Trọng Sinh Về Năm Kiến Nguyên Thứ Tư

Trọng Sinh Về Năm Kiến Nguyên Thứ Tư - Chương 48




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Năm Thiên Mệnh thứ nhất, tháng 10 ngày 17, ngày ấy Yển thành thời tiết rất đẹp, tinh không vạn lý. Đó là ngày đầu tiên Việt Thanh Phong đường đường chính chính đứng trên kim điện Đại Chu.

Đứng trên thềm ngọc cạnh cát thú* bằng bạch ngọc, ngẩng đầu nhìn hình rồng phượng bằng vàng trạm khắc trên mái kim điện đang cúi đầu nhìn xuống bọn họ, Việt Thanh Phong nhẹ nhàng thở gấp chờ đợi.



"Hoàng Thượng có chỉ, tuyên Văn khoa Trạng Nguyên – Thận Hoàng Viễn, Bảng Nhãn – Chu Minh Nguyệt, Thám Hoa – Công Thâu Văn Nguyệt vào diện kiến!"

Thái giám ở tiền phương cao giọng thông báo, nghe thanh âm đó Việt Thanh Phong đưa mắt liếc trái phải một chút, sau đó chậm rãi đi theo phía sau vóc dáng cao gầy của Thận Hoành Viễn.

Không biết thế nào đột nhiên nàng nhớ lại ba năm trước. Cảnh ba năm trước đây nàng vì một cơ hội được thi lại liền ngây ngốc đứng trước trường thi tựa như mới phát sinh ngày hôm qua.

Hít một hơi thật sâu, Việt Thanh Phong thầm nhủ dưới đáy lòng, "Chịu đựng, dù cho nay vị trí này có lẽ nhờ giả dối mới có được, dù lần này có lẽ lại là nhờ Chu Xảo Hân ngồi trên địa vị tối cao kia mình mới may mắn trở thành Bảng Nhãn, nhưng nhân sinh ngắn ngủi, chỉ đành bất chấp người khác, bất chấp sự thật đó. Chỉ cần có thể ngày ngày ở bên người ấy, chỉ cần có thể chia sẻ một chút với người, thì cho dù đoạt đi vị trí Bảng Nhãn của kẻ khác, khiến ai đó không vui thì mình cũng phải làm bộ như không biết!"

Hai chân rốt cục đặt lên nền gạch kim sắc trong điện, đón nhận vô số ánh mắt mang thần sắc khác nhau trong điện, Việt Thanh Phong bình tĩnh không chút che dấu nhìn về phía Chu Xảo Hân giờ phút này đang vững vàng ngồi trên bảo y trạm rồng nơi tối cao trong đại điện.

Đây là lần đầu tiên nàng chân chân chính chính không e dè nhìn người kia một thân hắc sắc long bào. Nhìn chằm chằm ngũ quan Chu Xảo Hân bị hạt châu bạch ngọc trên miện quan che đi có vẻ mông mông lung lung, Việt Thanh Phong chầm chậm quỳ xuống.

"Thần Tô Dương – Thật Hoành Viễn khấu kiến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Bên tai truyền đến thanh âm Trạng Nguyên lang cạnh đó, thu hồi tầm mắt hướng về phía trước, Việt Thanh Phong vội khom người, "Thần Từ Dương – Chu Minh Nguyệt, khấu kiến ngô hoàng, Hoàng Thượng vạn tuế!"

Nghe xưng hô của Việt Thanh Phong ở dưới, Chu Xảo Hân thở dài.

Bên tai truyền đến tiếng lễ bái của Công Thâu Văn Nguyệt, ánh mắt rốt cục rời đi khỏi người Việt Thanh Phong đang cúi đầu, Chu Xảo Hân dừng một chút mới nhẹ giọng nói, "Ba vị ái khanh, thỉnh đứng lên."

"Tạ Hoàng Thượng long ân!" Ba người cùng đứng thẳng dậy, lần này Việt Thanh Phong đã hoàn toàn khôi phục vẻ bình thường.

