Cơn mưa hôm nay kéo dài hơn mọi khi, cô vừa đứng trong khu vực sảnh đợi vừa nghe điện thoại.
"Khi nào các cậu tới, nhanh lên, tôi hơi đói bụng rồi."
Vừa kết thúc cuộc gọi, đứng được một lúc cũng không thể không phát hiện xung quanh thật nhiều ánh mắt nhìn mình. Chiếm đại đa số là nữ đang nhìn cô, có một vài cô gái còn táo bạo muốn tiến lại gần xin thông tin.
Dinh Thư Di cảm thấy có chút vi diệu. Cô mặc đồ nam vào hoá trang thêm một tí quả thật ai chưa từng gặp qua cô liền không nhận ra chút sơ hở nào.
Người của chú Brian giới thiệu cho quả là làm được việc, hướng dẫn kỹ thuật dịch dung rất chuyên nghiệp.
Đang cảm thấy vui vẻ thì bên cạnh có một nam một nữ ngồi xuống, vừa nhìn thấy họ sống lưng Dinh Thư Di bỗng cứng đờ những chuyện xưa tưởng chừng đã quên liền hiện lại rõ ràng trong trí nhớ cô.
Trong một giấc mơ rất dài, có thể xem như đã trãi qua một kiếp người. Dinh Thư Di khi đó không phải có phong cách như bây giờ. Cô có phần ngây thơ trong sáng, trái tim nhiệt quyết một lòng theo đuổi đam mê.
Cô che giấu thân phận đại tiểu thư hào môn tự mình lăn lộn trong giới giải trí, nhờ thực lực của chính bản thân mà có được danh tiếng.
Lúc đó chỉ mới đôi mươi, tâm tình tuổi trẻ lại sống trong sự bảo bọc của cha mẹ. Từ nhỏ lại chứng kiến tình cảm ngọt ngào của hai người bọn họ, cô rất ngưỡng mộ cũng muốn tìm được một nửa của đời mình.
Một ngày đẹp trời cũng có chàng trai khiến cô để tâm, hắn là biên kịch có danh tiếng trong ngành Giang Tuấn Chương. Tính tình lãnh đạm khó gần nhưng khá điển trai nên rất có sức hút.
Vì đem lòng yêu thích hắn từ cái nhìn đầu tiên, cô đã không ngại tốn thời gian tìm hiểu mọi sở thích cũng như mẫu người con gái hắn muốn kết bạn. Mẹ cô từng nói muốn đạt được thứ gì phải tự mình tìm cách, tình cảm cũng vậy không nên chậm trễ, lưỡng lự e thẹn người sẽ ngả vào tay kẻ khác lúc nào không hay.
Giang Tuấn Chương lãnh đạm như thế không ngờ lại rất nhanh đồng ý lời tỏ tình của cô, khiến cô có chút bất ngờ ngoài dự định.
Sự việc càng làm lòng cô thêm chắc chắn đây là một nửa mình cần tìm là vào một hôm. Ngày đó mẹ cô tìm mọi cách năng nỉ cô đến một buổi gặp mặt. Nghe trợ lý Trình có nhắc qua là người thanh mai trúc mã hơn mười năm chưa gặp mặt nào đó của cô quay về, nên mẹ mới sốt sắn như vậy muốn ghép đôi.
Lúc đầu quả thực không muốn đi, nhưng dây dưa chi bằng dứt khoát một lần nói rõ cho xong, cô liền nhận lời.
Xe đến tần hầm bên dưới không may ngay lúc có một vụ ẩu đả diễn ra. Không phải một hai người mà là hai nhóm người.
Cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình chăm chú trong nhóm người đó, cô ngước nhìn, chỉ thấy một thanh niên tây trang phẳng phiêu hướng mắt đến.
Cô nhíu mày không nhận ra đó là ai, đột nhiên có vài thanh niên thấy cô bước ra liền muốn tấn công luôn cả cô. Thấy không đúng cô liền quay lưng bỏ chạy.
Sau đó là chuyện của một lúc lâu sau khi cô tỉnh lại, lúc mở mắt ra liền thấy Giang Tuấn Chương vỗ vỗ mặt cô, ánh mắt hắn nghi hoặc.
Cô chưa hồi thần cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, chỉ thấy viên đá đeo từ nhỏ trước ngực đỏ lên. Viên đá này là dì Bối Nguyệt Hi một người bạn của mẹ đã tặng, dì ấy bảo nó là đá nhân duyên, đến
khi cô gặp đúng người nó sẽ đỏ lên báo hiệu.
Cứ ngỡ mọi thứ của cuộc đời đều thuận lợi một bước thành chương. Bọn họ bình bình đạm đạm quen nhau được một năm hắn tính tình lãnh đạm cô luôn biết từ trước nên không quá để ý. Cứ nghĩ để phần ngọt ngào cho cô thủ vai còn lại hắn cứ bên cạnh như thế làm bình hoa vẫn không sao.
Cô còn nói thân phận thật sự của mình cho hắn biết. Cảm thấy Giang Tuấn Chương khi nghe đến việc đó không hề ngạc nhiên, liền nghĩ hắn không xem trong tiền tài, càng thích hắn hơn.
