Trọng Sinh Vi Quan

Chương 71: Tiếng súng




Thông qua nói chuyện phiếm, Hứa Lập biết Tiết Đại Sơn có một gia đình hạnh phúc, vợ mặc dù không làm công chức chỉ ở nhà làm nông nhưng trong nhà có bảy tám mẫu đất cũng đủ để chi tiêu hàng ngày. Y có một con trai năm nay 18 tuổi, sang năm sẽ thi đại học. Nhắc đến con trai, cả người Tiết Đại Sơn đều trở nên hưng phấn. Y có thể nói là rất tự hào về con trai mình.

Hai người nói chuyện hơn tiếng cũng mới đến 9h tối. Tiết Đại Sơn lúc này cũng đã thả lỏng hơn nhiều, y cũng cảm thấy buồn ngủ. Hứa Lập thấy thế khuyên.

- Lão Tiết, tôi trông chừng một lát còn anh đi nằm nghỉ đi. Mới tầm này chắc đối phương chưa có hành động gì đâu, cho dù có ra tay cũng phải là lúc sáng sớm. Anh mau đi ngủ một giấc thì lát nữa mới tỉnh táo để đối phó với bọn chúng.

Tiết Đại Sơn có chút do dự, cuối cùng do Hứa Lập khuyên mãi y mới đi nghỉ. Hứa Lập một mình ngồi lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, hắn rất chăm chú để ý động tĩnh bên ngoài. Đến lượt Triệu Quốc Khánh phụ trách, Triệu Quốc Khánh cũng không đánh thức Điền Lượng, dù sao bây giờ chỉ cần một người canh là đủ, không cần cả hai người trực làm gì. Hứa Lập thấy Triệu Quốc Khánh đã dậy, hắn khẽ gật đầu rồi mình cũng nằm xuống ngủ.

Thời gian từng phút một trôi qua, mãi tới 3h sáng đám người Tiết lão nhị vẫn không ra tay. Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh đương nhiên sẽ không cho rằng mình đoán sai vu oan cho Tiết lão nhị. Bên ngoài cửa sổ rất yên tĩnh, cả mỏ đá chìm trong bóng tối trông khá đáng sợ.

Tinh thần của mấy người Hứa Lập, Triệu Quốc Khánh theo thời gian trôi qua cũng càng lúc càng khẩn trương. Xem ra đám Tiết lão nhị cũng có người thông minh, không ngờ có thể nhịn được một đêm không ra tay, ngược lại đến khi trời sắp sáng khi mọi người mệt mỏi mới ra tay.

Rất nhanh phía chân trời đã sáng lên, trời bắt đầu sáng. Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh đánh thức Tiết Đại Sơn và Điền Lượng đang ngủ say dậy để bọn họ đi rửa mặt cho tỉnh táo, tất cả chuẩn bị đối mặt kịch chiến sắp tới.



4h, chim chóc trong rừng bắt đầu có tiếng kêu, Hứa Lập nhìn qua cửa sổ đã loáng thoáng thấy tình hình trong mỏ đá. Do mấy hôm trước trời mưa to, trong rừng vẫn còn nhiều hơi nước đọng lại khiến cả mỏ đá chìm trong sương mù, Hứa Lập cũng không nhìn được quá xa.

Lúc này khu khai thác đá đột nhiên có ánh sáng, sau đó là những tiếng ồn ào nhưng âm thanh rất nhanh nhỏ đi. một lúc sau từ phía đó lóe ra một bóng người, sau đó càng lúc càng nhiều người xuất hiện. Hứa Lập đại khái nhìn có hơn 30 người, xem ra đối phương dồn hết lực lượng. Đi đằng trên cùng là Vương Trường Thủy, về phần Tiết lão nhị lại đi ở giữa đám người.


Đối phương đi không có một tiếng động, cả đám lặng lẽ hướng về phía phòng Hứa Lập ở đi tới. Hơn 30 người mà có thể duy trì yên lặng như vậy cũng thấy được bọn họ không phải tay mơ.

Trong tay Vương Trường Thủy cầm một vật gì đó, hai mắt Hứa Lập khá tốt nên mặc dù có sương mù nhưng từ xa hắn vẫn thấy rõ đó là khẩu súng săn hai nòng. Mấy tên đi bên cạnh hắn đều cầm mấy thứ dài ngắn khác nhau, xem ra đối phương sẽ dùng mấy người này ra tay trước. Từng này người có vũ khí, có gậy, có thuốc nổ đừng nói bốn người Hứa Lập, dù là đánh tới công an huyện Giang Ninh cũng đã đủ.

