Trọng Sinh Về Lại Năm 1988

Chương 8: Tung tin đồn




Tác giả: Mộ Dung Tố Cẩm

Dương Quế Hoa thấy mấy đứa trở về nửa điểm cao hứng cũng không có, không phải mới đi ra ngoài mua đồ ăn vặt sao, như thế nào không vui, nhất là bé hai, cái mặt kéo ra thật dài.

"Làm sao, ở bên ngoài có ai bắt nạt hả? xem cái miệng chu ra rồi này."

"Có người bắt nạt chị cả, đem chị ra nói bậy." Giản Tiểu Ngữ đem mọi chuyện xảy ra ở bên ngoài một năm một mười nói hết lại với Dương Quế Hoa

Đương Quế Hoa nghe xong có thể không tức sao, mấy con mụ lắm mồn kia sao có thể hố con gái nhà người ta như thế, liền tạm gác việc trong tay lại phải ra ngoài nói lý nới bọn họ một lần, lại bị Giản Ninh nhanh tay ngăn lại

"Rồi, rồi, mẹ, người đừng tức giận, ta không chấp nhặt đám người kia, cuối cùng không phải ta đã mắng trở về sao."

"Hôm nào để ta bắt gặp được xem ta có mắng bọn họ không, thanh danh của con gái ta cũng không thể cứ như thế bị hủy hoại trong miệng tiện mấy mụ được." Dương Quế Hoa nói " Hoàng gia bên kia đúng là khốn nạn, nói xấu sau lưng người, con trai nhà mình cùng đàn bà khác lên giường cùng nhau, kết hôn còn muốn mời ta sang uống rượu mừng, thật đúng là làm người ta ghê tởm, còn có Tưởng Lệ Lệ kia, cách những người này xa một chút."

Không thể không nói, những việc Hoàng gia bên kia làm ra thật khiến Dương Quế Hoa tức giận nổ tung đến nơi rồi.

Năm đó chính bên kia muốn cùng nhà ta đính hôn, nếu không phải lúc đó Giản Tử Sơn khuyên bảo, bà căn bản không đồng ý.

Kết quả bây giờ tốt rồi, con trai ngươi cùng nữ nhân khác ở cùng nhau, còn là người quen, lại còn mời ta đến uống rượu mừng?? Ta phi, khi dễ Giản gia này không có đàn ông trong nhà hả?

"Được rồi, được rồi, mẹ, người đừng tức giận, cũng đừng chấp nhặt đám người kia làm gì" Giản Ninh an ủi nói

Lưu Hà sở dĩ ở bên ngoài tung tin đồn về Giản Ninh còn không phải lo cho thanh danh Hoàng Tiên Lỗi sao?

Chuyện hai người trước kia có đính hôn mọi người đều biết.

Đột nhiên HTL lại cùng "bạn thân nhất" của cô kết hôn, sợ mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, lại không để cho Giản gia lên tiếng trước, mụ ta liền đi trước một bước tung tin đồn con giá người ta, bảo nhà giá có vấn đề, không liên quan đến nhà mụ.

Cùng Giản Ninh cãi nhau người kêu vương phương, này vương phương cùng Lưu Hà đi gần, ngày thường thường ở một khối nói chuyện phiếm, nàng nói những lời này đó, cũng là từ Lưu Hà trong miệng nghe tới, vương phương người này lắm mồm lại không cá biệt môn, Lưu Hà chính là biết cái này, mới cùng đối phương nói những lời này, nàng một người đã biết, này hơn phân nửa cái thôn người đều sẽ biết.

Người cãi nhau với Giản Ninh chính là Vương Phương. Vương Phương đi lại gần gũi cùng Lưu Hà, ngày thường tụ tập nhau nói chuyện phiếm. Những lời bà ta nói cũng là từ miệng Lưu Hà nghe được.

Vương Phương này lại không quản được cái miệng của mình. Lưu Hà cũng biết điểm này nên mới cùng đối phương nói chuyện, bà biết nếu Vương Phương biết thì hơn nửa cái thôn này đều biết.

