Trọng Sinh Vi Quan

Chương 550: Nhân tình lạnh, ấm




Văn Thiên biết vấn đề dự toán tài chính này có liên quan tới lợi ích của cả tỉnh ủy, ủy ban tỉnh nhưng lại không quá quan trọng với các thường vụ khác. Cho nên chuyện này nếu phải đưa ra biểu quyết thì mấy thường vụ khác rất có thể bỏ phiếu trắng, mà Mã Tuấn Tùng có thể nhân cơ hội này đả kích uy tín của mình, làm danh vọng của mình giảm xuống.



Chẳng qua có Tiếu Khắc ủng hộ thì dù biểu quyết cũng là bốn đấu bốn, Văn Thiên tin ba người vẫn trung lập vào lúc này sẽ không đột nhiên ngã về phía Mã Tuấn Tùng. Như vậy kết quả xấu nhất là vấn đề này tạm thời gác lại chờ sau tiếp tục nghiên cứu, mà mình cũng giữ được thể diện, không bị người ngoài cho rằng không còn bí thư Trương Văn Đạt thì mình sẽ không là gì cả.



Thấy Văn Thiên cao hứng, Hứa Lập hỏi tiếp.



- Đại ca, chuyện Tiếu Thiên Cường đến Vọng Giang nhận chức có gì khó khăn không? Tiếu Thiên Cường đến Vọng Giang thì anh có yên tâm không?



Văn Thiên mỉm cười nhìn Hứa Lập.



- Cậu còn đi vòng tròn với đại ca ư? Tôi còn không biết cậu sao? Cậu nếu có thể tiến cử Tiếu Thiên Cường thì chắc đã cân nhắc mọi phương diện. Huống hồ Vọng Giang bây giờ đã bao hàm tâm huyết của cậu, tôi nghĩ cậu cũng không tùy tiện giao Vọng Giang cho người khác. Ít nhất là năng lực của Tiếu Thiên Cường đã được cậu tán thành. Lại nói dù Tiếu Thiên Cường muốn sinh sự ở Vọng Giang cũng không tạo được sóng gió gì. Tôi thật ra nghe Tằng Ích nói qua ở Vọng Giang cậu có quyền tuyệt đối. Nhưng cái này cũng không quan trọng, quan trọng là có thể được Tiếu Khắc ủng hộ mới là chỗ tốt lớn nhất. Có chỗ tốt này thì dù Tiếu Thiên Cường có muốn làm thị trưởng Tùng Giang tôi cũng tuyệt đối đồng ý.



Hứa Lập nghe xong nhưng lại cười thầm, làm cho Tiếu Thiên Cường làm thị trưởng Tùng Giang thì Văn Thiên sao không vui được, cũng miễn cho Hải Đức gây rối tại Tùng Giang.



Đã khá muộn, Hứa Lập cáo từ chuẩn bị về nhà. Lần này Văn Thiên tự mình đưa Hứa Lập ra tới cửa. Trước khi Du Phi Dương đi, Văn Thiên còn dặn Hứa Lập sau khi về nhất định phải xử lý công việc trong tay thật tốt, có lẽ hết năm là sẽ có văn bản bổ nhiệm Hứa Lập làm chủ nhiệm văn phòng đại diện tỉnh Cát Lâm tại Bắc Kinh, nhất định phải nắm chắc thời gian an bài tất cả tại Vọng Giang, đừng có nhiễu loạn gì là tốt nhất.



Hứa Lập biết Văn Thiên vui vẻ vì tin mình mang tới, nếu không sao lúc mình tới Văn Thiên lại không ra đón mình. Nhưng việc này cũng không thể trách được Văn Thiên. Mình có thể dựa vào Văn Thiên một phương diện là vì mình hợp tính với đối phương, nhưng phương diện khác cũng là vì mình giúp Văn Thành có cổ phần của công ty mỏ Huệ Tân tại Giang Ninh, mang lợi ích cho Văn gia. Nếu không người ta đường đường là thường vụ tỉnh ủy chẳng lẽ còn cần Hứa Lập ư?



Ở xã hội hôm nay đừng nói là anh em nuôi, ngay cả anh em ruột như Tiếu Lợi Phi cũng đối xử với Tiếu Lợi Phi khác hẳn khi hắn không có năng lực. Nếu không vì thế thì sao Tiếu Lợi Phi lại cảm kích Hứa Lập như vậy. Tiếu Lợi Phi vừa kiếm được tiền, địa vị trong nhà hắn cũng tăng lên cao, làm cho mọi người biết Tiếu Lợi Phi cũng là nhân tài, cũng có chút bản lĩnh.



