Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân - Chương 76: Xin mọi người bớt giận




Mộ Chi Minh kinh ngạc: "Phủ Vũ Lâm tướng quân?"

Thải Vi gật đầu: "Đúng vậy."

"Đưa tới vật gì?"

Nhắc đến vấn đề này, gương mặt Thải Vi lộ rõ vẻ khó xử, nàng chần chần chừ chừ một lát mới nói: "Sính lễ..."

Mộ Chi Minh còn cho rằng bản thân nghe lầm, nghi hoặc hỏi lại: "Cái gì?"

Thải Vi đành phải lặp lại thêm lần nữa: "Thiếu gia, là thư mời cùng sính lễ, nhưng thư mời thì không đề tên, sính lễ cũng không phải vàng bạc trân bảo, chỉ là một đồ vật đã hư..."

Không bao lâu sau, tất cả đồ vật từ phủ Tướng quân đưa đến vào sáng sớm đều đã đặt hết ở trong phòng của Mộ Chi Minh.

Thư mời là chu thiếp kim phấn, nhìn rất trang trọng, chỉ là bên trong để trống không ghi gì, không biết là qua loa hay sơ sài.

Mộ Chi Minh đặt thư mời lên bàn, giương mắt nhìn về phía rương sính lễ kia.

Trên rương khắc một đôi uyên ương đang bơi dưới nước, phía trên phủ một tấm lụa đỏ thẫm, là sính lễ gửi đến, nhưng chỉ có một rương sính lễ như vậy, không biết nên nói là khó coi hay là làm cho có lệ.

Thải Vi dở khóc dở cười: "Thiếu gia, ngươi nhìn một cái đi... Có phải Cố tướng quân đang đùa với ngươi không?"

Mộ Chi Minh không trả lời, đi lên mở chiếc rương ra, xem bên trong là vật gì. Đợi đến khi đã thấy được, đôi mắt của tiểu thế tử Yến Quốc Công lập tức trừng lớn.

Là nỏ thú ngày săn nguyệt lẳng lặng nằm ở trong rương.

Nhớ đến mùa xuân ấm áp năm đó, cây ngô đồng lay động, chim hót quanh đầu quả tim, y thời thiếu niên nhìn thấy nỏ thần tuyệt thế này, kinh ngạc cảm thán: "Thật là tam sinh hữu hạnh*, mở mang tầm mắt!"

(*Tam sinh hữu hạnh: đã giải thích ở chương 15. Đoạn này có ai còn nhớ đến năm mười sáu tuổi Hách Viêm của chúng ta đã lẻn trộm nỏ của phụ thân đem để trong phòng mình để thu hút ánh mắt của vợ.)

"Vì sao..." Chi Minh duỗi tay xoa nỏ tiễn, run thanh lẩm bẩm, "Hắn rõ ràng đối với ta đạm mạc như vậy..."

Thải Vi khó hiểu, nhẹ gọi: "Thiếu gia?"

Mộ Chi Minh hít sâu một hơi, bỗng nhiên ngẩng đầu chắc chắn mà nói: "Ta muốn đi phủ tướng quân một chuyến, đi ngay bây giờ!"

Tiếng vó ngựa lập cập vang lên, bánh xe nghiền qua đá xanh, lướt ngang đám đông trên đường phố vang lên những âm thanh ồn ào, hỗn loạn. Mộ Chi Minh ngồi trên xe ngựa, lần đầu tiên trong cuộc đời y cảm thấy Cố phủ lại xa xôi đến thế.

Y càng nghĩ về nó lại càng cảm thấy hoang mang, bất an.

Kiếp trước, Cố Hách Viêm và y đều xem nhau là người lạ, thậm chí ngay cả bằng hữu cũng không được tính.

Mà sống lại kiếp này, tuy hai người là bằng hữu, cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, nhưng sự hờ hững cùng đạm mạc của hắn, đã khiến Mộ Chi Minh căn bản không dám đòi hỏi xa hoa để gần gũi với hắn.

Sính lễ cùng thư mời được đưa đến, rõ ràng là cực kỳ qua loa, giống như là một trò đùa để mua vui, nhưng tại sao nó lại làm người ta để ý đến như vậy.

Xe ngựa dừng ở trước cửa Cố phủ, Mộ Chi Minh không nói lời nào bước nhanh đi vào, Ôn Chung Thành nhìn thấy y cũng không chút ngạc nhiên nào, tiến lên nghênh đón: "Mộ công tử, ngài đến rồi."

"Cố tướng quân ở đâu? "Mộ Chi Minh vội vàng hỏi.

"Thiếu gia nhà chúng ta hôm qua uống say, vừa mới tỉnh lại, hình như rất đau đầu." Ôn Chung Thành đáp.

Mộ Chi Minh hơi giật mình: "Hắn... Tối qua uống say?"

"Vâng, Mộ công tử, ta đưa ngài vào chính sảnh ngồi, sau đó đi gọi thiếu gia tới." Ôn Chung Thành cúi người làm động tác mời vào.

