Trọng Sinh Về Bên Tổng Tài Của Tôi

Chương 39: 39: Ảnh Hưởng Và Áp Lực




Quay trở lại với tình huống rối ren của Băng Na. Ồn ào và náo nhiệt là những từ không đủ để hình dung hiện trường của nơi này.

Có thể nói rằng số của ông đã quá xui hay không khi cứ hết chuyện này đến chuyện kia kéo tới. Đặc biệt hơn hết chúng lại chỉ xảy ra khi có rất nhiều người chứng kiến. Một lần rồi lại tiếp đến một lần. Cái bản mặt già này của ông phải làm sao?

“Ông Triệu sự việc lần này ông có cảm nghĩ gì không?”

“Nếu tôi nhớ không lầm thì đây xác thực là vụ bê bối thứ hai của Triệu nhị tiểu thư.”

“Ông sẽ giải quyết việc này thế nào khi đây là người con tâm can bảo bối của ông?”

Vì sức ảnh hưởng của sự việc và áp lực khi đứng trước nhiều người ở đây là quá lớn. Ông thật không có mặt mũi hay tâm trạng để suy nghĩ đến việc gì.

Chỉ cần thoát được hiện trường này là đã rất vui mừng rồi. Muối mặt đứng đấy chờ bảo an xuất hiện, ông hiện tại còn không thể nhúc nhích được. Chỉ có thể đứng canh ở trước cửa phòng và im lặng chờ đợi.

Phải mất tới hơn một tiếng thì mọi người mới giải tán và trở lại với sự bình yên. Lúc này bà Đường mới dám mở cửa bước ra. Băng Na hiện tại đã quá mệt mỏi đến ngủ thiếp đi rồi.

“Mình… mình à.”

Thấy được khuôn mặt đen xì của ông, bà ta hoảng trong lòng mà rụt rè lên tiếng, tiến tới đứng cản lại trước mặt ông, cố nặn ra nụ cười và nói với giọng ngọt ngào. Nếu là trước kia khi thấy bà như vậy chắc chắn ông sẽ động lòng mà bỏ qua tất cả. Nhưng sự việc hiện tại thì đã khác hoàn toàn. Nhìn thấy bà thì con tức giận và phẫn nộ của ông bùng nổ, phát tác sau một thời gian dài kìm nén.

_Chát_

“Bà nhìn xem thứ nghiệt chủng gì mà bà đã sinh ra hả?”



Một cái tát đau điếng người rơi trên khuôn mặt của bà. Cái tát rất mạnh, nó như thể là dồn hết sức mình vào mà đánh. Hứng trọn cái tát của ông làm bà ngã sõng soài trên mặt đất.

Bao nhiêu nước mắt và tủi nhục của bà trút ra cùng với nỗi đau này. Chứng kiến con mình thì bị… với người ta, chồng không thương cảm thì thôi bây giờ còn quay qua trách mắng bà. Cuộc sống sao lại tàn nhẫn với bà thể chứ?

“Ông nói như vậy là sao? Nó là con của chúng ta, là đứa con duy nhất mà tôi dứt ruột đẻ ra. Ông không phải luôn yêu thương nó sao? Bây giờ không nghĩ cách thì thôi còn trách mắng tôi. Trách mắng tôi cũng thôi đi còn nói con tôi là nghiệt chủng?”

Bà vùng mình dậy, đứng trước mặt ông hùng hổ quát tháo lại. Tính cách thật của bà không phải người hiền lành gì, làm sao có thể để người khác leo đầu leo cổ mà trách mắng?

“Được. Hay lắm. Vậy bà tự đi mà giải quyết. Có làm thì có chịu, sức già này của tôi không thể còng lưng mà che chở được nữa.”

“Không giải quyết được thì cũng đừng nhận tôi bà cha của nó. Tôi không có đứa con làm mất mặt mình như vậy.”

Ông tức giận nói xong thì bỏ về, bà Đường tiến lên muốn níu lại bước chân của ông thì bị ông lạnh lùng gạt bỏ. Bà chỉ đành có thể trơ mắt nhìn theo tấm lưng của ông khuất dần và cắn chặt răng.

“Á… tại sao chứ? Rốt cuộc mọi chuyện tại sao lại thế này.”

Bà tức giận hét lớn lên, vơ lấy những vật xung quanh điên cuồng ném. Những thứ bà và Băng Na chuẩn bị cho Bối Hi đều bị đổ ngược lên đầu cô con gái bà. Tại sao lại như thế? Rõ ràng bà đã rất kín kẽ và cẩn thận. Cô ta lấy đâu ra sự giúp đỡ mà có thể lật ván cờ.

Không đúng! Nhất định có gì đó không đúng ở đây. Từ bao giờ cô ta lại đề phòng bà và thông minh như vậy?

Dù sao mọi chuyện cũng đã vỡ lở. Bà tin sẽ có cách giải quyết được. Không phải còn Vũ Trác sao? Nó yêu con gái bà nhiều đến thế thì chuyện này chắc cũng không thể không chấp nhận nổi.

Ngay trong đêm hôm ấy, tất cả những gì đã xảy ra đều được phát trực tiếp và đăng lên mạng. Không chỉ những thế mà không biết từ đâu vụ lùm xùm hôm sinh nhật Băng Na cũng được đưa lên. Những tin tức và hình ảnh trước đấy của Băng Na được gỡ xuống bây giờ như nước lũ dâng trào.



Tin tức nóng hổi, mọi trang thông tin lớn nhỏ đều đưa về vụ việc của cô ta. Tối hôm qua chính là một đêm tăng ca đến sáng của các toà soạn báo.

Không chỉ sức ảnh hưởng của mạng xã hội mà ngay cả công ty của ông Triệu cũng có dao động. Ngay trong đêm đến giá cổ phiếu liên tục rớt giá. Những cổ đông lớn nhỏ cũng có thái độ, họ dáo dác nhau muốn bán rẻ cổ phần của mình.

Sáng hôm sau khi biết được mọi chuyện Băng Na nổi điên, đập phá tất cả đồ đạc trong phòng.

“Không! Đấy không phải sự thật.”

“Con không làm chuyện dơ bẩn ấy. Các bài báo tin tức này là giả. Tôi sẽ kiện các người. Tôi sẽ giết chết các người.”

“Đây không phải sự thật.”

Cô ta điên loạn, hết đập phá la hét rồi lại ngồi tự kỉ thành một góc. Hai tay ôm lấy đầu, nhìn cô bây giờ nào có dáng vẻ của cô bé đáng yêu ngọt ngào thường ngày. Vẻ ngoài chật vật và hỗn loạn không khác gì mụ điên bị nhốt. Hình ảnh bây giờ khiến người nhìn cũng cảm thấy hoảng sợ.

Bên kia Vỹ Trác cũng không khá hơn là bao khi phải đối mặt với ông Tử và các cổ đông lớn nhỏ đến những thông tin trên mạng.

“Ba yên tâm con sẽ giải quyết tốt việc này. Không bao giờ để nó ảnh hưởng tới công ty và danh dự của nhà mình.”

“Con nhất định sẽ không làm ba thất vọng.”

Vì muốn giữ được cổ phần và lợi nhuận giá chứng khoán của công ty anh bắt buộc phải ra thông báo nói rõ mọi sự tình của mình và Băng Na.

Thông tin phủ nhận quan hệ giữa hai người được lan truyền rộng rãi.