Việt Thanh Phong và Chu Xảo Hân đang im lặng, cuối cùng lại bị Vân Hành đột nhiên xuất hiện phá vỡ.
"Công Chúa, Việt Thị Trung. Việt phủ phái người tới, nói là phụng mệnh tới đón Việt Thị Trung về phủ Quốc Công!"
Nghe được tổ phụ thế nhưng trực tiếp phái người tìm đến nơi này, Việt Thanh Phong vừa mới lải nhải giãi bày lập tức trầm mặc.
Đột nhiên hiểu được cảm thụ của nàng, nhìn Việt Thanh Phong cười khổ, phản ứng đầu tiên của Chu Xảo Hân là chuẩn bị cao giọng hạ lệnh: "Đuổi ra ngoài cho ta, nói ta —"
Tiến lên che miệng nàng lại, Việt Thanh Phong lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Thôi, chuyện của ta và nàng tổ phụ đã sớm biết. Hắn có thể chịu đựng một năm đã là cực hạn, hôm nay, hôm nay vốn là ta xúc động."
Việt Thanh Phong vừa rồi nói các nàng mặc dù đã bái đường hoàn lễ, nhưng ở trong mắt người khác các nàng vẫn như trước chẳng là gì, những lời đó tựa hồ còn văng vẳng bên tai. Mãi đến giờ khắc này Chu Xảo Hân mới rốt cục hiểu được những lời đó của nàng rốt cuộc có ý gì, cũng tựa hồ hiểu được vì sao lúc trước nàng nhất định phải rời xa mình.
"Việt Thanh Phong —" Chu Xảo Hân nhìn Việt Thanh Phong, trong mắt đột nhiên tràn đầy thương tiếc.
Ánh mắt quen thuộc cực điểm khiến Việt Thanh Phong rốt cục dễ chịu hơn một chút, đưa tay chuyển qua tóc mai mềm mại trên trán Chu Xảo Hân, Việt Thanh Phong cười nói: "Nếu, ta là nói nếu, nếu chúng ta sau này thực sự hữu duyên vô phận, ta không cầu nàng nhất định đừng quên ta, nếu có thể, cầu nàng trồng cho ta một cây nguyệt quế mà ta thích, như vậy dù làm gì ta cũng cam tâm."
Chu Xảo Hân không biết vì sao nàng lại chung tình với nguyệt quế, cũng không rõ vì sao nàng lại đột nhiên nói những lời như vậy. Chỉ là chờ sau khi Việt Thanh Phong bất ngờ đến rồi lại vội vàng rời đi, Chu Xảo Hân lại lần nữa ngồi trên ghế đá thật lâu không cử động.
Vừa rồi nàng còn cầm thức ăn cho cá suy nghĩ nên đối xử với một Việt Thanh Phong phụ bạc nàng thế nào, mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi hết thảy lại lập tức biến thành bộ dáng khác. Nhớ tới lời cuối cùng nàng nói, Chu Xảo Hân rốt cục nhịn không được khẽ lẩm bẩm: "Vân Hành, phái người trông chừng nàng, bảo hộ nàng. Nàng là của ta —"
[Nàng là thê tử của ta,] lời đó lại nói không nên lời. Nhớ lại cảm giác vừa rồi được Việt Thanh Phong ôm, nhớ tới sự quen thuộc khi thân thể hai người đụng chạm, cuối cùng Chu Xảo Hân rốt cục thừa nhận: "Nàng có thể là người duy nhất mà kiếp này, đời này Chu Xảo Hân ta muốn triệt để gắt gao ôm trong lòng, vĩnh viễn không buông tay."
Hạ lệnh để Vân Hành an bài nhân thủ đến bên người Việt Thanh Phong, Chu Xảo Hân lại nhẹ giọng tiếp lời: "Vân Hành từ nay về sau người liền đi theo ta, về phần Vân Tranh, cứ để hắn tới tiếp chuyện của ngươi."
"Công Chúa?" Vân Hành có chút do dự.
Ngẩng đầu nhìn hắn, Chu Xảo Hân nhẹ giọng kiên định: "Vân Hành nhớ kỹ, ở bên người ta tuyệt đối không cần một kẻ thích tự chủ trương. Ta không thích có người quyết định thay ta, càng không thích có ai đẩy ta vào cảnh bất nghĩa."
