Trọng Sinh Vi Quan

Chương 517: Mời




- Bí thư Tiền, đây là giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, hơn nữa dưới mỗi khoản đều có chữ kí của nggaif, ngài có phải nhớ nhầm không?



Dương Lập Thanh ngồi bắt chân chữ ngũ đắc ý nói.



- Linh tinh, tôi còn chưa già tới mức mất trí.



Tiễn Tiến lật sổ ra xem thật cẩn thận nhưng phát hiện có vài khoản vay không đúng, Tiễn Tiến chỉ vào mấy cái này nói.



- Một lần tôi vay nhiều nhất là 50 ngàn sao đây lại có khoản lên tới 100 ngàn?



Dương Lập Thanh đương nhiên biết rõ mấy cái này, hắn cười nói:



- Bí thư Tiền, nhất định là mấy ngày này ngài mệt nên có chút hồ đồ, phía sau khoản nợ có ký tên của ngài đương nhiên đều là ngài chính miệng mượn tôi, hơn nữa khoản tiền đều là giao thẳng cho ngài đếm, ngài hỏi tôi thì tôi hỏi ai.



Tiễn Tiến thấy vẻ mặt này của Dương Lập Thanh, y trầm mặt xuống. Xem ra mình rơi vào hang sói rồi, bảo sao ngày đầu mình đánh may như vậy, một ngày thắng gần 50 ngàn.



Nhưng Dương Lập Thanh nhân lúc mình cao hứng nói với mình là có thể tìm thêm vài người tới chơi lớn hơn. Lúc ấy mình không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại tin lời Dương Lập Thanh nói, bị Dương Lập Thanh đưa xuống tầng hầm nhà hắn. Vừa vào đây Tiễn Tiến liền phát hiện ở đây có đủ các loại đánh bạc, đây đâu phải là tầng hầm mà là sòng bạc dưới đất mới đúng.



Dương Lập Thanh gọi mấy cuộc điện, không đầy nửa tiếng đã có bảy tám người vào sòng hơn nữa mỗi người khi tới đều mang theo một cặp tiền mặt, nhiều có tầm vài ba trăm ngàn, ít cũng hơn trăm ngàn.





Tình hình sau đó không cần phải nói, trong mấy ngày này Tiễn Tiến thua trước thắng sau, chẳng những thua hết hơn trăm ngàn y từng thắng còn thua hết hơn trăm ngàn tiền mặt và tiền trong thẻ mang theo. Vì lấy lại vốn y còn mượn Dương Lập Thanh gần 200 ngàn nhưng bây giờ chỉ còn có vài ngàn còn đâu thua sạch sẽ. Nếu như không phải nghe nói Hứa Lập tìm tới mình sợ là mình vẫn ở dưới sòng bạc đánh không biết điểm dừng.



Bây giờ xem thái độ của Dương Lập Thanh, Tiễn Tiến đương nhiên hiểu mình đã mắc mưu tên Dương Lập Thanh này. Nói vậy ngày đó Dương Lập Thanh mời khách cũng là có ý đồ với mình rồi, nếu không sao những người khác đều uống không nhiều mà chỉ có mỗi mình say tới mê đi, mình đành bất đắc dĩ ở lại nhà Dương Lập Thanh, qua đó Dương Lập Thanh mới nhân cơ hội kéo mình vào bẫy.



Lúc này Tiễn Tiến không chỉ có hận Dương Lập Thanh, hắn thậm chí hận cả đám người Hứa Lập Tiếu Thiên Cường, cũng trách bọn họ lúc ấy sao không mang mình đi. Nếu mình đi về với bọn họ thì sao xảy ra chuyện này.




Tiễn Tiến nghĩ tới đây nhưng lại nghĩ sao khả năng kiềm chế của mình lại kém như vậy, ở huyện Lâu Kim có đôi khi cũng có vài người bạn rủ mình chơi bài nhưng mình rất có chừng mực, chơi cũng được nhưng không thức đêm để trách cơ thể không chịu nổi. Nhưng ở dưới sòng bạc mình đánh mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng không biết rời khỏi. Tiễn Tiến cẩn thận suy nghĩ hình như lúc mình mệt là Dương Lập Thanh lại bưng một cốc café tới cho mình, mình uống vào là tỉnh táo ngay, cũng bạo gan hơn. Dù chơi gì, đối phương chơi to cũng không sợ, mình theo hết nếu không sao thua nhiều tiền như vậy.



