Trọng Sinh Về Lại Năm 1988

Chương 5: Thăm người thân




Nếu Giản Ninh nhớ không lầm thì thời đại này các ngành các nghề đều thực không phát triển, rất nhiều việc nhiều thứ đều phát sinh ở giai đoạn sai, bao gồm tiểu thuyết cũng lấy tiểu thuyết võ hiệp làm chủ, nếu như lấy đọc giả là nữ sinh thì đời này có một tác giả truyện ngôn tình rất nổi tiếng, người này viết không ít tác phẩm được chuyển thể thành phim truyền hình, thịnh hành trong nước, có tầm ảnh hưởng rất lớn đến thế hệ sau này.

Giản Ninh cũng không có tính toán bắt chước đạo văn nữ tác giả kia,à nàng muốn đi con đường nhanh hơn, lấy chủ đề tiểu thuyết đời mới như truyện ngôn xuyên không đi. Nếu không sai thì đời này còn chia có thể loại tiểu thuyết như vậy. Loại hình này sớm nhất cũng sau năm 90 mới xuất hiện, mãi sau này cũng rất được hoan nghênh.

Đã xác định được ý tưởng, lên dàn ý rồi bắt đầu viết thật nhanh. Mấy ngày nay, Giản Ninh đều cầm bút viết sách, sửa bản thảo, không đến mấy ngày liền viền được 2 vạn chữ.

Giản gia tuy có TV nhưng cũng không xem cả ngày. Hiện tại còn tiết kiệm điện, huống hồ lâu lâu còn bị cúp điện.

Buổi chiểu thứ ba, theo thường lệ không được xem TV, Giản Tiểu Ngữ lưu luyến không rời tắt TV, đến phòng ngủ của Giản Ninh tò mò hỏi: "Tỷ, ngươi đang viết cái gì đó?"

"Ta viết tiểu thuyết định đem cái này gửi đến tòa soạn báo kiếm tiền nhuận bút, chờ kiếm được tiền, mang hai ngươi đi ăn ngon", Giản Ninh duỗi duỗi người nói.

"Tỷ, ngươi còn viết tiểu thuyết sao? Ta sao không biết, ta muốn nhìn."

Giản Ninh một tay đem nàng ngăn lại, "Hiện tại không thể xem, sang năm liền thi sơ trung ngươi xem tiểu thuyết cái gì, làm bài tập của ngươi đi."

Đầu năm 1988 đón một đợt tuyết tới, năm nay trừ bỏ Giản Tiểu Ngữ được quần áo mới, những người khác trong Giản gia đều ăn mặc quần áo cũ, nhưng còn may vẫn sách sẽ.

30 giao thừa, nhà nhà đều dậy sớm chuẩn bị, Dương Quế Hoa phí chút tâm tư chuẩn bị sáu món cho bữa cơm đoàn viên, có cá có thít, bất quá đến một miếng thịt nàng cũng không động đến.

Nhìn bọn nhỏ ăn đến vui vẻ, trên mặt cuối cùng giãn ra chút, sau đó liền nhìn thấy một đôi đũa gắp miếng thịt heo vào trong chén của mình.

"Mẹ, ngươi cũng ăn, này một năm, ngươi cũng vất vả", Giản Ninh cười nói.

"Không vất vả, không vất vả, ngươi cũng ăn cho no đi, đừng để lâu đồ ăn liền lạnh."

Trên bàn cơm, 2 nhóc con cũng học theo Giản Ninh gắp đồ ăn vào bát Dương Quế Hoa. Giản Tiểu Ngôn dùng đũa chưa được tốt lắm, lúc gắp thức ăn vào bát mẹ còn hơi run run rẩy rẩy.

"Ai da, ngươi cẩn thận một chút, đồ ăn còn nhiều đâu", Dương Quế Hoa cầm chén đưa qua.

"Mẹ, ăn."

"Tốt, bé ngoan, mẹ ăn" Dương Quế Hoa cười, có mấy đứa con hiểu chuyện như vậy, dù sinh hoạt hơi vất vả cũng có thể chống đỡ được đi.

Ăn Tết đúng là thời điểm thích hợp đi thăm người thân bạn bè. Lúc Giản Tử Sơn còn sống, Thân thích họ hàng đi lại khá thường xuyên. Đến khi Giản Tử Sơn không còn, người đi trà lạnh, người thân họ hàng cũng đi hết, hiện tại có qua lại nhiều cũng chỉ có nhà cậu Giản Ninh - Dương Bình Hoa đang cùng nhà bà ngoại ở cùng nhau.

Dương Quế Hoa mang theo chút quà cùng 3 đứa con sang thăm bà ngoại, còn chưa vào cửa, liền nghe tiếng đứa trẻ khóc, còn tiếng em dâu Lưu Tư Tư dạy dỗ "Ta dạy ngươi làm người nghịch ngợm gây sự, làm ngươi hồ nháo như vậy sao..."