Ra khỏi nhà Văn Thiên, Hứa Lập trở lại Phạm gia đã là hơn 10h tối. Chỉ còn Phạm Ngọc Hoa ngồi ở phòng khách chờ Hứa Lập. Phạm Ngọc Hoa thấy vẻ mặt Hứa Lập là biết tối nay hắn có thu hoạch. Chẳng qua việc của Hứa Lập nếu Hứa Lập không nói thì Phạm Ngọc Hoa cũng chưa bao giờ hỏi. Hôm nay Phạm Ngọc Hoa coi như là người trong quan trường nhưng cô đây là dựa vào quan hệ của bố và của Hứa Lập nên mới tới được chức vụ hiện nay. Tối thiểu ở Tùng Giang không ai dám có ý đồ, dám chơi xấu cô. Mà Phạm Ngọc Hoa cũng biết mình chỉ sợ không ở lâu tại Tùng Giang nữa. Hứa Lập điều chuyển vị trí thường xuyên như vậy, mình và hắn kết hôn cũng không thể chia cách mãi, sớm muộn gì cũng đi theo Hứa Lập cho nên cô cũng không tranh đoạt trong đơn vị làm gì, cứ làm hết sức có thể là được.



Nhưng Phạm Ngọc Hoa từ nhỏ đã thấy bố làm trong quan trường luôn phải suy nghĩ về công việc, luôn phải đau đầu đối phó với cấp trên cấp dưới. Hồi cấp hai Phạm Ngọc Hoa tận mắt thấy giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục giảng nói con người phải làm chính nhân quân tử, nhưng người thầy đó lại tới nhà gặp riêng bố cô.




Mục đích tới gặp không phải là vì vấn đề học của Phạm Ngọc Hoa, mà chính vì công việc của con cô ta. Mặc dù lúc ấy Phạm Kiệt bảo Phạm Ngọc Hoa ra chào cô giáo rồi đưa cô giáo vào thư phòng ông. Phạm Ngọc Hoa lén lút tới gần cửa nghe nội dung cuộc nói chuyện xem có nói xấu gì về mình không. Phạm Kiệt khi ấy là trưởng ban tổ chức cán bộ huyện ủy Giang Ninh, cô nghe giáo viên chủ nhiệm bình thường trên lớp hay quát nạt học sinh vậy mà trước mặt bố mình lại ngoan ngoãn như chó con, hình tượng của giáo viên chủ nhiệm trong lòng Phạm Ngọc Hoa thoáng cái sụp đổ. Mà đây cũng là nguyên nhân khiến thành tích học tập của Phạm Ngọc Hoa thẳng tắp rơi xuống. Đến khi gặp được Hứa Lập, Phạm Ngọc Hoa mới có mục tiêu phấn đấu một lần nữa.



Mà bây giờ Phạm Ngọc Hoa đã không còn là cô bé không hiểu chuyện như xưa nữa. Cô cũng có thể hiểu được giáo viên chủ nhiệm tới tìm bố mình là chuyện bình thường. Dù sao lúc đứng trên bục giảng giáo viên là người dạy dỗ học sinh nhưng về nhà còn là vợ, là mẹ, cũng có bao mối quan tâm mà.



Sau khi đi vào công tác, Phạm Ngọc Hoa càng hiểu quan trường là như thế nào, trong này có quá nhiều thứ xấu xa. Hứa Lập có thể có hôm nay, hắn không thể không âm thầm dùng một chút thủ đoạn, cái này Phạm Ngọc Hoa cũng giải thích cho hắn. Chẳng qua Phạm Ngọc Hoa không muốn nói thẳng ra, cô không hy vọng nghe Hứa Lập nói dối, cũng không muốn nghe người khác nói xấu về Hứa Lập dù là sự thật hay nói dối. Bởi vì Phạm Ngọc Hoa biết con người luôn sĩ diện, dù là người hung ác nhất nếu ngay từ đầu anh khen hắn, không vạch bộ mặt thật của hắn thì hắn cũng không cởi bỏ da mặt để hành hung anh, ngay cả mắng anh một câu cũng chưa chắc đã làm.



Phạm Ngọc Hoa muốn Hứa Lập ở trong mắt mình là một hình tượng hoàn mỹ, chỉ như vậy mình mới càng yêu hắn hơn.




- Anh chắc mệt rồi hả, anh đi tắm rồi ngủ cho sớm. Sáng mai anh còn phải về Vọng Giang mà.



Phạm Ngọc Hoa tiến lên đưa dép cho Hứa Lập và cầm áo khoác treo lên mắc cho hắn.



- Ừ, anh đi tắm đây nhưng tắm xong …



Hứa Lập dừng không nói chỉ mỉm cười đầy ẩn ý nhìn Phạm Ngọc Hoa.



- Đáng ghét, đây là nhà bố mẹ em, anh không sợ làm bố mẹ thức thì cứ việc.



- Anh không sợ, bọn họ sớm biết con gái rượu của mình bị anh ăn rồi thì còn gì phải xấu hổ chứ. Em cứ ngoan ngoãn về giường đợi anh đi.



Hứa Lập nói xong lập tức trốn vào phòng vệ sinh chuẩn bị tắm rửa. Hắn hiểu rõ về Phạm Ngọc Hoa, mình mà không chạy thì Phạm Ngọc Hoa nhất định sẽ cấu véo mình.