Mùa đông trời tối sớm, Tết Âm Lịch lại là ngày nghỉ tốt nhất.

Ngày hôm sau mặt trời lên cao, Dương Quế Hoa đem mấy đứa còn lăn trên giường gọi dậy, nấu cháo cùng bánh quẩy, một nhà xem như ăn bữa trưa sớm cùng nhau.

Cơm nước xong, Giản Ninh nấu bình nước ấm đêm vào phòng ngủ, một bên viết bản thảo tiểu thuyết một bên cầm ly nước tráng men làm ấm tay. Ngồi lâu liền đứng lên hoạt động hai chân cương cứng lên.

Hai ngày trước khi ra ngoài tiến độ bản thảo cũng hoàn thành, viết được ba vạn chữ. Cô vốn dự tính chuẩn bị năm vạn chữ, chờ qua Tết đem gửi qua toà soạn báo, hiện tại nhìn thời gian xem ra tiến độ nhanh hơn dự kiến.

Dương Quế Hoa mang hai đứa nhỏ ra ngoài đi dạo. Tết Âm lịch, không khí trong thôn so với ngày thường náo nhiệt hơn rất nhiều.

Khoảng nửa giờ sau, Giản Ninh đang hà hơi xoa xoa tay, cửa lớn bị đẩy ta, Giản Tiểu Ngôn khóc sướt mướt từ ngoài chạy vào "Chị ơi, mau ra ngoài, mau ra ngoài" túm lấy Giản Ninh chạy hướng ra ngoài.

"Đừng khóc, xảy ra chuyện gì, có việc gì nói với chị, mẹ cùng chị hai đâu."

"Ở bên ngoài, có người khi dễ... Mụ mụ bị đẩy ngã trên mặt đất..."

"Cái gì?" Giản Ninh vừa nghe, lôi kéo giản tiểu ngôn liền hướng bên ngoài chạy, "Ở nơi nào, ngươi mang đại tỷ đi."

Thì ra Dương Quế Hoa đem hai chị em ra ngoài tản bộ, để hai đứa đi chơi còn mình ngồi phơi nắng một bên nghe những người khác nói chuyện nhà. Trong đó có cả Lưu Hà và Vương Phương, chẳng qua một nhóm người chia làm tốp 3 tốp 5, ở giữa còn bày ra một bộ bài Poker, hơn nữa mấy đứa nhóc chơi đùa xung quanh, lại càng ồn ào náo nhiệt.

Dương Quế Hoa cùng những người khác tám chuyện nhà, dần dần liền chú ý thấy Lưu Hà trong đám người như có như không lia mắt tới đây, bất quá cũng không quá để tâm.

Cho đến khi có người đi tới chạm vào vai bà "Lão Dương, Lưu Hà cùng mấy người bên kia như đang bàn tán chuyện xấu về con gái nhà ngươi đấy, tôi vừa đi qua liền nghe được."

Vừa vặn lúc này có người tiếp một câu, "Ngươi mới biết được, nay cái lão dương còn không có ra tới thời điểm, đã nói một buổi sáng."

Dương quế Hoa vừa nghe xong lời này đương nhiên nhịn không được, nhất định phải ba mặt một lời với đám người kia, kết quả lời ra xung đột tới liền lao vào đánh nhau.

Bên này loạn cả lên, Giản Tiểu Ngôn cùng Giản Tiểu Ngữ đang chơi bên kia cũng chạy tới.

Giản Tiểu Ngôn còn nhỏ, chưa được gặp qua loại chuyện như này, thấy mọi người ồn ào đến lợi hại, đứng bên cạnh không biết làm gì liền khóc lên. Thẳng đến lúc Giản Tiểu Ngữ hô một câu "Tiểu Ngôn, về nhà tìm chị cả tới đây" mới hoang mang rối loạn chạy về.

Giản Ninh lúc đầu kéo Giản Tiểu Ngôn đi, sau dứt khoát bế bé lên chạy tới.

