Then cài nặng nề trước cửa gỗ bị lưng dao nhẹ nhàng nâng qua khe cửa dịch sang một bên, phát ra tiếng gõ không có quy luật trong bóng đêm yên tĩnh, âm thanh vang lên cực nhỏ nhưng lại khiến người ta khủng hoảng.
Ngay từ đầu Văn Hạc Âm đã tưởng là đạo tặc hại dân hại nước, vì vậy đứng dậy lớn tiếng quát: "Tiểu tặc ở đâu ra kiêu ngạo như vậy?!" Ý muốn dọa người bên ngoài đi.
Sau khi cậu rống lên, ngoài phòng phút chốc im lặng, đột nhiên! Người bên ngoài đột nhiên lấy chân đá vào cửa! Dường như hận không thể lập tức vọt vào trong! Tiếng cánh cửa vỡ tan vang lớn làm náo loạn màn đêm yên tĩnh, ngay sau đó, căn phòng cách vách truyền đến tiếng kêu thảm thiết sởn tóc gáy, biến trạm dịch ở núi rừng này thành một nơi khủng bố.
Văn Hạc Âm và Mộ Chi Minh đều sợ đến mức giật mình, Văn Hạc Âm hồi phục tinh thần lại, cầm kiếm đi về cạnh cửa.
Mộ Chi Minh thấy vậy lập tức kéo cậu trở về: "A Âm, chúng ta trốn đi, không thể dây dưa đánh nhau với bọn họ, ai biết được bên ngoài có mấy người, võ công thế nào!"
"Được." Văn Hạc Âm kéo bàn gỗ, tủ gỗ, ghế đẩu chặn ở cửa kéo dài thời gian, sau đó kéo Mộ Chi Minh chạy chậm tới cửa sổ, hai tay Văn Hạc Âm nắm lấy khung gỗ bên cửa, hai chân ra ngoài không một tiếng động mà giẫm lên một cái xoay người lên mái ngói trên nóc nhà, sau đó mới vươn tay kéo Mộ Chi Minh lên.
Mộ Chi Minh vừa đứng vững trên nóc nhà đã nghe thấy cửa phòng bị đá vang một tiếng và tiếng "loảng xoảng" của bàn ghế ngã xuống.
"Thiếu gia, đi." Văn Hạc Âm đè thấp giọng, hai người khom lưng tay chân nhẹ nhàng từ nóc nhà trạm dịch bên trái chạy sang bên phải, Văn Hạc Âm cúi người nhìn thoáng qua, sau khi xác nhận không có người mới xoay người đi xuống, rồi đưa Mộ Chi Minh xuống dưới.
Căn phòng vừa rồi rõ ràng đã bị tập kích qua, trên mặt đất hỗn độn, bàn ghế ngã tứ tung, Mộ Chi Minh đi được hai bước thì bị vướng thứ gì đó bèn cúi đầu nhìn xuống, nương theo ánh trăng mỏng lạnh trên đầu tập trung nhìn xuống, sợ tới mức lập tức che miệng lại.
Đó là một tùy tùng của sứ đoàn, cổ họng gã bị một lưỡi dao sắc bén cắt ngang, cả người ngã vào vũng máu chết không nhắm mắt, hai mắt đã vẫn đục trợn tròn.
Nếu vừa rồi Mộ Chi Minh và Văn Hạc Âm không nói chuyện phiếm mà ngủ say, thì lúc này, có lẽ bọn họ đã là hai cái xác chết.
Dựa vào việc vòng quanh nóc nhà tranh thủ một ít thời gian, hai người tránh né thích khách đi vào chuồng ngựa của trạm dịch, nhưng trong chuồng lại không có con ngựa nào, hai người không thể không dùng hai chân để chạy trốn, tàn sát ở trạm dịch vẫn còn tiếp tục, nhóm thích khách không chừa lại một người sống, bất kể là dịch sử hay người trong sứ đoàn đều không buông tha, nhất thời tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn vang vọng, dày đặc mùi máu tươi.
Văn Hạc Âm lôi Mộ Chi Minh chạy ra khỏi trạm dịch, nhanh chóng chạy thật nhanh vào trong rừng núi, không bao lâu sau đã bị hai gã thích khách phát hiện mà đuổi tới, Văn Hạc Âm kéo Mộ Chi Minh ra phía sau, rút kiếm lên, lấy một đánh hai.