Triệu Quốc Khánh đã sớm phân công mọi người vào vị trí. Hứa Lập và Tiết Đại Sơn canh cửa sổ, Triệu Quốc Khánh và Điền Lượng canh cửa trước. Đám người kia càng lúc càng gần, Triệu Quốc Khánh thân là cảnh sát cũng không thể nào ra tay trước. Theo trình tự bình thường còn phải nổ súng cảnh cáo mới được, nhưng lúc này trong tay mọi người chỉ có 12 viên đạn, đâu thể lãng phí. Cho nên khi đám người Vương Trường Thủy còn cách phòng 15m, Triệu Quốc Khánh đột nhiên la lên.

- Các anh lập tức bỏ vũ khí đầu hàng nếu không chúng tôi sẽ nổ súng.


Câu nói của Triệu Quốc Khánh làm đối phương hơi sửng sốt, bọn chúng không ngờ cuộc tập kích của mình đã bị phát giác. Chẳng qua cái này cũng không vấn đề gì, một bên hơn 30 người, một bên có 4 người, đâu có gì phải sợ. Bọn họ sở dĩ chọn ra tay lúc này, lại dùng nhiều người đến vậy cũng không phải sợ mấy người Hứa Lập, lại càng không có tâm lý mà thuần túy chỉ lấy thế ép người.

Chiều hôm qua xảy ra chuyện, Tiết lão nhị và Vương Trường Thủy đều cho rằng mấy người Triệu Quốc Khánh nhất định đã phát giác ra gì đó, nếu như để bọn họ xuống núi về tới công an huyện thì chờ đón mấy người Tiết lão nhị chính là rất nhiều cảnh sát lên núi bắt bớ. Trên núi này đã không thể ở lại, mấy người Tiết lão nhị bàn với nhau cả tối cuối cùng mới quyết định sáng nay đi bộ xuống núi rồi tản ra, đợi đến khi tiếng gió im mọi người lại liên hệ với nhau.

Về phần mấy người Hứa Lập, Triệu Quốc Khánh căn bản không được Tiết lão nhị và Vương Trường Thủy coi vào đâu. Đám cảnh sát mà có đạn không súng thì đâu có hơn gì dân chúng bình thường, cho nên mấy người Tiết lão nhị quyết định trước khi xuống núi sẽ xử lý đám Triệu Quốc Khánh, miễn cho bọn chúng cản đường mình.

Bởi vì Hứa Lập có ơn cứu mạng Vương lão tứ, Vương Trường Thủy ngày hôm qua đã đáp ứng báo đáp Hứa Lập cho nên hắn cũng không muốn lấy mạng Hứa Lập. Vì thế Vương Trường Thủy cố ý gọi tất cả đám đồng bọn lên cùng, nếu như đánh lén không được và bị phát hiện, mấy người Hứa Lập chỉ có bốn người, bên mình có hơn 30 như vậy nhất định có thể khiến mấy người Hứa Lập sợ hãi không dám chống cự.


Mà Tiết lão nhị cũng không có ý kiến gì khác với đề nghị này của Vương Trường Thủy. Hắn có suy nghĩ khác, nếu như mấy người Triệu Quốc Khánh, Hứa Lập thật sự có thể buông chống cự, như vậy nể mặt Vương Trường Thủy, mình sẽ trói đối phương lại, chỉ cần bọn họ không ảnh hưởng đến mình chạy trốn là xong. Nhưng đối phương nếu không biết tốt xấu thì đừng trách Tiết lão nhị này không khách khí, nhất định phải diệt cỏ tận gốc trừ hậu họa. Hơn nữa chỉ có làm cho tất cả đám đồng bọn giết cảnh sát, giết lãnh đạo thì mới đề phòng tương lai có người tự thú, khai ra người khác.

Bây giờ hành tung đã bị phác giác, Tiết lão nhị và Vương Trường Thủy hiểu chỉ có thể xông tới. Vương Trường Thủy đi trên cùng nghe Triệu Quốc Khánh cảnh cáo, y cười phá lên:


- Nổ súng, bọn mày còn coi mấy cục sắt vụn là bảo bối ư? Súng không có đạn còn không bằng thanh côn sắt. Tao giờ cho bọn mày kiến thức súng của bọn tao. Tiểu Lục, nổ súng.

Một tên đứng cạnh Vương Trường Thủy giơ súng lên nhắm thẳng cửa. Tiếng súng vang lên, cửa sổ bị phá vỡ, cũng may bức tường khá chắc nên mới không khiến Hứa Lập và Tiết Đại Sơn đứng sau tường bị thương.

Vương Trường Thủy thấy khẩu súng tạo hiệu quả tốt như vậy, hắn cười ha hả:

- Sao, biết lợi hại chưa? Hứa Lập, mày cứu mạng chú tao, tao cũng không muốn lấy oán báo ân, chỉ cần mày không chống cự là tao đảm bảo mày không bị thương. Về phần mấy thằng cảnh sát kia, tao cũng nể mặt mày mà không lấy mạng chúng, chỉ đánh gãy chân chúng, tránh chúng theo dõi bọn tao? Mày thấy thế nào?