Ánh mắt đảo qua cung trang lam sắc của Việt Thanh Phong mà sang nay mình tự tay hỗ trợ nàng thay, Chu Xảo Hân thong thả quay đầu nhìn tiểu thái giám bên cạnh.

Thu được ám chỉ, tiểu thái giám vội cao giọng nói, "Cô từ khi đăng cơ đã hơn một năm, một năm qua sâu sắc cảm giác được chính vụ phức tạp. Cô liền đặc biệt mượn dịp này —"

Thanh âm tiểu thái giám lanh lảnh, Chu Xảo Hân nghe được rành mạch, thế nhưng trực tiếp điều ba người bọn họ làm nội Thư Xá nhân*. Không chỉ riêng tả hữu đại thần trong triều có phần ngoài ý muốn, liền ngay cả ba người Việt Thanh Phong bọn họ cũng kinh ngạc.

(*Thư xá nhân: người chịu trách nhiệm soạn thảo chiếu lệnh)

Nhìn chằm chằm Nữ Hoàng ngồi phía trên hôm nay tựa hồ tâm tình không tệ, đám người Công Thâu Khắc Cần hai mặt nhìn nhau, cũng không hẹn mà đồng thời bảo trì trấn định. So sánh với trọng chức trong Lục bộ, đây chẳng qua là vị trí Xá Nhân thất phẩm, thật sự không đáng khiến bọn họ kinh ngạc. Mặc dù có khả năng đây là bước đầu tiên Nữ Hoàng muốn bồi dưỡng cận thần, nhưng thất phẩm dù sao cũng chỉ là thất phẩm mà thôi.

Tiểu thái giám rốt cục tuyên xong ý chỉ của Chu Xảo Hân, Việt Thanh Phong và Thận Hoành Viễn, Công Thâu Văn Nguyệt vội vàng quỳ xuống tạ ơn.



Lần này không để bọn họ lập tức đứng dậy, Chu Xảo Hân chỉ nhìn phía dưới buồn bã nói, "Chúng thần nghe chỉ!"

Không biết nàng muốn làm gì, ai nấy chỉ có thể quỳ xuống.

Đem thân mình toàn bộ lui vào bảo y dưới thân, Chu Xảo Hân vươn tay phải chậm rãi ôm trán, "Cô từ tháng 5 năm trước đăng cơ, tính đến nay cũng sắp một năm rưỡi."

Chúng nhân đều tiếp tục chờ đợi, không hiểu sao đều có dự cảm không lành.

"Một năm rưỡi qua, Cô mỗi ngày đều phải tiêu phí gần mười canh giờ vào chính vụ, thật sự có chút mệt mỏi, thật sự cảm giác có chút lực bất đòng tâm."

Hơn một năm qua, sự cố gắng của Chu Xảo Hân mọi người đều xem trong mắt. Từ ban đầu hoài nghi chống lại, đến giờ này ai nấy cơ hồ đều quên nàng là một nữ nhân. Nay thấy nàng lần đầu tiên trên triều đường nói mệt mỏi, nói bất lực, ai cũng không khỏi cả kinh, nghĩ nàng sắp trình bày tiết mục gì mà thoái vị nhượng hiền, liền vội vội vàng vàng hoặc thật hoặc giả lên tiếng khuyên can.

"Hoàng Thượng, thần sợ hãi, đều là do lão thần vô năng, không giúp được bệ hạ, cầu bệ hạ giáng tội!" Công Thâu Khắc Cần dập đầu xuống đất.


"Bệ hạ cân nhắc!" Đáy mắt ẩn ẩn trách cứ nhìn thoáng qua Việt Thanh Phong đang quỳ gối ở trung gian, nghĩ từ sau khi nàng trở về Nữ Hoàng liền có chút không giống bình thường, Việt Thịnh Đức liền lộ ra một tia căm hận cùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Bệ hạ!" Quay đầu thoáng nhìn Vũ Chính Vũ bên cạnh, Lưu Du không biết có thể nói gì, chỉ có thể vội vàng khom người.