Ba người ở trong rừng đánh đến không thể dứt ra được, trong lúc đao quang kiếm ảnh*, Văn Hạc Âm dùng chuôi kém đánh ngất một thích khách võ công yếu kém, mới có thể thở dốc một lát, nào ngờ lại bị một thích khách ném ám khí đánh lén, phi tiêu cắt xuyên qua không khí đâm thẳng vào vai phải của Văn Hạc Âm.
(*Đao quang kiếm ảnh [刀光剑影]: Tia sáng của dao, hình chiếu của thanh kiếm. Mô tả các cuộc giao tranh ác liệt, đánh nhau hoặc giết người. Theo Baidu.)
"Ư!" Văn Hạc Âm ăn đau che bả vai lại lui về sau hai bước, máu tươi tanh nồng ấm áp tràn từ khe hở ngón tay chảy xuống cỏ dại, sắc mặt trắng bệch.
"A Âm!" Mộ Chi Minh kinh hoảng thất thố hét lên.
Tên thích khách kia vốn dĩ muốn thừa thắng xong lên giải quyết Văn Hạc Âm, nào ngờ vừa nghe thấy tiếng của Mộ Chi Minh lại lập tức giơ kiếm lên, xoay người bay vọt đến y.
Nhưng có người còn nhanh hơn gã, ngay khi thanh kiếm trong tay thích khách cách ngực Mộ Chi Minh chưa tới một tấc thì một thanh kiếm mỏng khác dài ba thước đã lập tức xuyên qua cổ họng của tên thích khách.
Tên thích khách này quá mức sơ ý, xem nhẹ khinh công của Văn Hạc Âm, nào ngờ bị Văn Hạc Âm liều mạng xông lên, ở tình thế hết sức ngàn cân treo sợi tóc may mắn cứu được Mộ Chi Minh.
Máu nóng từ cổ tên thích khách bắn tung tóe trên người Mộ Chi Minh khiến y phát run một trận, nhưng y hoàn toàn không quan tâm đến chuyện lau nó đi, hoảng loạn đi đến đỡ bả vai bị thương của Văn Hạc Âm, trái tim co thắc từng trận: "A Âm! Ngươi có khỏe không!"
"Thiếu gia, đi mau." Văn Hạc Âm cắn chặt răng, "Ở trạm dịch có tiếng bước chân đi đến chỗ chúng ta, âm thanh hỗn tạp, có rất nhiều người."
Hai người thất tha thất thểu chạy vào trong rừng sâu, đi được vài bước chợt thấy một hồ sâu khe núi chặn đường, Văn Hạc Âm đang muốn đi đường vòng thì bị Mộ Chi Minh kéo chặt lại: "A Âm, chúng ta trốn dưới hồ sâu đi! Nếu cứ trốn như vậy chắc chắn sẽ bị đuổi theo, chi bằng đánh cược mạng sống một phen!"
"Cái gì?" Văn Hạc Âm giật mình, "Thiếu gia, ta là người tập võ không sợ nín thở, nhưng ngươi không được!"
"Ta được!" Mộ Chi Minh nói, "Ngươi đã quên thời thiếu niên ta có luyện qua sao? Đừng nói nữa, mau đi xuống!"
***
Ánh trăng treo lơ lửng trên không, vạn dặm quang đãng, trong hồ sâu ẩn hiện một tia lạnh đến thấy xương nhưng làm cho Mộ Chi Minh và Văn Hạc Âm tránh được bị hắc y thích khách điều tra bắt được.
Mặc dù đã tránh thoát thích khách nhưng y phục đã ướt đẫm cộng với ban đếm rét lanh ở núi sâu thật sự là muốn mạng của hai người.
Văn Hạc Âm trên đường tìm người hỗ trợ trên núi vì mất quá nhiều máu nên đã ngất đi, Mộ Chi Minh cõng cậu đi hết một đường, gắng gượng một hơi tới lúc bình minh ló dạng mới tìm được một thôn trang nhỏ dưới chân núi, đến lúc này y lại không còn cách nào chống cự được, thân hình lảo đảo ngã xuống đường cùng Văn Hạc Âm ở trên lưng. May mắn thay còn có thôn dân tốt bụng đi qua, cứu hai người lên.