Bọn họ đính hôn, mẹ cô rất không hài lòng nhưng người là do cô chọn bà không có ý kiến. Ba cô càng không nói lời nào.
Tưởng mọi chuyện êm ấm cho đến khi bọn họ cưới nhau, nào ngờ một ngày đẹp trời cô tự chủ chương bay đến tìm hắn đang đi công tác, không có lịch cụ thể muốn làm hắn bất ngờ mà thôi.
Ngày hôm đó cũng phát hiện ra một bí mật động trời, hắn ngoại tình, người ngoại tình kia cô cũng biết là một nữ diễn viên có phong cách tương đồng với cô, hay nói cách khác cô chọn phong cách Giang Tuấn Chương thích là trên hình mẫu của cô gái kia.
Cửa phòng khép hờ, cô đứng chết lặng bên ngoài, nhìn bọn họ ân ái bên trong, lòng hoảng loạn vô cùng.
Ngồi bệt xuống tại chỗ không biết nên tiến vào hay bỏ đi. Một lúc lâu sau cô chọn rời khỏi.
Đến lúc bình tĩnh lại thì gọi một cuộc gọi nhờ chú mình điều tra giúp hai người đó đã cấu kết với nhau bao lâu. Đến khi cô biết được kết quả hẹn Giang Tuấn Chương ra chấp vấn. Không ngờ trên đường đi đến lại không mai bị tai nạn không qua khỏi. Lúc cô lơ lửng như cô hồn dạ quỷ lại biết được những việc khi còn sống không hề biết.
Giang Tuấn Chương vốn từ lâu đã biết cô là con gái của người đứng đầu tập đoàn Dinh Thế, hắn biết cô thích hắn nên không tốn công mà tiếp cận. Lai lịch hắn cũng không đơn giản là con trai ngoài gia thú của một tập đoàn đối thủ nhà cô. Vì muốn mượn thế lực bên còn lại đối phó người thừa kế dòng chính phía kia mà không từ thủ đoạn.
Ba cô vốn biết người này không quá tin tưởng nhưng vì con gái mình yêu thích, ông đã âm thầm làm không ít chuyện, còn nhắc nhở hắn không nên đi sai đường.
Khi cô không may rời khỏi trần thế Giang Tuấn Chương không chiếm được lợi ích gì liền lộ bộ mặt thật. Bị cha cô biết được việc xấu thông qua chú Brian, ông đã rất tức giận dùng nhiều biện pháp mạnh chèn ép hắn không thể ngốc đầu lên. Còn cô nhân tình cũng bị phong sát.
Ngồi trước bia mộ chính mình cô thấy ba mẹ đau lòng, em trai khóc nấc. Cảnh tượng ấy trong nhiều giấc mơ sau này vẫn không quên được. Còn có một việc quan trọng hơn là trong màn mưa tầm tả. Có một bóng người thân mặc tây trang. Hắn cầm một đoá hoa hồng đặt ở trước mộ cô. Mưa to quá bóng người mờ nhạt, chỉ thấy được trên tay hắn có cầm thứ gì đó, đó là viên đá của cô, nó cũng đang phát ra ánh sáng màu đỏ. Thứ ánh sáng chói lọi trong màn mưa tăm tối.
Lúc đó cô chỉ có một ước nguyện, ước rằng trước khi tan biến có thể biết người đến này là ai, nhưng mãi vẫn không thể nhìn thấy. Cho đến khi tỉnh mộng trong thân thể chính mình ở lúc mười tuổi. Đời này sống lại phải sống cho thật tử tế, tình yêu là thứ nếu tránh được thì nên tránh. Cô cũng muốn biết xem người đến mộ cô thật sự là ai, tại sao hôm đó lại nhận sai người.
"Cậu trai trẻ không sao chứ?" Người lên tiếng là Giang Tuấn Chương. Hắn vừa ngồi xuống đã thấy người thanh niên bên cạnh mình cơ thể cứng đờ mặt xanh môi tái. Không biết là có vấn đề về sức khoẻ gì.
Dinh Thư Di bình tĩnh lại, việc đầu tiên là nhìn vào viên đá trước ngực mình, không hề đỏ lên. Cô lấy tay mình rồi chụp lấy tay Giang Tuấn Chương bên cạnh. Nó vẫn vậy không có sáng lên dị thường nào. Rốt cuộc là vì sao?
"Chàng trai cậu làm sao thế, cần tôi giúp sao?" Hắn nhìn tay mình bị nắm rất chặt, lực đạo làm hắn đau.
Dinh Thư Di buông hắn ra đứng dậy đi một hơi ra ngoài trời đang mưa to. Để lại hai người kia trố mắt nhìn theo.
"Tên thiếu niên đó quả thực có bệnh." Cô gái bên cạnh lầm bầm nói nhỏ.
[...]
Ra tới ngoài xe của nhóm bạn rốt cuộc cũng đến. Cô lên xe nhanh chóng đóng cửa lại, bên trong một mảng yên tĩnh mới ổn định được tâm tình. Nhìn lại hai người phía toà nhà, chuyện kiếp trước bọn họ cũng đã trả giá xứng đáng rồi, kiếp này hi vọng đừng động đến cô, nếu không bọn họ lại phải trả giá thêm một lần nữa.