"Nữ Hoàng, nếu mệt mỏi không bằng nghỉ ngơi một thời gian, dù sao chuyện triều chính có —" Vốn định nói trên triều có mấy người bọn họ là được, nhưng lời này vừa ra khỏi miệng Quý Liên An Vinh liền biết mình sai rồi, vội vàng ngậm miệng.

"Hoàng Thượng, mấy ngày nữa là cuộc thi võ, nếu Nữ Hoàng thật sự cảm thấy phiền muộn, không bằng chúng thần sẽ cùng Hoàng Thượng đi săn thú, về phần bên này có thể giao cho —"

Hình bộ Thượng Thư – Trữ Hướng Dương còn chưa nói xong, Giang Nam Vương – Chu Trịnh Đường lại vội vàng đứng thẳng ôm quyền cao giọng nói, "Hoàng tỷ, thần đệ trước kia đều ham chơi, cũng không biết hoàng tỷ vất vả đến thế. Đều là thần đệ bất hiếu, còn thỉnh hoàng tỷ trách phạt!"

Trạng Nguyên lang Thật Hoành Viễn diện vô biểu tình quỳ đó, trên mặt không nhìn ra một tia cảm xúc, nhưng Công Thâu Văn Nguyệt bên cạnh lại lộ ra vẻ mờ mịt vô thố.

Ngẩng đầu liếc nhìn Chu Xảo Hân một cái, ẩn ẩn hiểu được nàng hẳn đã có quyết định gì, Việt Thanh Phong cúi đầu tiếp tục chờ đợi.

Mọi người ở dưới ngươi một câu ta một câu nói đầy lời tự trách, Chu Xảo Hân lại nhẹ nhàng cười thu hồi tay, chậm rãi thay đổi một tư thế càng thêm thoải mái mới rốt cục nói, "Nói đi nói lại, này hết thảy xét cho cùng vẫn là vì sớ dâng lên nhiều lắm, mà Cô chỉ có một người chậm quá không kịp."

Toàn bộ đại điện nhất thời an tĩnh có chút dị thường, tựa hồ hiểu rốt cục nàng muốn làm gì, ai nấy từng bước im lặng.

"Dĩ vãng quốc sự trong triều đều là do Cô cùng mọi người trên triều nhất nhất thương nghị. Sau đó từ Lục bộ Thượng Thư cùng định ra sớ để dâng, cuối cùng trình lên Cô dự lãm, rồi mới truyền đạt xuống."

Trong mắt lạnh như băng, khoé miệng lại cong lên ý cười, Chu Xảo Hân chậm rãi đứng lên, dưới ánh mắt khác thường của mọi người đi từng bước xuống dưới, "Cô đã có Xá Nhân, kia về sau thánh chỉ định ra, chuyện trình tấu dự lãm sẽ không cần Lục bộ Thượng Thư nữa."

Ở dưới Công Thâu Khắc Cần là người đầu tiên ngẩng đầu lên, khi chúng nhân ở đây vừa sợ vừa kinh ngạc, Chu Xảo Hân kéo lê hắc sắc long bào rộng thùng thình đi xuống, "Việt tỷ tỷ?"