Mộ Chi Minh tùy ý để Ôn Chung Thành đưa vào chính sảnh, y đứng ngồi không yên mà chờ, chỉ chốc lát Quyên Nương đã bưng trà và bánh quế hoa lên, nhìn y cười nói: "Mộ công tử, ngài ăn một chút điểm tâm đi, thiếu gia sẽ đến ngay lập tức."

"Ừm." Mộ Chi Minh gật đầu cảm ơn. Đợi sau khi Quyên Nương rời khỏi chính sảnh, y mới khẩn trương mà hít sâu một hơi, cầm lấy bánh quế hoa trên chiếc đĩa trắng cắn một miếng, hương vị thơm ngọt mềm mại quanh quẩn giữa đầu lưỡi và răng môi mới giải bớt một chút bất an của y.

Đột nhiên lúc này, Mộ Chi Minh nghe được tiếng bước chân.

Mộ Chi Minh quay đầu nhìn lại, Cố Hách Viêm một thân bạch y nhẹ nhàng đi đến chính sảnh, đáy mắt còn một chút mệt mỏi do say rượu, nhưng sắc mặt vững vàng, thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh này lại không đúng lúc.

Mộ Chi Minh nuốt điểm tâm trong miệng, dứt khoác đứng lên.

Hai người nhìn nhau không nói gì, cuối cùng vẫn là Cố Hách Viêm mở miệng trước, hắn rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Hôm qua... ta uống say làm chuyện phiền đến ngươi, đúng không..."

"Cố Hách Viêm." Mộ Chi Minh mở miệng cắt ngang lời của hắn.

Đây lần đầu tiên Mộ Chi Minh hô thẳng tên của Cố Hách Viêm, giọng điệu nghiêm khắc tàn khốc, làm Cố Hách Viêm không khỏi bất ngờ mà ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộ Chi Minh.

"Vì sao lúc say ngươi lại muốn đưa sính lễ đến cho ta?" Mộ Chi Minh hùng hổ dọa người mà hỏi, y dường như gấp đến mức không chờ nổi mà muốn biết đáp án, giọng điệu rất khẩn trương, "Vì sao?"

Cố Hách Viêm: "..."

Mộ Chi Minh một bước tiến lên, sốt ruột nói: "Cố Hách Viêm, ta không muốn nghe ngươi xin lỗi, ta cũng không muốn biết ngươi vì gì mà uống say, ta chỉ muốn biết vì sao, chuyện hồ đồ cũng được, đầu óc choáng váng cũng được, thứ ta muốn biết chính là, thời điểm ngươi đem nỏ thú ngày săn nguyệt làm sinh lễ, ngươi đang nghĩ cái gì?"

Ánh mắt Cố Hách Viêm sáng ngời, lồng ngực lên xuống phập phồng, giống như một trận sóng to gió lớn đang nổi lên trong lòng, nhưng ngoài mặt hắn vẫn trầm mặc như cũ, tựa một khối băng cứng quanh năm im lặng chôn vùi trong tuyết lạnh.

"Cố Hách Viêm." Mộ Chi Minh gần như cầu xin nói, "Ngươi nói một câu đi, ngươi trả lời ta là vì sao đi?"

Cố Hách Viêm đột nhiên nhắm mắt lại, đến khi mở ra một lần nữa, chỗ sâu nhất trong con ngươi chỉ còn là một lớp băng không tan được: "Ta... Hoàng Thượng muốn ban tứ hôn cho ta và công chúa Thanh Hà, nhưng ta không muốn thành thân với người trong hoàng thất, vì thế ta nói với Hoàng Thượng mình thích nam tử. Ta chỉ muốn thuyết phục Hoàng Thượng để ngài tin ta không có nói dối, ta cũng... cũng không có ý gì khác."

Mộ Chi Minh sững sờ tại chỗ, ngơ ngác mà nhìn Cố Hách Viêm, sau một lúc lâu mới mở miệng, giọng nói cực nhẹ, dường như sợ chỉ cần lớn tiếng thêm một chút sẽ phá vỡ tất cả sự chờ đợi vô hình của bản thân: "Chỉ như vậy thôi?"

Cố Hách Viêm vẫn để mắt đến y, một trận gió lớn cuốn tuyết lạnh mạnh mẽ nổi lên, gào thét từ kiếp trước đến kiếp này cũng không thể nào biến mất, lạnh lẽo đến thấu xương: "... Chỉ là, như vậy thôi."

Lời nói rơi xuống đất, không tiếng động đánh nát giấc mộng Hoàng Lương của y, Mộ Chi Minh cứng họng nghẹn lời, chậm rãi chắp tay hành lễ sau đó lập tức rời đi, một câu cũng không để lại, y xoay người rời khỏi Cố phủ, mãi đến khi lên tới xe ngựa y mới không kìm được mà môi mỏng khẽ run, dùng giọng nói tự giễu lẩm bẩm nói: "Cũng đúng... Ta suy nghĩ cái gì vậy... ngớ ngẩn quá..."

Dứt câu, một chút nghẹn ngào cùng một tiếng thở dài đã chôn vùi vào đám đông ồn ào náo động.