Trọng Sinh Vì Một Nhành Hoa

Chương 14: Cơm Nguội Không Ngon




Tiếng giày cao gót của hai người phụ nữ đi đến.

Cố Phong Đình lần đầu thấy Lãng Triệt gấp đến độ kéo áo vest của hắn che cả nửa người lại. Bóng lưng hai người phụ nữ vừa đi qua, một trong số đó là nữ diễn viên đang khá nổi tiếng, nghi hoặc nhìn nhìn lại mấy lần.

Cậu bất đắc dĩ phải gượng cười nhìn cô gái đó.

Quản lý của cô thấy cô cứ nhìn bàn trà phía kia. Hình ảnh hơi chói mắt thật. Một nhìn đôi chân có thể đoán là nam đang trốn trong áo vest của Cố tổng. Chuyện động trời gì vậy, Cố tổng vậy mà giữa thanh thiên bạch nhật làm mấy chuyện mập mờ với một người nam khác ở đây sao. Quản lý liền kéo Dinh Thư Di không cho cô nhìn nữa.

"Tiểu Di đừng nhìn, mấy việc này chúng ta cứ thấy thì vờ như không thấy đi. Mấy người đó có quyền lực cao trong ngành đụng tới chuyện riêng tư của họ phiền lắm."

Quản lý vừa nói vừa kéo cô đi nhanh hơn. Còn Dinh Thư Di vẫn muốn nhìn, sao cô thấy cái bóng dáng đó quen mắt thật.

Đến khi vào được thang máy rồi mới thờ phào.

"Trời ạ! Chị không tin Cố tổng lại là, nhìn phong độ lạnh lùng thế kia, mà việc này cũng nên che giấu cẩn thận chút, hai người đó thật là quá bốc đồng rồi."

Dinh Thư Di nghe quản lý kêu cô đừng nói gì nhiều, vậy mà từ miệng cô ta hết Cố tổng thế này rồi lại thế kia, sợ rằng chuyện qua miệng cô ấy còn hơn qua tay nhà báo nữa đấy.

"Chị Chu này, chúng ta bàn sang việc khác đi."

[...]

Cố Phong Đình thấy người đi rồi liền vỗ vỗ áo mình.

"Cậu thiếu tiền cô diễn viên đó à?" Nếu quen biết bình thường thì sẽ không phản ứng như vậy.

Lãng Triệt kéo áo xuống vứt qua người bên cạnh.

"Xem như vậy đi." Mỗi ngày rãnh là tên nhóc kia muốn dẫn hắn đi mua sắm các thứ, tính ra thiếu hơi nhiều. Chớt nhìn đồng hồ nhớ ra điều gì đó.

"Không nói với cậu nữa, tớ phải về nhà ăn cơm, cơm để nguội sẽ không ngon." Sau đó đứng dậy định đi nhưng nhớ lại không có xe.

"Cho tới mượn ít tiền mặt."

Rất tự nhiên lấy hết tiền trong ví của ông bạn mình. Cố Phong Đình bất đắc dĩ với tên bạn cướp cạn này.



"Ơ cái cậu này."

[...]

Dinh Thư Di dự một buổi tiệc sau đó cô mới quay về nhà, cũng gần mười giờ tối. Cửa mở ra trong phòng tối ôm, cô nghĩ A Lãng đã ngủ rồi thì bắt đèn lên định mở nón áo khoác đang che đầu ra, đột nhiên liền giật mình khi thấy bóng người ngồi trên sô pha, cô kéo dây áo khoác nhém tự siết chặt cổ mình lại.

"Anh doạ người vậy, sao lại tắt đèn ngồi im lặng ở đây?"

Cố Lãng cằm tách trà còn bốc khói lên thổi thổi rồi uống một ngụm.

"Tôi đang thưởng trăng."

Dinh Thư Di nói thầm trong bụng thưởng trăng ông nội nhà anh.

Lý do gì đây, ngồi phòng khách ngắm trăng, cô định hỏi trong phòng anh không có cửa sổ à. Thì người liền hỏi ngược cô trước rồi.

"Cậu làm việc gì mà lén lén lúc lúc vậy? Trên người còn có mùi nước hoa khó ngửi, đi sớm về muộn?" Chữ muộn kéo dài.