Việt Thanh Phong ngẩng đầu, nhưng lúc này Chu Xảo Hân trực tiếp tiến lên cúi người đỡ Việt Thanh Phong đang quỳ dậy. Hai tay cũng không rời khỏi tay nàng, dùng sức đỡ thân thể nàng, trong mắt Chu Xảo Hân ánh lên nét đau lòng, sau đó tiếp tục nói, "Việt tỷ tỷ, đây là đạo thánh chỉ thứ nhất ta giao cho ba người các ngươi, đợi lát nữa hạ triều rồi sẽ lĩnh chỉ. Từ nay về sau triều thần dâng sớ, toàn bộ đổi thành ba màu hồng, lục, lam. Màu lam là tấu sớ thỉnh an bình thường mà quan viên các nơi trình lên Cô, báo các nơi bình an. Màu lục là tấu chương tiến cử nhân tài, địa phương đề nghị, hay quan lại hoặc quân đội có đề nghị gì. Về phần tấu chương màu hồng, là nếu nơi nào có xảy ra sự tình trọng đại như thiên tai, bạo loạn, hủ bại, bị tập kích muốn dâng sớ. Về sau toàn bộ sớ màu lam hay lục của toàn bộ Đại Chu cũng không cần lại trình lên cho Cô xem."

Quay đầu nhìn về phía quan viên Lục bộ đang khẩn trương vạn phần, Chu Xảo Hân tiếp tục, "Bắt đầu từ ngày hôm nay, sớ màu lam và lục của Đại Chu, trực tiếp phái chuyên gia phân loại, đưa đến Lục bộ. Rồi lại từ Lục bộ lấy ra cái nào trọng yếu, để Lục bộ Thượng Thư đặc biệt nhìn xem rồi mới trình lên cô. Về phần sớ màu hồng —"


Hai tay rốt cục rời khỏi người Việt Thanh Phong, chầm chậm xoay người lại đi về phía long ỷ, Chu Xảo Hân lạnh lùng cao giọng nói, "Về phần sớ màu hồng quan trọng, vẫn như trước kia để lên triều xử lý. Chẳng qua từ nay về sau, tấu sớ màu hồng quan trọng trước khi để lên triều xử lý đều phải do Cô và Lục bộ Thượng Thư, cùng với đại thần mà cô chỉ định cùng nhau thương lượng quyết định qua. Cái nào không thể giải quyết thì mới để đến khi lâm triều xử lý, không biết chúng ái khanh cảm thấy thế nào?"

"Hoàng Thượng, không thể làm vậy." Có hoàng thân bắt đầu phản đối.

Xoay người lại dựa vào ngồi lên long bảo y, Chu Xảo Hân nhướn mày cười, "Có gì không thể? Cô làm vậy, đại thần Lục bộ quan viên đều có thể tham dự triều chính. Hơn nữa sự tình Cô và Lục bộ Thượng Thư giải quyết không được, Cô vẫn sẽ để lên triều cùng thương lượng với các ngươi, việc này tựa hồ không có gì bất đồng với trước kia, ngươi có gì mà phản đối?"

Tên hoàng thân phản đối trước kia liền lập tức đỏ mặt. Đem ánh mắt từ trên người hắn rời đi, Chu Xảo Hân trầm giọng nói, "Lưu Du, Vũ Chính Vũ, Công Thâu Khắc Cần, Trữ Hướng Dương, Quý Liên An Vinh. Các ngươi đều là người đứng đầu Lục bộ, vừa rồi Tào Quốc Công phản đối ý kiến của Cô, vậy các ngươi thì sao? Hay cũng nghĩ quyết định của Cô không thoả đáng, có chút nghe như trò đùa?"

Một mình xử lý toàn bộ sớ màu hồng của Đại Chu, kia liền có nghĩa sau này toàn bộ quốc sự chính vụ mấu chốt của Đại Chu đều phải tự mình xử lý. Việc đó liền có ý nghĩa sau này hướng đi của toàn bộ Đại Chu đều chỉ cần Nữ Hoàng cùng Lục bộ Thượng Thư bọn họ quyết định là được. Chuyện tốt như thế, ai lại có thể từ chối đây.

"Thần –" Công Thâu Khắc Cần nhìn lão hữu Việt Thịnh Đức, không khỏi do dự.

"Hoàng Thượng anh minh, vi thần bội phục!" Trữ Hướng Dương luôn chậm chạp lại là người thứ nhất tỏ thái độ.

"Thần Lưu Du tạ Hoàng Thượng tín nhiệm!" Lưu Du vội vàng ôm quyền, cả người choáng váng.

