Hứ! Biết ngay mà, làm sao Bối Hi cô có thể chống lại mị lực này của anh? Đúng là thiếu tiền đồ.
“Gặp gì chứ? Tôi bận lắm làm gì có thời gian cho em.”
Anh đi lướt qua chỗ ghế cô ngồi, tiến lại bàn làm việc của mình. Ngồi xuống một cách hờ hững, anh làm bộ không để ý tới cô.
Nhất định là anh không thèm nhìn cô đâu. Xí! Cô tưởng mặc một chiếc đầm xanh ngọc, trang điểm và xoã mái tóc xoăn nhẹ của mình là anh sẽ để ý sao? Đúng là trò trẻ con…
“Anh sao vậy? Đừng có mà làm giá. Em biết tỏng cái trò này rồi. Nếu mà cứ lì lợm như vậy em sẽ không để ý tới anh nữa đâu.”
Cô đứng dậy, chống nạnh quát lớn về phía anh. Sức chịu đựng của con người là có giới thiệu, anh đừng có mà quá đáng.
“…”
“Sao nói đi chứ?”
Đứng nhìn chằm chằm vào anh, nhưng đổi lại sự nóng giận của cô thì anh vẫn im lặng ngồi đấy. Nó làm cô cảm thấy hơi thất vọng.
Có phải cô đã sai không? Hay là do cô đã quá nóng vội muốn lại gần anh hơn? Hay sự thật là do việc trọng sinh về của cô đã khiến anh bị thay đổi, và sự thay đổi ấy ngày một lớn.
Dù chỉ một chút thời gian thôi nhưng có hàng tá câu hỏi chạy qua đầu cô. Nó làm cô cảm thấy rối loạn và chẳng thể suy nghĩ hay tìm ra cách thích hợp để giải quyết.
Cô không thể suy nghĩ nếu cứ đứng đây nhìn anh. Nếu chuyện đã như vầy thì cô đành phải về và tìm một thời gian khác thích hợp hơn để đến bên anh.
Chỉ mong rằng trong quãng thời gian ấy trái tim anh vẫn ở đấy…
Hít sâu một hơi cô cúi người xuống cầm lấy đồ đạc mình mang theo chuẩn bị rời đi. Đi được vài bước cô nhớ ra gì đó rồi lại quay trở lại, tiến gần đến bàn làm việc của anh.
Đặt xuống trước mặt anh một hộp cơm mà cô đã kì công chuẩn bị. Dù sao cũng lỡ làm rồi, không lẽ để anh bỏ đói mà cầm về vứt đi?
“Món quà cuối đấy. Anh ăn đi đừng có bỏ bữa.”
Lần này cô sẽ đi thật, không quay đầu về phía anh nữa đâu.
_Roẹt_
Cô đứng hình ngay tại chỗ… cảm nhận hơi ấm từ phía sau lưng kéo tới. Nó vẫn giống như trước kia, thật là ấm áp. Khi cảm nhận được rồi thật không muốn buông tay.
“Cho anh ôm em một chút được không? Chỉ một chút thôi.”
“Được.”
Anh gác cằm lên vai cô, làm trĩu nặng cả một bên vai của cô xuống. Dù hơi đau nhưng cô vẫn không mấy để ý. Giọng nói của anh trầm ấm, phả vào tai cô làm cô thấy hơi nhột dụi dụi vào trúng mái tóc mềm mại của anh.
“Anh không biết tại sao em lại đột nhiên thay đổi nhưng anh cũng rất vui. Nhưng thực sự cũng rất lo, anh sợ… khi đang chìm đắm trong mật ngọt em mang lại thì đột nhiên nó biến mất và trở thành vực sâu.”
“Anh thực sự rất yêu em. Nên xin em đừng có chơi đùa trái tim anh bằng cách này. Đừng gieo hy vọng rồi lại nhẫn tâm dập tắt nó.”
“Nếu em không yêu anh vậy xin hãy cho anh được đứng đằng xa nhìn em. Và để anh…”
“Em không cần.”
Trong lúc anh đang liên miên thủ thỉ bên tai cô, thì đột nhiên cô lại lên tiếng cắt ngang. Chỉ một câu nói ấy đã làm anh im bật, đứng thẳng người lại và nhìn tấm lưng gầy của cô.
“Em biết chuyện em nói sẽ khó tin nhưng xin anh hãy nghe và tin những lời em sắp nói.”
Cô quay người lại, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.
“Những chuyện em làm đều có lí do, kể cả chuyện em thay đổi như vầy. Nhưng hiện tại em không thể nói rõ với anh được, xin cho em một chút thời gian và tin em. Đến khi mọi chuyện xong xuôi em nhất định sẽ nói rõ với anh.”
“Em yêu anh đấy là sự thật. Dù là bây giờ hay đến sau này cũng sẽ không đổi thay.”
“Chúng ta hãy nghiêm túc tìm hiểu nhau. Được chứ?”
Thành khẩn không? Đủ cả tin không? Anh nghĩ là có. Anh có thể thấy cô đã nói, nói bằng cả đôi mắt và trái tim.
Vậy có phải là sau bao nỗ lực cuối cùng anh cũng được đáp trả?
“Anh… anh.”
Anh muốn nói, muốn giải tỏa những nỗi lòng với cô. Nhưng chỉ là lời đến bên môi lại không thể nói ra được nữa.
Vì cô đã hôn anh mất rồi.
Là một nụ hôn cô tự nguyện trao cho anh.
Bối Hi nhón chân, kéo cà vạt của Mộ Hàn để anh cúi thấp đầu xuống. Đặt một nụ hôn sâu vào đôi môi mỏng lành lạnh đấy.
Một nụ hôn, không phải mang theo sự kích thích của tình dục. Mà nó mang theo những lời yêu thương và tình cảm nhất mà cô dành cho anh. Nó thay những lời cô muốn nói mà không thể nói được.
Một nụ hôn có thể thay biết bao tâm tư đã chôn dấu.
Anh lặng người, đơ ra một lúc. Rốt cuộc chuyện đang xảy ra là thứ quái quỷ gì?
“Đây có phải là mơ không?”
Rời khỏi bờ môi anh, thì cô chợt nghe thấy giọng nói ngây thơ của ai đó. Vừa hạnh phúc vừa quá vui vẻ khiến cô không kìm nén được mà phì cười ra thành tiếng.
“Anh thật ngốc. Tất nhiên đây là thật rồi.”
Giơ tay nhéo mạnh lấy một bên má của anh. Nó làm anh đau đến nhíu mày, đưa tay lên nhanh chóng xoa xoa bên má để giảm đau.
Thì ra đây là sự thật…
Ngỡ ra được một chuyện kinh hỉ, anh nhanh chóng lấy lại phong độ. Lao về phía cô ôm chầm lấy, ngấu nghiến hôn lên đôi môi đỏ mộng của cô.
Đúng là đàn ông có khác, nụ hôn lúc nào cũng khác biệt so với phụ nữ.
Nụ hôn sâu và dài kết thúc, cô mệt mỏi thiếu hơi, tựa người vào lòng anh thở dốc. Đúng là nhìn vậy mà không phải vậy.
Đột nhiên hôn cô, đã thế còn đánh mất tiêu đâu nào dáng vẻ ngượng ngùng và chưa từng trải?
“Sao… đột nhiên lại hôn em?”
“Anh là người làm ăn, có qua thì phải có lại. Em hôn anh rồi anh phải trả lại chứ? Em tưởng chiếm tiện nghi của anh dễ lắm sao?”
Đây đúng là lừa người mà…