Bên này còn đánh nhau túi bụi, mội người khuyên ngăn, Lưu Hà còn lải nhải "Con gái nhà mi cả ngày một bộ dáng quyến rũ người, phẩm hạnh bất chính, để tao xem có thằng nào còn muốn lấy về hay không."

"Tao xé rách cái miệng bẩn nhà ngươi, con gái nhà ta là cô gái tốt nhưng con trai ngươi lại chẳng khác gì lưu manh, chưa kết hôn liền lên giường với đứa con gái khác, có thể dạng người tốt lành gì chứ, cho là ai nguyện ý cùng nhà ngươi kết thông gia, còn tưởng người ta không biết liền xem như không có việc gì sao? A, đúng rồi, thằng con nhà bà còn thích trộm cắp, gà nhà ông lão đầu thôn Đông kia bị thằng con trai nhà mi trộm đấy."

Thời buổi này, trộm một con gà cũng không phải là chuyện nhỏ, chuyện này đã xảy ra nửa năm trước nhưng Dương Quế Hoa làm sao biết được.

Dương Quế Hoa vừa nói xong, ánh mắt mọi người không hẹn cùng đổ lại đây, Lưu Hà chớp đôi mắt chỉ vào Dương Quế Hoa nói "Cái miệng lưỡi nhà mi thật lợi hại, mày còn hồ ngôn loạn ngữ* tao không tha đâu, để xem còn có thể ở lại xưởng tiếp tục làm việc hay không!!!"

....

Giản Tiểu Ngữ mặt đỏ bừng bừng, kéo tay Dương Quế Hoa lại, quay đầu thấy Giản Ninh, hét lớn: "Chị, người mau tới!"

Giản Ninh đem giản tiểu ngôn để một bên, sau đó đẩy đám người ra tiến lên, đi đến bên cạnh Dương Quế Hoa, thấy Dương Quế Hoa chỉ là đầu tóc hơi rối loạn, người không có việc gì mới yên lòng.

"Giản Ninh tới a, chạy nhanh đem mẹ ngươi kéo về đi, đều là người trong một thôn, cãi nhau làm mất cảm tình", có người ở bên cạnh nói.

"Đúng vậy" có người phụ họa nói.

Giản Ninh nghe xong lời này trên mặt không có bất luận biểu tình gì, hai giây sau mới nói, "Bác gái nói phải, không cần cãi nhau, nhưng có người xem Giản gia chúng tôi liền khinh thường không có đàn ông, khi dễ chúng tôi, chúng tôi cũng không thể để người bắt nạt, người bị chó cắn mà không biết lấy gạch đuổi đi thì không được."

Lưu Hà nghe xong sau nói: "Con ranh con nhà mày, mày mắng ai là chó hả, đừng ở chỗ này mà chỉ cây dâu mắng cây hòe."

"Ta nói ai, người đó trong lòng liền rõ ràng."

Dương Quế Hoa thấy Giản Ninh tới, cũng đã bình tĩnh một chút "Sao ngươi lại tới đây?"

Giản Ninh đem Dương Quế Hoa thuận thuận khí, "mẹ ở chỗ này cãi nhau, Tiểu Ngôn bị dọa sợ liền chạy về gọi con ra, con nói loại người này dơ bẩn như vậy mẹ nói lý với bà ta làm cái gì, cãi nhau cùng bà ta còn lãng phí nước miếng, không đáng."

Tiếng cô nói không nhỏ, chính là để cho Lưu hà ở đối diện nghe được.

Quả nhiên sau kho Lưu Hà nghe xong liền nhảy dựng lên, đi lên nắm đầu kép tóc Giản Ninh. Tóc bọ giữ chặt lấy mà kéo, Giản Ninh vươn chân dài ra, một chận dậm mạnh xuống mu chân Lưu Hà.

"Ai da, ai da, ai dẫm chân bà, đau chết bà rồi..." Giản Ninh thuận thế mang ba người về nhà.