Hiểu sâu sắc tính tình Công Chúa nhà mình, cho nên sau khi thu được mệnh lệnh của Trưởng Công Chúa để hắn sau này đều ở lại phủ Công Chúa, Vân Tranh lập tức hiểu được nguyên nhân hắn bị đối xử như thế. Dù trong lòng có chút ưu thương nhàn nhạt, nhưng rất nhanh Vân Tranh liền tỉnh táo lại, vội vàng nắm chặt thời gian dặn dò Vân Hành một ít chuyện sau này hắn phải làm, còn dạy hắn phải làm thế nào mới có thể bảo hộ Công Chúa thật tốt.
Đến ngày lâm triều, Chu Xảo Hân nguyên bản còn tò mò Việt Thanh Phong dùng biện pháp gì có thể khiến Ngự Lâm tướng quân Chung Khiêm Đức thủ khẩu như bình, đến khi lâm triều nghe chúng thần bắt đầu bẩm báo một số chuyện quan trọng, nàng liền cố gắng thu hồi vô số tâm tư, chuyên tâm chăm chú lắng nghe.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần đã nhận được mật báo, Vệ quốc thái tử Du đã chế trụ hai dị mẫu huynh đệ muốn mưu phản. Nay trong Vệ quốc cũng đã khôi phục an ổn, mà thái tử Du cũng đã chiếu cáo thiên hạ nói qua một tháng nữa, cũng chính là ngày 15 tháng 5 hắn sẽ chính thức lên ngôi Hoàng Đế, cử hành đại điển đăng cơ. Thời khắc như thế thần cảm thấy vì quan hệ hai quốc gia, Hoàng Thượng không ngại dẫn đầu đưa hạ lễ cho Vệ hoàng, như vậy —"
"Như vậy liền có thể cải thiện quan hệ hai quốc gia? Lữ đại nhân ngươi có ý tứ này chứ gì." Cười lạnh, Tần tướng quân già nua chặn lời Lữ Ngô Dung, châm chọc: "Lữ đại nhân ngươi cũng không phải đứa con nít ba tuổi, lại vì cái gì không lo nghĩ đến chuyện lâu dài chứ. Vệ quốc cùng Đại Chu vốn thuỷ hoả bất dung không phải một hai năm, ngày nay kế tốt nhất là tuyển binh cùng củng cố quốc phòng, đó mới là chuyện trọng yếu nhất, về phần mấy thứ hư ảo kia ta thấy chúng ta vẫn cứ miễn đi."
Tần lão tướng quân lại bắt đầu khắc khẩu với Lữ Ngô Dung, mà theo hai người bọn họ khắc khẩu, toàn bộ kim điện lại trở nên nháo nhào ầm ỹ cả lên.
"Ta đường đường là Đại Chu sao có thể làm thế, há chẳng phải hành động đề cao chí khí kẻ khác mà diệt uy phong của chính mình sao? Thần thỉnh Hoàng Thượng nhất định cân nhắc?"
"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Đại Chu ta từ thời tiên đế liền không còn luyện binh tử tế hay đánh giắc, cho nên bây giờ không nên hành động quá cảm tính."
"Nhưng Vệ quốc chỉ nhỏ bằng một phần ba Đại Chu, cả một quốc gia đó còn không lớn bằng lãnh địa của đường đường Trưởng Công Chúa Đại Chu, một tiểu quốc như thế chúng ta thật sự tất yếu cần sợ hãi đến vậy sao?"
"Ngươi là Binh bộ Thượng Thư, ngươi đã biết binh lực Đại Chu ta không đủ, vì cái gì không nghĩ đến việc bắt tay vào thay đổi từ chỗ này? Nay việc như chó vẫy đuôi mừng chủ với Vệ quốc ngươi có thể làm, nhưng hoàng đế Đại Chu ta vạn vạn lần không thể làm ra hành động như vậy."
"Tướng quân, Ngô Dung cũng biết sự lo lắng cùng băn khoăn của ngươi, nhưng Vệ quốc ta không chỉ có mình Hoàng Thượng, chuyện như vậy chỉ cần Công Chúa, Vương gia, hoặc Hầu gia thế tử xuất mã là có thể."
