, trong lòng cảm giác có chút thành tụ vừa định gọi thủ hạ mang đồ lên, nào ngờ Mộ Chi Minh lại lạnh lùng đáp: "Kế sách bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau thật là cao kiến, chờ Hiền Vương cùng Thái Tử đều lưỡng bại câu thương*, ngài lúc đó chỉ cần làm ngư ông đắc lợi* là được, đúng không?"
(*Lưỡng bại câu thương: trong cuộc tranh giành, đấu đá vô nghĩa, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi.
*Ngư ông đắc lợi: hai người tranh giành thì chỉ có lợi cho người thứ ba.)
Thân thể Phó Nghệ cứng đờ một trận, ngay cả nụ cười trên mặt đều thập phần cứng ngắt, gã nhìn về phí Mộ Chi Minh, bất đắt dĩ mà thở dài một hơi, "Ly Chu, ngươi vì sao không chịu tin tưởng ta, chẳng lẽ ngươi không biết đảng tranh mấy năm nay, ta đều chưa từng tham dự sao."
Mộ Chi Minh đối diện gã không một chút kiêu ngạo cùng siểm nịnh, lạnh lùng đáp: "Ồ? Nếu như Túc Vương điện hạ không khiêm tốn quá mức tại sao năm trước lại chủ động xin Hoàng Thượng đi dò hỏi biên cương Tây Bắc, Đông Bắc, thậm chí còn không tiếc hao tổn một số tiền lớn mua vũ khí trong giang hồ, tất cả không phải chỉ vì muốn thống lĩnh cấm quân sao, còn rất nhiều chuyện khiến điện hạ phải lo lắng đến mức chủ động giải quyết kìa."
Phó Nghệ cười cười, bưng tách trà xanh húp một ngụm nước trà thanh lãnh: "Hóa ra ngươi lại quan tâm ta như vậy, biết rõ ta đang làm cái gì, thật sự là làm ta cảm thấy vui vẻ mà, nhưng cuối cùng ngươi có muốn biết ta đưa cái gì cho Cố tướng quân không?"
Nói đoạn, Phó Nghệ ho nhẹ một tiếng, ngoài cửa lập tức có thị vệ bước nhanh đi vào đại sảnh, cung kính mà đem hộp gỗ tử đàn trong tay dâng lên cho Phó Nghệ.
Mộ Chi Minh nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng cười khinh một cái.
Bất luận là cái gì, y đều sẽ không nhận.
Phó Nghệ đem hộp gỗ mở ra để Mộ Chi Minh nhìn thấy, bên trong hộp gỗ ước chừng có hai mươi bốn bình sứ nhỏ khoảng một lóng tay đồng tiền lớn, mãi đến khi Phó Nghệ thấy y đã nhìn hết toàn bộ trong hộp mới nói: "Đây là năm ngoái ta giúp Hoàng Thượng đi thăm dò biên thành Đông Bắc, tình cờ mà mua được nó trong tay Câu cát tộc, lại nói đến vết thương ở tay Cố tướng quân là do trúng độc, chỉ cần đem thuốc này bôi lên da đủ hai mươi bốn ngày đảm bảo khỏi hẳn, không chút đau đớn."
Mộ Chi Minh bỗng dưng mở to hai mắt, bên tai toàn là quanh quẩn những câu mà Phó Nghệ nói.
Đảm bảo khỏi hẳn, không chút đau đớn.
Hôm sau, Mộ Chi Minh đến Thái Y viện tìm Khuông đại phu, không ngừng liên thanh hỏi: "Người xác định thuốc này không có vấn đề à? Không có ai động chân tay vào?"
Khuông đại phu bị y làm cho phát phiền. thở dài nói: "Ly Chu, ta đã nói ba lần rồi, thuốc này thật sự không có vấn đề gì, ngươi có thể đem đưa cho Cố tướng quân."
"Thật sự không có vấn đề."
Mộ Chi Minh cuối cùng cũng chịu buông tha mà nói lời đa tạ, sau đó mới đem hộp thuốc về Mộ phủ.
Y ôm hộp tử đàn trong tay, nghĩ thầm: Như vậy thật sự là có thể đưa đến Cố phủ, nhưng nếu là vậy thì vì sao Phó Nghệ phải làm như vậy?
Mà cái ý nghĩ này vừa mới hiện ra, y đã không biết từ bao giờ mà ôm hộp tử đàn chuẩn bị đến Cố phủ.
Vui đùa cái gì vậy, thuốc này có thể trị thương cho cố Hách Viêm đấy!
Nơi nào còn có thể quản tâm tư khác!
Mộ Chi Minh đứng ở cửa Mộ phủ một lát, sau đó không biết vì gì mà nhảy xuống xe ngựa, chạy chậm về phòng mình, đem hộp gỗ trong tay để xuống chỉ lấy một cái lọ sứ nhỏ ra, còn lại đều để trong phòng, cuối cùng cũng rời khỏi phủ.