Hai người ở trong thôn trang dưỡng thương ba ngày, trong lúc này Mộ Chi Minh mơ hồ đã đoán được thích khách là do ai phái tới, cũng biết rằng chỉ có cách nhanh chóng hồi kinh báo chuyện này cho bệ hạ biết mới là thượng sách, cho nên mặc kệ miệng vết thương ở bả vai Văn Hạc Âm chưa lành, Mộ Chi Minh cũng bị đông lạnh đến bệnh phổi tái phát mỗi ngày ho khan, hai người vẫn kiên trì như cũ kéo thân thể ốm yếu của mình đi về Kinh Thành.
Hai người ban ngày chỉ dám chạy đến đường đông đúc người qua lại, ban đêm ngủ ít một chút bèn vội lên đường, cuối cùng hoàng hôn chạng vạng ba ngày sau cũng cưỡi ngựa đến ngoại ô Kinh thành.
Lên đường quá mức vất vả, Mộ Chi Minh ho khan dữ dội suốt chặng đường, khi đang ngồi nghỉ ngơi trong quán trà ở ngoại ô Kinh thành, cả người bèn cúi xuống ngồi trên ghế gỗ ho đến tê tâm liệt phế, Văn Hạc Âm vội vàng tìm tiểu ca xin một ít trà pha một ly trà xanh ấm áp đưa tới tay Mộ Chi Minh, lo lắng nói: "Thiếu gia, kiên trì một chút, nửa ngày nữa chúng ta sẽ tới Kinh thành là có thể hồi phủ, ta nhất định phải mang thủ phạm phía sau bắt được, đánh hắn một trận!"
"A Âm." Hai tay Mộ Chi Minh cầm tách trà, giọng điệu khàn khàn gọi cậu.
"Thiếu gia, làm sao vậy?" Văn Hạc Âm hỏi.
Mộ Chi Minh: "Vết thương trên bả vai ngươi thế nào rồi?"
Thương thế của Văn Hạc Âm thật ra vẫn chưa lành, mệt nhọc đã nhiều ngày nên có chút thối rữa, nhưng cậu vẫn cắn răng chịu đựng nói: "Thiếu gia, vết thương ở trên bả vai ta đã không có chuyện gì."
Mộ Chi Minh: "Được, chờ chút ta tự mình trở lại Kinh thành, ngươi đừng đi theo ta."
Văn Hạc Âm trực tiếp từ trên ghế đứng phắc dậy: "Vì sao?!"
"A Âm, ngươi nghe ta nói." Mộ Chi Minh để Văn Hạc Âm ngồi xuống, thấp giọng nói, "Ám sát sứ đoàn là tội lớn tru di tam tộc, đối phương đã tàn nhẫn không chừa lại một người nào sống, huyết tẩy trạm dịch, sao có thể dễ dàng thả chúng ta hồi kinh như vậy, trong đây nhất định có âm mưu."
Văn Hạc Âm: "Ta càng muốn đi theo ngươi! Vạn nhất chỉ có nửa ngày, bọn họ làm sao động thủ bây giờ?"
Mộ Chi Minh lắc đầu: "Muốn động thủ bọn họ đã sớm động thủ, hiện giờ gần tới Kinh thành, bọn họ sẽ càng không thể ám sát minh bạch, chỉ biết âm thầm mà làm, A Âm ngoan, ngươi nghe ta nói, lòng ta hiểu rõ."
Văn Hạc Âm không cam lòng mà nhấp môi, hơn nửa ngày mới nói: "Được, ta nghe ngươi."
"Yên tâm đi, Mộ Chi Minh ta sẽ nhất định không dâng cổ để người ta giết." Mộ Chi Minh ôn nhu nhìn cậu mỉm cười, "A Âm, ngươi hỏi tiểu ca bưng trà có bút mực không mượn dùng một chút."
Văn Hạc Âm gật đầu, tìm những người xung quanh một vòng mượn bút mực, Mộ Chi Minh lấy giấy Tuyên Thành ra đặc lên bàn, cầm bút lông dính mực viết lên trên mấy câu, đợi sau khi khô mực bèn gấp lại đưa cho Văn Hạc Âm: "A Âm, chờ sau khi ta rơi đi, ngươi lặng lẽ trở về Kinh thành, sau đó trốn ở chỗ Bùi đại nhân, nếu... nếu ta có xảy ra chuyện gì..."
Văn Hạc Âm: "Thiếu gia?!"
"Ta có xảy ra chuyện gì." Mộ Chi Minh kiên trì nói hết câu, "Ngươi lập tức mở tờ giấy này ra, làm theo những lời trên đó, nghe hiểu không?"
Văn Hạc Âm: "Nghe hiểu, nhưng ngươi..."