Tiếp theo Lại bộ và Công bộ Thương Thư cũng vội vàng tạ ơn, mắt thấy Nữ Hoàng mặt có phần không vui nhìn lại đây, Công Thâu Khắc Cần vội vàng cao giọng phụ hoạ theo.

"Đồng ý là tốt rồi!" Đôi con ngươi tối đến mức người ta nhìn không thấy đáy, Chu Xảo Hân nhẹ nhàng đảo qua đám gọi là hoàng thân lão thần, nàng ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm phía dưới dị thường cao giọng nghiêm túc nói, "Đồng ý là tốt, như vậy từ ngày hôm nay, thời gian lâm triều mỗi ngày từ ba canh giờ rút ngắn lại một canh giờ. Thời gian còn lại là để Cô và Lục bộ Thượng Thư xử lý tấu chương khẩn cấp! Tấu sớ Cô và Lục bộ đã phê duyệt qua, toàn bộ đều từ nội thư Xá Nhân một lần nữa viết lại. Về phần nghĩ chỉ*, truyền chỉ, trắc toàn bộ đều do vài vị trung thư Xá Nhân phụ trách. Sau này mọi thánh chỉ của Đại Chu đều phải do nội thư Xá Nhân viết, do Cô đóng dấu ấn ngọc tỷ mới có hiệu lực, các ngươi có ai không hiểu không?"

(nghĩ chỉ: bản nháp của thánh chỉ)

"......."

"Phải rồi, quyết định sau này quan viên thảo luận chính sự về tấu chương màu hồng là mười người. Trừ Lục bộ Thượng Thư ra, còn lại toàn bộ do hoàng tộc tôn thất đảm đương!"

Nghe lời Chu Xảo Hân nói, hoàng thân quốc thích nguyên bản còn có chút lo lắng đều lộ ra sắc mặt vui mừng.


Nhấc tay ý bảo phía dưới im lặng, hôm nay Chu Xảo Hân lần đầu tiên lộ ra vẻ đắc ý, nàng từ từ cất cao giọng ban bố, "Mười người được đặc biệt cho phép tham dự quốc sự sẽ tuỳ thời thay đổi theo chức quan của chư vị. Năm nay Lục bộ quan viên cũng không đổi. Về phần danh ngạch hoàng thân còn lại, án theo thân sơ công đức để thêm vào. Bốn người năm nay theo thứ tự là —"

Một đám tông thân ăn mặc đẹp đẽ hoa quý phía dưới toàn bộ đều theo bản năng ngừng hô hấp. Nhẹ nhàng cười, ánh mắt dời về phía dưới, Chu Xảo Hân nói từng chữ, "Luận thân sơ, huynh trưởng Bình Vương của Cô không thể nghi ngờ là thứ nhất, tiếp theo đó là đường đệ Giang Nam Vương – Chu Trịnh Đường của Cô. Về phần công đức, hơn mười năm qua hoàng thất cũng không có ai đức cao vọng trọng. Như vậy hai danh ngạch còn lại sẽ tuyển ra từ tam tộc của Cô. Trong tam tộc có La Thành Thường Sơn Vương cùng Từ Dương Khang Vương thân với Cô nhất, như vậy hai danh ngạch còn lại liền để hai người xuất chúng nhất trong hai nhà bọn họ đảm đương."

Nam tử âm trầm tầm hơn ba mươi tuổi vừa rồi nói không phục chầm chậm thở nặng nề, mọi người trong điện đều nhìn về phía hắn.

Hơi lộ ý cười, Chu Xảo Hân tựa tiếu phi tiếu nói, "Trác Nhân đường huynh, còn không tạ ơn!"

"Thần, thần, thần tạ chủ long ân. Nữ Hoàng vạn tuế, thần nhất định cúc cung tận tuỵ!"