"Đây là làm sao vậy?" Dương Quế Hoa chạy nhanh vào cửa, đem nhóc đang khóc lóc kéo đến phía sau chính mình "Có việc gì từ từ nói, đừng đánh con nhỏ như vậy?"

"Nha, cô lớn chị tới chơi sao?" Lưu Tư Tư không lạnh không nhạt nói một câu, không có ý tứ tiếp đón người lại quay đầu dạy dỗ đứa nhỏ "Khóc, khóc cái gì mà khóc, thật mất mặt xấu hổ, đừng tưởng rằng có người chóng lưng liền làm thế nào thì làm, cút về phòng của ngươi đi."

Dương Phong thút tha thút thít nức nở đi ra, vừa định đi sang phía Giản Ninh lại bị một phen nắm qua.

Một bên Giản Tiểu Ngữ nhỏ giọng đô đô nói, "Em trai sao lại thảm như vậy a, lúc nào cũng bị đánh, mợ cũng quá dữ."

Dương Bình Hoa nghe được âm thanh từ trong phòng ngủ bước ra, trên mặt mang theo nụ cười hòa ái tiếp đón mấy người, "Chị, Giản Ninh, Tiểu Ngôn Tiểu Ngữ, các ngươi tới, mau tiến vào ngồi, bên ngoài lạnh ta lấy cái gì cho các ngươi ăn"

Mà Lưu Tư Tư trực tiếp đem Dương Phong xách vào phòng ngủ.

"Cảm ơn cậu." Tiểu Ngôn Tiểu Ngữ mỗi người nhận 2 viên kẹo trong tay Dương Bình Hoa cao hứng nói

Giản Ninh cũng được cho 2 viên kẹo nói không cần

"Cho ngươi, ngươi liền cầm", Giản Ninh đành phải nhận lấy."

"Tỷ cũng không có gì thứ tốt, liền mang theo mấy hộp đồ trong xưởng đồ hộp tới đây.", Dương Quế Hoa đem đồ vật trên xe đạp lấy qua.

"Nói cái gì không đâu, chị, người tới chơi là được, mẹ sang nhà bên cạnh, ta đi kêu mẹ trở về, đợi lát nữa vừa lúc ăn cơm trưa", Dương Bình Hoa nói liền đi ra cửa gọi người.

Giản Ninh đối người cậu này ấn tượng không tồi, mà đối mợ Lưu Tư Tư ấn tượng không thế nào tốt được, từ thái độ của đối phương liền nhìn ra được.

Chỉ chốc lát sau, Dương Bình Hoa liền đã trở lại, đi theo sau còn có một người, đi đường bối hơi chậm, tóc trắng một nửa, người này chính là bà ngoại Giản Ninh, cao lão thái thái.

Cao lão thái thái năm nay 68 tuổi, cả đời này ăn không ít khổ, sinh 3 trai 1 gái, con lớn không đến một tuổi sinh bệnh chết non, con thứ hai ở tham gia quân ngũ trên đường về thăm người thân cứu cậu bé rơi xuống nước liền qua đời, chỉ còn lại có con gái lớn Dương Quế Hoa cùng con trai út Dương Bình Hoa.

"Đến rồi áo, có lạnh không, trong bếp còn nấu khoai lang đỏ, ta lấy cho các ngươi ăn", cao lão thái thái thấy con gái cùng cháu gái ngoại tới thật cao hứng, vội không ngừng tiếp đón, sau đó đến trong phòng bếp lấy thức ăn, 3 chị em Giản gia thì ở trong phòng khách chơi.

Một lát sau, Lưu Tư Tư từ trong phòng ngủ ra tới, đi đến bên người Giản Ninh, nắm một nắm đậu phông ngồi lên ghế ăn, đặt mông ở bên người Giản Ninh ngồi xuống, liếc mắt nhìn Giản Ninh một cái rồi nói, "Giản Ninh, ngươi còn không nhỏ nữa, ngốc trong nhà không làm việc ăn cơm trắng đi, có phải hay không hẳn là tìm một công việc mà làm, con gái sống lười như thế không được, đến gả chồng ngươi cũng không muốn". Nói đem lột vỏ đậu phộng ném trên mặt đất.

Lời này nói ra khiến trong lòng Giản Ninh liền không thoải mái, cái gì gọi là không làm việc ăn cơm trắng?

"Ngươi tốt xấu gì cùng làm việc giúp gia đình chút ít, bà Dương Phong cũng không phải đau lòng mẹ ngươi, luôn ở trước mặt ta mà tố khổ" Lưu Tư Tư thấy Giản Ninh không nói lời nào, lại bỏ thêm một câu.

Lời này như vậy Giản Ninh sáng tỏ đi, này không phải sợ cao lão thái thái lấy tiền trợ cấp nhà nàng, sợ các nàng chiếm tiện nghi sao.