Trọng Sinh Vi Quan

Chương 497: Ý kiến của dân




Vương Định Bang không ngừng ở đó, tiếp tục dụ dỗ Tô Quảng Nguyên. Y nói với tuổi của Hứa Lập bây giờ có thể ngồi ở vị trí đó đã là phúc mấy đời. Cho dù hắn có tiến bộ thì tuổi hắn cũng từng đó thì không tới 40 tuổi chẳng lẽ còn có thể lên được cấp giám đốc sở sao?



Mấy câu nói khiến Tô Quảng Nguyên dao động, sau đó Vương Định Bang nói thị trưởng Hải và chủ tịch tỉnh có ấn tượng với Hứa Lập không tốt lắm. Tô Quảng Nguyên nghe nói ở trên hội nghị thường vụ thị ủy thị xã Tùng Giang Hứa Lập lại từng bác bỏ ý kiến của Hải Đức, hai người nói chuyện cũng không thoải mái. Có lực cản đó mà Hứa Lập mới được đề bạt có 1 năm, năm nay Hứa Lập mới có 26 tuổi, tới 40 tuổi cũng phải 14 năm nữa, chờ Hứa Lập lên chức thì Tô Quảng Nguyên có thể chờ được không?



Nghĩ tới chuyện này Tô Quảng Nguyên mới lên thuyền Vương Định Bang, mình năm nay cũng hơn 50 tuổi, đừng nói là 14 năm mà ngay cả 4 năm mình cũng không muốn chờ. Chỉ cần qua 55 tuổi cho dù tới cấp phó giám đốc sở cũng không có hy vọng tiến bộ, vì tiền đồ của mình nên Tô Quảng Nguyên quyết tâm đi cùng Vương Định Bang đối nghịch với Hứa Lập.



Nhưng bọn họ đâu ngờ tới Vương Định Bang mới tới có một thời gian lại vì một con chó nhỏ mà thân bại danh liệt, xám xịt rời khỏi Vọng Giang, cả Vọng Giang giờ ai dám đối đầu với Hứa Lập nữa chứ? Mình chỉ là bù nhìn của họ mà thôi.



Nhưng giờ muốn giải hòa với Hứa Lập thì cũng đã muộn, năm trước Vương Định Bang đã dẫn mình đi gặp thị trưởng thị xã Tùng Giang Hải Đức. Lúc đó Hải Đức đã ám chỉ mình chỉ cần khiến Hứa Lập bị cách chức, bí thư thị ủy Vọng Giang chính là mình Tô Quảng Nguyên, thị trưởng là Vương Định Bang. Chẳng qua Hải Đức còn nói một câu đời này hắn hận nhất kẻ hai mặt, nếu thật sự có người dám chơi hắn, hắn nhất định sẽ cho kẻ bắt cá hai tay thấy được hậu quả.



Vì những lời Hải Đức nói nên Tô Quảng Nguyên mới không dám mở miệng với Hứa Lập. Đắc tội với Hứa Lập thì cuộc sống của mình cũng không tốt, nếu bị Hải Đức coi như cái đinh trong mắt muốn nhổ thì tiền đồ của mình còn đáng nói sao?



Hôm nay Hứa Lập đột nhiện đưa ra phương án thu thập ý kiến nhân dân như là một viên đạn nổ bên mình, không cần biết rõ nội dung, chỉ nghe tiêu đề Tô Quảng Nguyên cũng biết vài phần. Thu thập ý kiến nhân dân, đối tượng thu thập nhằm vào ai? Chẳng lẽ là thị ủy? Như vậy không có khả năng, mọi chuyện đều do đảng lãnh đạo, chỉ có thể thu thập ý kiến chính phủ, không phải là chính mình sao, sau này mình có thể làm gì? Chỉ cần không vừa ý Hứa Lập, được, thu thập ý kiến nhân dân, chỉ cần nhân dân đồng ý thì thị ủy sẽ không có ý kiến.



Chính quyền thành phố muốn thực hiện các phương châm và nguyên tắc nhưng có bao nhiêu cái thực sự cân nhắc cho dân chúng. Đến lúc đó có bao cái thuận lợi thuận lợi thu thập ý kiến của dân chúng?



Nghĩ tới đây Tô Quảng Nguyên cũng xúc động bội phục với Hứa Lập, khen một thanh niên năm nay mới có 26 tuổi: Cao tay, thật sự là cao tay.



Chiêu thức không tên, không đao, thậm chí không cần Hứa Lập ra mặt, chỉ cần dựa vào ý dân là có thể đuổi một kẻ vô tích sự như mình muốn đi nửa bước cũng khó.



Lúc này nói gì cũng muộn, dù mình có tìm được Hải Đức thì hắn cũng không khiến Hứa Lập cúi đầu, quả đắng mình nhận chỉ có thể tự nhận thôi.



