Trọng Sinh Về Bên Tổng Tài Của Tôi

Chương 96: 96: Kết Hoàn Chính Văn




Hỡi những người đàn ông trên đời này, còn việc gì bất lực hơn việc chịu đựng một bà vợ mang thai? Ngọt ngào như mật chưa bao lâu thì anh nghe một tin sét đánh ngang tai, sốc đến tận óc.

Vợ của anh mang thai rồi…

Cô đang mang trong mình giọt máu của anh, là kết tinh tình yêu của họ.

Cuối cùng thì anh cũng hiểu và cảm nhận ra được cảm giác vui sướng khi được làm cha. Lần trước nghe Nhất Thiếu nói anh còn bán tín bán nghi nhưng bây giờ thì hoàn toàn hiểu được. Cảm giác vui sướng mà nhảy cẫng lên, hò hét cả ngày. Anh muốn nói cho tất cả mọi người biết là anh làm cha rồi, anh đã có con với Bối Hi, bảo bối mà anh yêu nhất trên đời.

Anh sẽ chăm sóc cho cô, cùng cô hạnh phúc mà đón chào đứa con đầu lòng. Như những cặp cha mẹ khác, trải qua từng ngày đáng nhớ mong ngóng con mình chào đời.

Nhưng…

Sự thật thì không được như là mơ…

“Anh không muốn nữa, không muốn nữa. Em thật là quá đáng.”

Anh như muốn bật khóc, ngồi bệt xuống đất ăn vạ. Thật sự là quá mức chịu đựng rồi, anh không chịu được nữa đâu.

“Cái gì mà muốn hay không muốn? Anh chẳng phải là ba của nó sao?”

Bối Hi nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế mềm ấm áp, miệng nhai đồ ăn nhồm nhoàm. Liếc mắt xuống nhìn tới người đàn ông to xác nhưng không khác gì trẻ con kia, cô bất lực quát.

Mang thai gần tháng thứ chín, cô cũng chẳng biết tại sao mình lại thay tính đổi nết như vậy. Cả ngày gây khó dễ cho anh. Dù biết là không nên nhưng cô không kìm lòng được.

“Nhưng em cứ bắt nạt anh như vầy làm sao anh chịu nổi?”

Cô hay vô cớ gây sự với anh, hay nóng giận với anh, hay đòi hỏi mấy thứ quá đáng thì anh vẫn chấp nhận được. Nhưng điều làm anh ấm ức và tủi thân nhất là việc cô xa lánh anh.

Trước kia thì hay rồi, nào là em sẽ mãi yêu anh, không bao giờ rời xa anh. Anh nói gì thì cô cũng sẽ nghe và nhẹ nhàng đáp lại. Giờ thì sao? Loang choạng là cô đánh anh không trượt phát nào luôn.

Đã vậy… đã vậy lại còn phải kiềm chế, bắt anh đột nhiên ăn chay. Không thể nào mà bung xoã ra được. Anh nhớ khi trước kia, nhớ cảm giác tiếp xúc thân mật không khoảng cách với cô.

“Em có bắt nạt gì anh sao?”

Anh lổm nhổm bò dậy, tiến sát lại gần cô ôm mà dụi dụi đầu vào. Chu môi, nhõng nhẽo nài nỉ cô. Thật sự là không thể kìm chế nổi nữa rồi.



“Không có… nhưng em phải giúp anh chứ?”

Ôm cô vào lòng, bàn tay anh ngao du mà sờ nắn thân hình nở nang của cô. Tuy đã mang thai tới ngày sinh luôn rồi nhưng cô vẫn là dáng vẻ khi xưa, không thay đổi là mấy. Nếu có thay đổi thì có lẽ là… ngực.

Thật sự là không thể chịu được khi nhìn thấy cô mà. Anh thì khổ sở kìm chế bản thân mình còn cô thì… ở nhà không mặc áo ngực.

Có phải là quá chết người rồi không?

Chụp lấy bàn tay hư hỏng của anh hất ra, cô ghét bỏ mà đẩy mặt anh ra xa.

“Em mới giúp anh không lâu đấy thôi?”

Tuy bất tiện vì mang thai và hiểu cho tâm lí của chồng nên cô cũng thường xuyên giúp anh giải quyết vấn đề sinh lý. Trước kia bụng chưa lớn, bác sĩ nói không vấn đề gì nên cô và anh cũng sinh hoạt nhẹ nhàng. Nhưng từ ngày bụng cô lớn hơn, bất tiện hơn nên dừng không còn dùng quan hệ thường nữa. Tuy vậy nhưng cô vẫn giúp anh giải quyết và cho sờ nắn thường xuyên. Chỉ là người đàn ông này quả thật là ‘làm rất lâu’ nên cô cũng lười việc đấy dần.