Tiễn Tiến làm bí thư huyện Lâu Kim đương nhiên không phải kẻ tầm thường, y đương nhiên rõ ràng vấn đề sợ là ở các cốc café kia, bên trong nhất định có thuốc kích thích nào đó. Tiễn Tiến sau khi suy nghĩ cẩn thận chỉ cảm thấy lửa giận ngập trời, mình đã bao giờ bị gài bẫy như vậy. Hắn tức giận nói:



- Dương Lập Thanh, anh quá đáng quá đó. Chuyện là như thế nào thì anh biết rõ, tôi thua hơn trăm ngàn thì không tính chứ khoản nợ này đừng mong tôi trả, hừ.



Tiễn Tiến nói xong thở hổn hển muốn đi.



- Bí thư Tiền, anh nói vậy là không nói lý lẽ rồi, có nợ phải trả, anh đừng ép tôi làm chuyện không muốn làm.



Dương Lập Thanh cầm sổ vỗ vỗ.




- Anh.



Tiễn Tiến quay đầu căm tức nhìn Dương Lập Thanh. Bị Dương Lập Thanh uy hiếp, Tiễn Tiến không thể không dừng chân. Quyển sổ mà được Dương Lập Thanh công bố ra sẽ ảnh hưởng quá lớn tới con đường làm quan của mình, đừng nói là lên chức mà bảo vệ được chức vụ hiện nay hay không cũng là vấn đề.



- Vậy anh muốn thế nào?



- Không có gì cả, tôi chỉ là dân chúng bình thường thì còn có thể làm gì một vị bí thư huyện ủy. Chỉ cần anh trả tiền lại là được nếu không tôi không ngại để mọi người biết một vị bí thư huyện ủy là như thế nào.



Tiễn Tiến bị Dương Lập Thanh kích thích đến độ gần như mất lý trí, y quên mất mình đã già sức yếu mà lao về phía Dương Lập Thanh để đoạt lại quyển sổ.



Dương Lập Thanh bị đoạt sổ cũng không kinh ngạc, hắn ngược lại còn cười.




- Bí thư Tiền muốn xù nợ ư? Không sao, anh cứ từ từ xé. Đúng rồi, ngoài quyển sổ này thì ở sòng bài cũng có máy ghi hình, không biết anh có muốn xem lại không?



- Máy ghi hình?



Tiễn Tiến cầm quyển sổ định hủy chứng cứ lại vì câu nói của Dương Lập Thanh mà sợ hãi. Nếu có băng ghi hình thì mình có xé sổ cũng có lợi ích gì. Số tiền, chữ ký có thể làm giả nhưng băng hình không thể làm giả mà. Tiễn Tiến thấy quanh nhà Dương Lập Thanh đầy máy giám sát, y cũng phải tin.




- Bí thư Tiền, xem xong rồi chứ, trả tôi quyển sổ đi.



Lúc này Dương Lập Thanh trông như tên tiểu nhân làm Tiễn Tiến hận đến nghiến răng nghiến lợi.



Tiễn Tiến biết dù có xé quyển sổ cũng không tác dụng, có băng hình làm chứng mà mình đang ở hang hùm thế này, đang ở nhà Dương Lập Thanh chứ không phải trên địa bàn huyện Lâu Kim. Nếu mình không biết điều thì không chừng Dương Lập Thanh sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn đối phó với mình. Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, mặc dù khoản nợ hơn 400 ngàn làm Tiễn Tiến tức tối nhưng y cân nhắc lợi hại thì vẫn phải cắn răng nuốt quả đắng này.



- Đây



Tiễn Tiến ném trả quyển sổ cho Dương Lập Thanh.



- Trả tiền cũng được nhưng ngay bây giờ tôi không có tiền, chờ tôi về huyện Lâu Kim thì trong một tháng nhất định trả tiền cho anh.



- Bí thư Tiền không phải định trêu tôi đó chứ. Chờ anh về huyện Lâu Kim thì anh còn có thể nhớ tới kẻ quê mùa Dương Lập Thanh tôi không. Lúc đó tôi còn dám tới huyện Lâu Kim tìm anh đòi nợ ư? Chỉ sợ tôi đến huyện Lâu Kim rồi khó có thể đi. Bí thư Tiền, tôi biết anh không thiếu chút tiền lẻ này, anh gọi vài cuộc điện là tiền được gửi tới ngay mà. Anh đừng làm khó tôi.



Dương Lập Thanh đương nhiên rõ nếu mình đi tới huyện Lâu Kim chính là dê vào miệng cọp, lúc đó dù có sổ nợ và băng hình cũng không giữ được mạng mình.