"Ngô Thượng Thư, ngươi cũng biết hoàng thất Đại Chu ta vốn không nhiều người. Bình Vương vẫn dưỡng bệnh, ít tham dự triều chính, Trưởng Công Chúa là vị Công Chúa duy nhất của Đại Chu ta, nay trong triều cũng chỉ có vài vãn bối Chu gia chúng ta, ngươi vừa rồi nói thế tử Hầu gia, chẳng lẽ ám chỉ Chu Trịnh Đường ta?" Đường đệ Giang Nam vương Chu Trịnh Đường đột nhiên xuất đầu, Giang Nam vương thế tử bình thường chẳng bận tâm để ý chuyện gì cũng bị bức lộ nguyên hình.
Khẽ nhíu mày, trước khi Lữ Thượng Thư mở miệng, Chu Xảo Hân liền nhìn qua: "Hoàng huynh, không bằng liền phái Lữ Thượng Thư đi, hắn đối với tình hình Vệ quốc có vẻ quen thuộc, hơn nữa hắn là người đứng đầu tứ đại Thượng Thư. Thân phận như thế cũng xứng với việc đi Vệ quốc tặng lễ, mà mấu chốt nhất là phái những người khác, chúng ta đều có chút lo lắng họ sẽ nói lỡ lời, nhưng nếu phái hắn đi chúng ta liền hoàn toàn không cần bận tâm."
Chu Xảo Hân vừa lên tiếng, triều đường liền có một khắc im lặng.
Lúc này đã bị màn tranh cãi ồn ào khiến đầu ong ong đau nhức, Tần tướng quân suýt nữa nổi giận liền lập tức nhìn về phía Lữ Ngô Dung.
Lữ Ngô Dung lập tức sắc mặt trắng bệch, mà ngay khi hắn muốn há mồm nói chuyện thì thế tử Giang Nam vương Chu Trịnh Đường phản ứng, vội vàng ôm quyền nói: "Hoàng Thượng, Trịnh Đường cảm thấy đường tỷ nói không sai. Nay tân đế đăng cơ là đại sự, nếu đến lúc đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, khả năng không tốt liền gây ra xung đột vũ trang. Cho nên vì để ngừa vạn nhất, chúng ta cứ trực tiếp phái một người khẳng định co được dãn được — không — là khẳng định có thể hành sự tuỳ theo hoàn cảnh. Thử hỏi Đại Chu chúng ta, còn ai thích hợp hơn Lữ Thượng Thư đây?"
Toàn bộ chúng thần nhìn Lữ Ngô Dung liền châu đầu ghé tai thì thầm, mà đúng lúc này, Nghênh Trạch lớn lên từ nhỏ với Chu Trịnh Đường lại trực tiếp nói thẳng: "Hoàng Thượng, người nếu không rời được Lữ Thượng Thư thì có thể nói thẳng. Nghênh Trạch ta rất có mắt nhìn người, người xem xem trong điện này có nhiều người như vậy, ta nhất định có thể giúp người tìm một người vừa lòng, nhất định có thể giúp người tìm được một thần tử có khả năng."
Chu Nghênh Trạch vừa nói ra lời, mọi người vừa rồi còn không tỏ thái độ gì lập tức toàn bộ bối rối.
Không đồng tình nhìn thoáng qua hai đường đệ của mình, cuối cùng Chu Thủ Cương mất kiên nhẫn nói: "Chuyện này liền y theo đề nghị của Công Chúa, Lễ bộ chuẩn bị hạ lễ, Lữ Thượng Thư ngươi chuẩn bị một chút, sau đó nhanh chóng xuất phát đi."
"Thần – tuân chỉ!" Trong lòng có một vạn một ngàn lần không muốn, biết vừa rồi mình nói sai rồi. Đến cuối cùng dù không muốn, nhưng Lữ Ngô Dung vẫn không cam lòng tiếp nhận thánh chỉ.