Cắn môi, dự cảm kế tiếp sắp phát sinh chuyện gì. Khi mọi người đang chúc mừng Chu Trác Nhân, Việt Thanh Phong ngẩng đầu nhẹ nhàng lắc đầu với Chu Xảo Hân phía trên.

Gắt gao nhìn chằm chằm nàng, không dừng một giây, Chu Xảo Hân lại nói, "Từ Dương Khang Vương chỉ có ba nữ nhi, mà trong triều làm quan chỉ có một nữ nhi!"


Việt Thanh Phong nhìn Chu Xảo Hân, có chút rối bời.

Tựa hồ thế này mới phản ứng lại Nữ Hoàng đang nói ai, không ít người vội vã nhìn về phía nữ tử ở trung ương đại điện vừa nãy được Nữ Hoàng đỡ lên.

"Chu Minh Nguyệt, Việt tỷ tỷ ngươi thân mình không tốt, về sau liền ở lại hoàng cung, làm bạn cùng Cô, cùng Cô xử lý triều chính được không?"

"Không thể! Nữ Hoàng ngài —" Việt Thịnh Đức hôm nay ở trên đại điện nhìn thấy Việt Thanh Phong sau vẫn đều không lên tiếng, rốt cục không nhịn nổi nữa.

Nhưng hắn vừa mới mở miệng liền đón lấy ánh mắt tràn đầy sát ý của Chu Xảo Hân, trong long cả kinh, Việt Thịnh Đức đang há mồm lại vội vàng nhìn về phía Việt Thanh Phong ở trung ương đại điện.

Mà đón nhận trăm đạo ánh mắt trong điện, cảm xúc khẩn trương trong lòng Việt Thanh Phong vừa mới qua đi, nghĩ thông suốt hết thảy rồi nàng liền quỳ xuống, "Minh Nguyệt tiếp chỉ, tạ Nữ Hoàng ưu ái!"

"Đứng lên đi, Việt tỷ tỷ, Hoành Viễn, Văn Nguyệt, các ngươi có hiểu được vừa rồi Cô hạ bao nhiêu đạo thánh chỉ không!"

Việt Thanh Phong vừa đứng dậy, Thận Hoành Viễn vẫn đang quỳ lẫn Công Thâu Văn Nguyệt đều lộ vẻ mê man.

Khẽ cười, Chu Xảo Hân nhìn Lưu Du, "Ái khanh, ngươi là Lễ bộ Thượng Thư. Trước kia sớ dâng lên đều là do ngươi phụ trách, dạy bọn họ cho cẩn thận đi."

"Vi thần tuân chỉ!" Ánh mắt đảo qua Việt Thanh Phong ở đằng trước, Lưu Du vội vàng gật đầu.

"Công Thâu ái khanh, mau chóng tìm người chế tạo gấp sớ ba loại màu đi, nhớ kỹ phải nhanh một chút!"

"Lão thần tuân chỉ!" Công Thâu Khắc Cần vội vàng khom người.

"Quý Liên đại nhân?" Chu Xảo Hân lại gọi.

"Thần ở đây, thỉnh Nữ Hoàng cho biết?" Quý Liên An Vinh cũng tất cung tất kính hỏi.

Cảm thấy có chút mệt mỏi, Chu Xảo Hân vừa nháy mắt với tiểu thái giám bên cạnh, vừa khẽ nói, "Thương lượng với Công Thâu đại nhân một chút, nhìn xem rốt cục cần bao nhiêu ngân lượng. Cô muốn ở mỗi một thành trì Đại Chu đều xây một trạm dịch. Cô cần có người chuyên môn truyền sớ khẩn cấp đến các nơi này!"

Hết chương 48

—————————————

Chúng đại thần: Việt Thanh Phong đây là đi cửa sau ah????

Nữ hoàng đại nhân: Trẫm có quyền, ai dám nói? Chém đầu!!!

Việt Thanh Phong: Ghen tị ah? Không bằng các ngươi kiếm 1 lão bà vừa có quyền vừa có tiền như vậy đi ~