“Không lâu? Không lâu trong miệng em đã là nửa tháng trước rồi.”

“Anh không biết đâu, bắt đền em đấy.”

Có ai khổ như anh không? Đang trong tuổi lớn, tìm tòi khám phá. Mới nến trải cảm giác ngon ngọt trần gian chưa được bao lâu thì lại buộc dừng.

Vì thương cô nên anh đành đựng ngày qua ngày, thấy được mà không thể nếm được.

Cảm giác cao bao nhiêu phần bất lực và không cam lòng?

“Bắt đền gì? Là ai muốn em sinh con? Là ai muốn em sinh ra thật nhiều con để anh cùng với nhà Nhất Thiếu đi đá bóng?”

Anh nghe thế thì chỉ biết câm nín. Đây xác thực là lời anh đã nói. Lúc đấy chưa hiểu chuyện, muốn cùng cô quan hệ nên viện ra thêm lí do đấy cho hợp pháp. Nhưng giờ đây nghe lại thì thật muốn tát vào mặt vào cái chỗ thanh tỉnh.

“Không sinh một đội bóng, anh muốn một đứa thôi à… không hai. Thôi anh nghĩ lại rồi, chỉ cần ba đứa thôi.”

Thấy gương mặt bế tắc của anh mà cô cười đến nức nở. Chuyện này có thể nói một cách dễ dàng vậy sao? Sinh con mà anh còn tiếc rẻ mà xoè tay ra đếm rồi thêm thêm bớt bớt ư?

Đúng là ấu trĩ mà.

“Ha ha haaa… Mộ Hàn sao anh lại vậy chứ?”

“Con chúng… chúng… chúng ta… con…áaa.”



Cô đang cười nói vui vẻ thì đột nhiên cau có mặt mày, thở dốc liên hồi. Bàn tay đang cầm tay anh buông bỏ ra, nắm chặt vào thanh ghế kế bên đến nổi đầy gân xanh. Miệng lấp bấp nói không ra hơi, mồ hôi trên trán cô chảy ròng ròng.

“Hi Hi?”

Cứ ngỡ cô lại muốn trêu đùa mình, anh khó hiểu mà gọi cô. Đây là sao nhỉ?

“Mộ Hàn… đau, em chắc… chắc em sinh rồi.”

Kìm nén hơi thở lại, cô khó nhọc mà nói với anh đang đứng bất động. Tên ngốc nhà cô chắc còn chưa nghĩ ra cô sẽ chuyển dạ mất.

“Em muốn sinh con rồi?”

“Chưa được đâu, làm gì đã tới ngày?”

Bác sĩ nói còn nửa tháng nữa mới tới ngày sinh sự kiến của cô mà? Làm sao lại sinh con ra được chứ?

“Anh muốn chết đúng không hả? Gọi bác sĩ… gọi cấp cứu.”

Cô gào rót, trợn mắt hung dữ mà quát nạt anh. Nếu không phải đang đau đến ngất thì cô sẽ chạy qua mà đánh anh một trận cho bớt tật ngây thơ này.

Hay là tạm đau đẻ một chút nhỉ? Chỉ cần 5 phút… thôi 2 phút cũng được. Cô sẽ đánh anh nhừ xương rồi lại tiếp tục đau đẻ tiếp.

“Á… vợ lại hung dữ, chồng đi gọi liền.”

“…”

Biết ngay có cảnh này nên thật may mắn vì mang thai tháng thứ năm thì mẹ chồng cô đã kêu cô và anh chuyển tới một nơi gần bệnh viện hơn. Nếu ở nơi cũ chắc cô sẽ vừa tức anh vừa chờ lâu mà chết mất.

“Á… đau quá…”

Mộ Hàn đau đến chạy trốn nước mắt, nhìn xuống bàn tay đáng thương đang bị cô căn ngấu nghiến. Khóc than trong lòng nhưng anh vẫn không rút ra, đây chính là cảm giác đau, cảm giác chia sẻ đau đớn cùng cô.

Giữ nguyên bàn tay cho cô cắn, anh nhấn nút gọi cho bác sĩ riêng đã đặt trước. Đầu dây bên kia vừa bắt máy, anh đã lập tức cuống lên mà hét:

“Bác sĩ… tôi muốn đẻ rồi… à hic… vợ tôi muốn đẻ rồi.”