"Đúng rồi, vừa rồi Tần lão tướng quân không phải nhắc tới chuyện đóng quân sao?" Ngay khi mọi người im lặng xuống, Võ đế đột nhiên nhìn phía dưới, nói: "Quân lương cho mấy chục vạn đại quân của Chu quốc ta hàng năm chiếm dụng gần một phần ba quốc khố, nhưng mỗi lần xảy ra chút tranh chấp với Vệ quốc ở cạnh và Khiến Đan ở phương bắc đều đại bại. Đại quân đang đóng, nhất là binh lính đóng ở biên giới rốt cuộc có tình trạng thế nào, không nói ta, liền ngay cả vô số tướng quân ở đây có lẽ chính mình cũng mơ hồ. Cho nên từ hôm nay ta muốn chỉ định một người làm Quân Dung Sứ, hắn sẽ thay trẫm thị sát trú binh khắp nơi, giúp ta —"
Chu Xảo Hân đang ngồi, vốn đang chỉ nhìn huynh trưởng của mình, nhưng đến khi đột nhiên nhìn đến biểu tình kỳ quái của đại thái giám bên cạnh Võ đế, lập tức nàng lại ma xuy quỷ khiến chuyển mắt qua Ngự Lâm tướng quân ở đối diện.
Giờ phút này tuy Chung Khiêm Đức vẫn tỏ vẻ khiêm tốn quân tử, nhưng lại vẫn theo bản năng khiến thân mình căng cứng thẳng tắp.
Đột nhiên phản ứng lại, chức Quân Dung Sứ này có khả năng sẽ cao hơn chức thân vệ của Võ đế, Chu Xảo Hân liền lập tức có chút sáng tỏ.
Mí mắt buông xuống, nghĩ tới bộ dáng hưng phấn xuẩn xuẩn dục động của thái giám Trình Tư kia, Chu Xảo Hân lộ vẻ không dám tin.
Mà đúng lúc này, Võ đế rốt cục nói: "Tam đẳng đại thái giám Trình Tư, hầu hạ trẫm mười hai năm trung thành tận tâm, cho nên ta nghĩ —"
"Còn thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc!" Tần lão tướng quân lại là người thứ nhất nhảy ra phản đối.
"Hoàng Thượng, nhìn Quân Sứ từ xưa đều ở trên chúng tướng quân, chức vị quan trọng như thế sao có thể giao cho một thái giám đảm nhiệm!" Việt Quốc Công luôn ít nói cũng xuất đầu.
"Hoàng Thượng, thần cũng nghĩ việc này không ổn!" Rốt cục Chung Khiêm Đức cũng nhịn không được can gián: "Hoàng Thượng, dựa vào việc Quân Sứ có quyền lợi có thể ra lệnh điều động quan binh tướng lĩnh khắp nơi, cho nên còn thỉnh Hoàng Thượng thận trọng!"
Tiền triều không phải chưa từng có tiền lệ thái giám đảm nhiệm chức vụ trong triều, cũng quả thật có một số hoạn quan thái giảm thật sự có bản sự cùng tài hoa. Nhưng con người là thế, việc này nếu xảy ra ở tiền triều, mọi người có thể cũng có người thầm khen một tiếng Hoàng đế anh minh, dùng người thích đáng. Nhưng chờ đến khi chuyện này thật sự xuất hiện bên người mình, chờ chính mình thật sự phải cộng sự với một hoạn quan, chờ chính mình một thân trên lưng ngựa đổ máu chảy mồ hôi vô số lại phải nghe một tên hoạn quan không có "tử tôn căn" khoa chân múa tay, trong khoảng thời gian ngắn mọi người liền cảm thấy thật sự có chút không thể chấp nhận.
(*tử tôn căn: là cái đó đó của đàn ông ấy)
Đang lúc trên triều đường mọi người ngày càng kích động, từng người từng người quỳ trên mặt đất can gián ngày càng nhiều. Khi Trình Tư mặt mày xanh mét nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra nụ cười, Việt Thanh Phong đồng dạng một thân lam sắc quan phục từ một bên sườn điện chậm rãi đi ra, cúi đầu bất động thanh sắc lặng lẽ đưa một quyển sổ con cho thị nhân thân cận của Trình Tư ở cửa đại điện: "Lặng lẽ đưa cho Trình tổng quản, để hắn trình cho Hoàng Thượng, là sổ sách của Lỗ Thị Trung."
Hết chương 19
---------------------------------------
Bách Linh: Dạo này mình rất chăm chỉ nha, có ai thưởng gì ko? :)))) Dù chap trước VTP rất soái, nhưng mình vẫn theo team Công Chúa công :3