- Con tôi đi học phải đóng học phí lên tới vài ngàn nhưng vợ chồng chúng tôi đi làm nông sao lo được chứ. Cả thôn chỉ có nhà Dương Lập Thanh có tiền, chúng ta không thể làm gì khác hơn là tìm bọn họ mượn chút tiền. Nhưng chúng tôi làm việc cả năm cũng không trả hết. Năm nay con lại khai giảng, chúng tôi lại mượn bọn họ ba ngàn, hôm nay Dương Lập Thanh không biết đi uống ở đâu nhiều mà tới đây đòi nợ.
Lúc này Tiếu Thiên Cường có thể rõ ràng cảm thấy sự bất đắc dĩ của vợ Lý Tài, y cũng đồng tình với cuộc sống bí bách của người nhà Lý Tài. Nhưng Hứa Lập ở bên lại phát hiện một vài vấn đề. Nếu chỉ vì con đi học thiếu tiền thì vợ Lý Tài cũng không cần khó xử như vậy. Nhưng nhìn vẻ mặt của cô thì rõ ràng thấy lời này là không thật. Nhưng mình và bọn họ chỉ là bạn bình thường, mình không tiện quản chỉ có thể đứng ngoài quan sát.
Tiếu Thiên Cường thấy Lý Tài đứng đó nghe Dương Lập Thanh mắng, Dương Lập Thanh còn đột nhiên giơ chân đạp Lý Tài ngã xuống đất. Lý Tài hơn 50 tuổi suốt ngày ra đồng làm việc nên trông già đi nhiều như người 60 tuổi trên thành phố. Bây giờ bị Dương Lập Thanh đạp, y mất một lúc lâu mới đứng lên được.
Tiếu Thiên Cường mấy ngày qua ở cùng nhà Lý Tài, y cũng bị người dân nơi đây cảm động. Người nhà Lý Tài luôn dành thứ tốt nhất cho mấy người từ ngoài tới nhưng bọn họ không nỡ ăn, không nỡ dùng. Mấy hôm trước Hứa Lập mua thịt, cá, đồ khô về nhưng nhà Lý Tài lúc làm món ăn vẫn luôn cho củ cải, khoai tây vào, vợ chồng bọn họ hầu hết chỉ ăn rau cỏ mà thôi. Mặc kệ đám người Hứa Lập nói gì, bọn họ cũng không ăn.
Tiếu Thiên Cường ở trên tỉnh nhiều năm mặc dù trong miệng vẫn nói không kỳ thị nông dân nhưng trong lòng y cũng chưa từng coi nông dân ngang hàng với mình. Chẳng qua ở vài ngày trong nhà Lý Tài lại khiến Tiếu Thiên Cường cảm thấy sự khó khăn và chất phác của bọn họ. Mặc dù nhà Lý Tài còn lâu mới bằng bạn tri kỷ của y nhưng cũng coi như là bạn. Tiếu Thiên Cường hoành hành trên tỉnh hơn 20 năm hôm nay lại bị một tên ở nông thôn không coi vào đâu, đánh bạn mình trước mặt mình. Điều này làm Tiếu Thiên Cường sao có thể chịu được chứ?
- Dừng tay.
Tiếu Thiên Cường lao ra ngoài đứng giữa sân quát to với Dương Lập Thanh.
Hứa Lập tuy đứng bên Tiếu Thiên Cường nhưng không ngăn y. Hứa Lập cũng không nhịn được nữa nhưng có Tiếu Thiên Cường ra mặt thì mình không cần ra mặt nữa làm gì, hắn vui vẻ đứng bên nhìn xem tình hình. Nếu như chuyện thật sự không thể khống chế thì mình ra mặt cũng không muộn.
Lý Tài vừa đứng lên thấy Tiếu Thiên Cường lao ra càng hoảng sợ. Mấy ngày cùng nhau làm việc khiến Lý Tài dần bớt sợ, có khi ở ngoài ruộng nghe nói mấy người Hứa Lập nói chuyện những chuyện y chưa từng nghe thấy, y rất tò mò. Tối ăn cơm thì mọi người luôn nói chuyện vui vẻ, nhất là Tiếu Thiên Cường luôn khiến người ta cười. Lý Tài thậm chí coi Tiếu Thiên Cường là cháu của mình.
Mặc dù Lý Tài cũng biết đám người Tiếu Thiên Cường làm quan nhưng ở trong lòng y chủ tịch xã đã là quan to, về phần chủ tịch huyện, thị trưởng thì Lý Tài thấy không có gì khác nhau. Đối với hắn mà nói căn bản không hiểu trong này có gì khác nhau cả. Mà trước mắt Dương Lập Thanh lại là người ngay cả chủ tịch xã cũng phải nể mặt, nghe nói bọn họ còn thường xuyên cùng một chỗ uống rượu. Lý Tài sợ Tiếu Thiên Cường bị thiệt nên vội vàng khuyên đối phương.