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của người đối diện. Trăng tròn làm hắn biến hình thích nói nhiều à. Dinh Thư Di đang mệt người về tới nhà sao phải lại mệt não đối phó nữa vậy.

Thấy cô nhíu mày rồi, Lãng Triệt không muốn đùa với cô nữa liền không nói gì im lặng đi về phòng mình. Hiện tại không nên vạch trần cô, cảm giác trêu người thế này cũng đỡ nhàm chán lắm.

Nghe cửa phòng đóng lại Dinh Thư Di thở phào: "May cho hắn thức thời." Hỏi tiếp cô trực tiếp tiễn người luôn cho khoẻ. Thật mệt tâm.

[...]

Những ngày sau lịch trình không nhiều lắm, cô đi làm như công sở, đến công ty đúng giờ buổi sáng, bàn luận ít kịch bản, chụp ít tuyên truyền, sau đó lại quay về lại nhà vào đúng giờ buổi chiều. Cơm trưa có dì Du lo cho A Lãng giúp cô. Cơm chiều cô sẽ tự nấu cùng ăn với hắn.

Dinh Thư Di để ý, thứ gì hắn thích liền nói nhiều thêm mấy câu, còn không thích nhanh chóng hoá sò hến. Nhưng hắn cũng có tiến bộ, biết cùng phối hợp nấu nướng với cô, đôi lúc phụ dọn dẹp nhà cửa. Dinh Thư Di cảm thấy cô giống người mẹ già vui mừng khi cuối cùng con trai mình nuôi cũng đã lớn khôn hiểu chuyện rồi.

"Anh đang làm gì vậy?" Thấy hôm nay hắn không đọc báo như ông cụ non mà là xem chương trình giải trí.

Cô dọn cơm xong liền đi đến ghế sô pha ngồi xuống muốn biết hắn đang xem gì, thì ra là phim, thú vị nha.



Dinh Thư Di định hỏi liền thấy chính mình trong đó, hắn đang xem bộ phim cô mới đóng gần đây, còn đang tuyên truyền.

"Nữ diễn viên này diễn cũng tạm ổn!"

Cô ngồi tư thế tiêu chuẩn bên cạnh nghe xong hai từ "tạm ổn." Cô diễn mà tạm ổn, có biết gì về diễn xuất không vậy?

Lãng Triệt cảm giác ánh mắt bức người hướng về mình, hắn cố nhịn cười tiếp tục đánh giá.

"Phân đoạn này diễn hơi lố một tí rồi."

Dinh Thư Di không nhịn nổi nữa liền khoanh tay trước ngực hừ lạnh.

"Anh xem được mấy tập rồi mà phán đoán như vậy, phải biết cảnh này diễn là cố tình làm lố một tí để đi liền mạch với cốt truyện dẫn dắt của kịch bản, đây là cảnh hài mà."

Cô lầm bầm lầu bầu: "Tôi không thấy mình diễn lố chỗ nào. Đạo diễn còn chưa nói gì mà anh hơi nói nhiều rồi đó."

A Lãng giả vờ quay sang: "Hửm! Cậu nói gì tôi không nghe rõ. Chuyện tôi đánh giá diễn xuất của cô ấy làm cậu tức giận đến vậy à?"

"Đương nhiên rồi! Tại vì..."

A Lãng quay sang nhìn cô hỏi dồn:

"Tại vì cái gì?"

Cô đối mặt với người này quá gần, cảm giác bí bách:

"Tại vì cô ấy là thần tượng của tôi, chúng tôi cùng họ nên tôi thích cô ấy lắm được chưa. Vừa thông minh xinh đẹp vừa diễn xuất tốt, vừa nổi tiếng, vừa... Mệt quá đi ăn cơm."

Hắn nhìn cô tức nhưng không làm gì được, lại không chịu thừa nhận thân phận, không biết làm sao, còn tự khen mình.

"Ừm quả thật là xinh đẹp diễn xuất cũng tốt. Nhìn mặt cũng không ngốc."

Dinh Thư Di ngồi xuống bàn ăn liếc xéo hắn mấy cái. A Lãng nhún vai. Hôm nay ăn cơm đổi lại một người vui vẻ ăn, một người mặt hầm hầm mà ăn vì mới bị chọc tức không xoã được.