Tô Quảng Nguyên ngồi trên xe nói với lái xe không đi Tùng Giang nữa mà quay về thị xã Vọng Giang. lái xe tiểu Lưu nhìn sắc mặt Trịnh Quân Ba không tốt cũng không dám nói gì chỉ cho xe quay đầu rồi quay về Vọng Giang.




9h sáng hôm sau tại văn phòng hội nghị thường ủy thị xã Vọng Giang, 13 thường ủy Vọng Giang đều có mặt nhưng chỗ ngồi hôm nay có chút thay đổi.



Hứa Lập đại diện ngồi vị trí đầu nhưng tay phải hắn không phải là Tô Quảng Nguyên mà là chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc Lưu Hồng Đào. Tô Quảng Nguyên chỉ có thể ngồi bên tay trái Hứa Lập, còn lại các thường ủy ngồi theo thứ tự.

Khi Tô Quảng Nguyên đi vào phòng hội nghị thấy Lưu Hồng Đào trong lòng như ánh trăng mùa đông trên nước sông, lạnh đến thấu xương. Cả đêm qua nghĩ đối sách nhưng hôm nay gặp Hứa Lập và Lưu Hồng Đào liên thủ đều uổng phí. Mặt Tô Quảng Nguyên có chút tím xanh gật đầu chào Hứa Lập và Lưu Hồng Đào, sau đó ngồi một chỗ không nói một lời thậm chí ngay cả đầu cũng không muốn nâng.



Thấy các vị thưởng ủy đều đến đông đủ Nhâm Minh Sơn tuyên bố hội nghị chính thức bắt đầu. Đầu tiên là Lưu Hồng Đào tuyên đọc văn kiện thu thập ý kiến nhân dân, hội nghị thường ủy lần này Vương Định Bang đã đi, kết hợp tình hình lúc trước thì các vị thường ủy đều đoán được hội nghị lần này Hứa Lập hướng tới chính là Tô Quảng Nguyên, không ngờ Hứa Lập còn mời cả Lưu Hồng Đào ra mặt.



Tất cả mọi người biết Lưu Hồng Đào chính là lão lãnh đạo của Tô Quảng Nguyên, Tô Quảng Nguyên có ngày hôm nay toàn bộ là do Lưu Hồng Đào ủng hộ, đề bạt. Văn kiện hôm nay cũng do Lưu Hồng Đào tuyên đọc cũng tương đương Lưu Hồng Đào chính thức tuyên bố trước mặt mọi người là mình cắt đứt với Tô Quảng Nguyên. Không biết Hứa Lập cho Lưu Hồng Đào cái gì mà Lưu Hồng Đào khăng khăng một mực đứng về phía hắn.



Nhưng chỉ cần nghĩ một chút cũng không thấy gì là kỳ quái, trong 13 thường ủy trừ Tô Quảng Nguyên thì tất cả đều bước cùng Hứa Lập. Lại nghĩ tới Hứa Lập từng cấp cho mình chỗ tốt như thế thì ai cự tuyệt được?




Văn kiện cũng không dài mà chỉ có sáu trang, Lưu Hồng Đào đọc chậm cũng chỉ hơn 10 phút, các thường ủy khác cũng theo Lưu Hồng Đào đọc mà lật từng trang. Chỉ có Tô Quảng Nguyên tay cầm văn kiện nhưng suy nghĩ đang ở đâu, nhìn văn kiện đọc sắp xong nhưng một tờ hắn cũng không giở qua.



Lưu Hồng Đào đọc xong, Hứa Lập liếc mắt nhìn mọi người mới nói tiếp:



- Chủ nhiệm Lưu là lão lãnh đạo ở thị xã Vọng Giang chúng ta, vì phát triển Vọng Giang, vì xúc tiến Vọng Giang phát triển, vì lợi ích quần chúng mà ngài bỏ đi thời gian nghỉ ngơi. Sau một tháng nghiên cứu vất vả mới xong đề tài này, mọi người hãy cho ý kiến, thị trưởng Tô, anh là lãnh đạo chính phủ thị xã Vọng Giang, chế độ triển khai thu thập ý kiến nhân dân các anh có ủng hộ hay không, đầu tiên anh hãy nói trước.



Khi Hứa Lập nói Tô Quảng Nguyên cũng đã tỉnh lại, thấy Hứa Lập nói mình lên tiếng trước, Tô Quảng Nguyên âm thầm cười khổ nhưng chỉ giả bộ thụ giáo nói:



- Trưởng ban thư ký Nhâm hôm qua có gửi cho tôi một bản, tôi đọc một đêm cũng có hiểu một chút. Việc thu thập ý kiến nhân dân có thể nói là đầu tiên trong cả nước để Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc và quần chúng kết hợp cùng giám sát càng thêm lợi trong việc áp dụng công việc ở chính quyền thành phố chúng ta.