Mộ Chi Minh cười cười: "Đừng lo lắng, A Âm ngươi tin tưởng ta, đi, trả bút mực đi."
Văn Hạc Âm không lay chuyển được y: "Ừm..."
Cậu thu hồi giấy và bút mực, đem trả lại cho chủ còn cảm ơn một tiếng, nào ngờ vừa quay đầu đã phát hiện Mộ Chi Minh đã rời khỏi quán trà, xoay người lên ngựa phi thẳng về Kinh Thành.
"Thiếu gia!" Văn Hạc Âm trăm triệu không nghĩ tới Mộ Chi Minh sẽ rời đi dứt khoác như vậy, vừa gọi y lại vừa đuổi theo, nhưng nề hà vết thương trên vai quá mức đau đớn, cậu chỉ có thể che bả vai lại, dừng bước nhìn theo Mộ Chi Minh đi xa.
"Thiếu gia..." Văn Hạc Âm ủy khuất mà gọi một tiếng, cậu trề môi, hốc mắt có chút phiềm hồng, khịt mũi vài cái sau đó mới cúi đầu, cất thư mà Mộ Chi Minh giao cho cậu cẩn thận vào trong y phục, sau đó mới trở lại quán trà ngơ ngác tĩnh tọa.
***
Lúc này, ở Đông Cung, Hoắc Tân yết kiến Thái Tử Phó Khải, thì thầm trong tai gã ta: "Thái Tử, còn nửa ngày nữa Mộ Chi Minh sẽ đến Kinh thành."
'Được, vạn sự đã chuẩn bị, gió đông đã tới cũng đến lúc bắt ba ba trong rọ." Phó Khải cười giễu một tiếng, "Theo kế hoạch mà làm."
Hoắc Tân gật đầu, ôm quyền lui ra.
Nửa canh giờ sau, Từ Nhân Cung, Hoàng Hậu nương nương nhận được thủ dụ bí mật của Thái Tử, bàn tay mảnh khảnh của bà nhẹ nhàng mở thủ dụ ra, một lút lâu sau mới gấp lại khẽ thở dài.
Cung nữ bên người đi tới, bóp nhẹ bả vai Hoàng Hậu nương nương: "Nương nương, người làm sao vậy, có chuyện gì phiền lòng sao?"
"Chỉ là ta không hiểu, làm sao có người không muốn sinh Long tử, thật sự có thể cậy sủng mà kêu đến nông nỗi này sao? Thôi, tin lời Thái Tử vậy." Hoàng Hậu nương nương đứng dậy, "Chuẩn bị bộ liễn, chúng ta đi Phượng Nghi Cung."
Trôi qua thêm một nén nhang, Hoàng Thượng ở điện Tuyên Đức nhận được thư từ biên cương truyền đến, trong thư từ ít nhưng đều là những câu đọc đến đều ghê người, kinh hãi đến mức thiên địa rung chuyển.
Sứ đoàn đi sứ thất bại, hầu như tất cả mọi người đều bị Câu Cát tộc giết hại, mà sứ thần Mộ Chi Minh vì bảo vệ mạng sống đã thông đồng với địch phản quốc, kể hết nơi dữ trữ lương thảo của Dung Diễm Quân cho người Câu Cát, sau khi về nước lại lừa gạt trên dưới, giả vờ đi sứ thành công ý muốn lừa dối thăng quan.
Hoàng Thượng vẫn chưa tin hết những lời này, ngài triệu thân tín người đứng đầu Bệ Ngạn Từ vào cung, lệnh ông ta đều tra rõ sự việc.
Hoắc Tân cúi đầu hành lễ tiếp chỉ, nhưng khi ông ta còn chưa rời khỏi điện Tuyên Đức, chuyện này chưa xong chuyện khác lại tới, có một cung nhân vội vàng vào điện, sau khi cúi người lễ bái bèn nói ở bên tai Hoàng Thượng: "Hoàng Thượng, vừa rồi Hoàng Hậu nương nương đi đến Phượng Nghi Cung, nói có người tố giác Quý Phi nương nương cất giấu thuốc ở bên ngoài cung, nghịch với ý của Hoàng Thượng, ô quế nơi lục cung thanh tịnh, sai người lục soát Phựng Nghi Cung đến long trời lở đất."
"Cái gì?" Hoàng Thượng nghe vậy đứng lên, mặt rồng tức giận, "Bãi giá Phượng Nghi Cung!"