Trọng Sinh Vi Quan

Chương 503: Thôn ngũ thụ




Hứa Lập cùng Tiếu Thiên Cường tùy ý nói chuyện phiếm nhưng lại khiến phó bí thư huyện Cát Sơn – Đổng Quân ngồi ghế trước xao động, tâm trạng y nhấp nhổm như xe qua núi vậy, lúc cao lúc thấp. Y sớm nghe qua về tên tuổi của Hứa Lập và Tiếu Thiên Cường, y cũng rõ hai người này không phải nói cho có. Hai người nếu thật muốn giúp xã Tham Oa, giúp thôn Ngũ Thụ thì cũng chỉ là một câu nói mà thôi, mà dân chúng địa phương lại gặp lợi lớn. Chỉ là sau khi nghe được hai người kia lại không nói gì hết, Đổng Quân không tiện xen vào. Y thầm nghĩ lát tới thôn Ngũ Thụ nhất định phải bảo thôn dân chăm sóc tử tế hai vị tài thần này. Đây không riêng gì là chuyện của thôn Ngũ Thụ, mà còn có lợi ích nhiều với xã Tham Oa, thậm chí là huyện Cát Sơn.



Xe đi nửa tiếng trên đường gập ghềnh mới tới thôn Ngũ Thụ. Đến đầu thôn Hứa Lập cùng Tiếu Thiên Cường xuống xe nhìn rừng rậm nguyên thủy xung quanh, hai người hít sâu một hơi không khí trong lành nơi đây. Nghe tiếng chim hót từ rừng sâu vọng ra, Tiếu Thiên Cường thở dài nói:



- Đây mới là thiên nhiên trong sạch, nếu mỗi ngày sống ở đây ít nhất có thể sống thêm 20 năm.



Hứa Lập gật đầu nói:



- Hoàn cảnh ở đây tuy tốt nhưng để anh mỗi ngày sống ở đây đừng nói là 20 năm, dù là một năm sợ anh cũng không chịu được nỗi cô đơn đó.



Tiếu Thiên Cường chưa từng sống ở nông thôn, từ nhỏ sống ở đô thị nên y đâu hiểu nổi nỗi khó khăn tại nông thôn.



Hai người đứng trước xe nói chuyện nhưng mấy đồng chí phía sau lại không được thoải mái như vậy. Tiễn Tiến đã 50 tuổi, y tham gia hoạt động nghiên cứu lần này chính là muốn có kinh nghiệm để lấy được chức cấp phó giám đốc sở trước khi về hưu. Nhưng hôm nay đi bảy tám tiếng trên đường núi khó đi gần như muốn lấy mạng già của Tiễn Tiến.



Xe vừa dừng lại, Tiễn Tiến đã xuống ngay và không ngừng vuốt ve tay chân mình. Thấy Hứa Lập và Tiếu Thiên Cường còn tâm trạng đứng kia chỉ trỏ cảnh quang, y thở dài nói.



- Xem ra tôi già rồi.



Mà Quách Duy Như cùng Tôn Lệ vốn chính là nữ đồng chí, mặc dù mới khoảng 30 nhưng mặt vẫn hơi tái đi. Đặc biệt là Quách Duy Như bình thường ít xuống cơ sở, cho tới bây giờ đã chịu tội thế này đâu. Cô ả không ngừng che miệng đứng đó không nói nổi một câu. Hai mắt nhìn tới trước đột nhiên thấy cách mình có hơn nửa mét là đống phân trâu tuy đã khô lại vẫn khiến Quách Duy Như không nhịn được nữa, cô ả quay đầu phun ra như khói hoa.





Tôn Lệ thân là chủ tịch huyện Cố Nam, Cố Nam nằm ở phía tây nam tỉnh Cát Lâm, ở đó tiếp giáp thảo nguyên gần như không có núi, không có đường núi nên đi một đoạn đường dài cũng mệt. Chẳng qua cô vẫn tốt hơn Quách Duy Như, thấy Quách Duy Như nôn liền vội vàng tới dìu Quách Duy Như.



Hứa Lập thấy hai nữ đồng chí và Tiễn Tiến đều mệt, hắn vội vàng nói với Đổng Quân.



- Bí thư Đổng, có mấy đồng chí không quen hoàn cảnh hay là để các đồng chí nghỉ trong xe trước. Tôi và đồng chí Tiếu Thiên Cường cùng anh đi xung quanh quen tình hình trong thôn.




Đổng Quân lo lắng nhìn ba người Tiễn Tiến một cái.



- Xin lỗi các vị, làm mọi người chịu khổ rồi. Ôi, điều kiện chỗ chúng tôi gian khổ, đây là do công việc của chúng tôi không làm tốt. Nếu không các vị về huyện tìm bác sĩ xem một chút, đừng để bị bệnh gì.



Hứa Lập gật đầu nói:



- Tôi hỏi một chút xem thế nào.



Hứa Lập làm đội trưởng đội công tác nên phải chiếu cố thành viên trong đội. Ngoài mình và Tiếu Thiên Cường ra thì Tiễn Tiến cao tuổi, hai người kia là phụ nữ, nếu có chuyện gì thì hắn không gánh vác nổi.



Hứa Lập tìm Tiễn Tiến hỏi trước, Tiễn Tiến cả đời có gì chưa gặp, có nỗi khổ nào chưa gặp. Năm đó khi còn trẻ y xuống xã còn là người đột kích có tiếng, chẳng qua năm tháng không tha người khiến thân thể yếu đi, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là không vấn đề gì.




Hứa Lập lại đi tới bên cạnh Quách Duy Như và Tôn Lệ.



- Tôn tỷ, thế nào, hay là để xe đưa chị về huyện …



Quách Duy Như nghe vậy không ngừng xua tay. Quách Duy Như làm phó trưởng phòng tuyên truyền – Ban Tuyên giáo tỉnh ủy đã vài năm nhưng mãi vẫn không lên cấp trưởng được, lần này xuống cơ sở điều tra nghiên cứu là do cô vất vả tranh thủ được, cô hy vọng sau đợt công tác này sẽ lên chính thì sao có thể bỏ dở nửa chừng.



- Bí, bí thư Hứa, tôi.. tôi không có gì, tôi nghỉ một lát là đỡ thôi.



Chỉ một câu mà Tôn Lệ đã không ngừng đứt quãng, cô ả nói xong đã thấy dạ dày co thắt lại nôn. Quách Duy Như ở bên có thể giải thích cho Tôn Lệ, mà Tôn Lệ đi xe mệt như vậy mà bảo về ngay sợ là chưa về tới huyện đã ngất rồi.



- Bí thư Hứa, Tôn Lệ bây giờ không thể ngồi xe được, hay là để cô ấy tìm chỗ nghỉ một chút đi.




Đổng Quân đứng bên vội nói:



- Chủ tịch huyện Quách, chị và trưởng phòng Tôn đã được bố trí chỗ ở, hay là đi nghỉ trước một chút, tôi sẽ bảo bà con nấu canh nóng cho trưởng phòng Tôn, uống xong là đỡ.



Bởi vì Tiễn Tiến cùng Tôn Lệ mệt nên công tác điều tra chỉ có thể tạm thời bỏ lại đó. Mấy người dìu Tiễn Tiến, Tôn Lệ rồi đi theo Đổng Quân tới nhà trưởng thôn Ngũ Thụ – Lý Ngọc Giang.




Mọi người vừa đi một đoạn thì Lý Ngọc Giang cũng đã ra tới, thấy Đổng Quân và Tào Kiệt là y đi lên chào:



- Bí thư Đổng, bí thư Tào tới nhanh vậy, tôi còn định ra đầu thôn chào mọi người.



Tào Kiệt tiến lên một bước nói:



- Lão Lý, các đồng chí trên tỉnh đã tới, chỗ ăn ở anh bố trí xong chưa? Hai nữ đồng chí đi xe hơi mệt muốn nghỉ, anh thu xếp cho hai vị lãnh đạo giúp tôi.



Lý Ngọc Giang nghe Tào Kiệt nói xong lại hơi nhăn nhó.



- Bí thư Tào, tôi, tôi không nghĩ còn có hai nữ đồng chí tới. Vợ và con dâu tôi ra ngoài làm việc nên nhà để không, vốn năm vị lãnh đạo được đưa tới nhà đó ở nhưng mà …



Tào Kiệt nghe vậy tức giận nói:



- Anh làm việc vậy hả? Chút việc nhỏ cũng không xong là sao?