Trừ Phi Tôi Chết

Chương 29




Hạ Vũ nhìn một màn này, cười khoái chí, lập tức nhảy tót xuống, lật đật chạy vào nhà bếp.

"Papa! Thành công mỹ mãn!"

"Vậy thì tốt."

Hắn vừa chiến đấu với cá chim trên thớt vừa trả lời bảo bảo.

...

Vài ngày sau đó, hắn đến nhà cô ra mắt cha mẹ vợ. Mọi thứ diễn ra hết sức thuận lợi. Tất cả đều nằm trong dự đoán của hắn.

Cha cô thích xe, hắn liền mua chuộc.

Mẹ cô thích váy, hắn liền dụ dỗ.

Hắn dùng khả năng mồm miệng bẩm sinh, cộng thêm sự giúp đỡ của bảo bảo, thành công thu phục cha mẹ cô.

"Vợ, giải quyết xong xuôi."

"Được. Coi như anh tài giỏi."

...

Thời gian thấm thoát trôi qua, thoát cái đã đến sinh nhật cô.

Ngày hôm đó, cả bảo bảo và hắn đều tỏ ra thần bí, tránh cô như tránh tà. Một giây trước ở đây, một giây sau liền biến mất.

Cô ngơ ngác, tức đến run người nhưng không thể phát hoả.

...

"Con trai, con nói xem, nên mua gì làm quà cho mẹ con?"

"Mua nhẫn."

Bảo bảo vừa nói, hắn liền hiểu. Cả hai cười nham hiểm, trông hết sức đáng sợ.

"Ý này rất được. Đây sẽ là món quà ý nghĩa nhất."

...

Chiều hôm đó, khi cô chuẩn bị về nhà thì bị một đám côn đồ chặn lại. Đám người này thân thủ phi phàm, cô hoàn toàn không cách nào chống trả, liền bị bọn chúng bắt cóc.

"Cmn! Thả tao ra!"

"Có giỏi thì solo 1vs1! Đánh hội đồng có gì vui! Quân hèn hạ!"

Chết đến nơi rồi nhưng cô vẫn không quên khẩu nghiệp, ra sức mà chửi. Đại ca cả đám đau đầu, nhanh chóng dán băng keo, bịt miệng cô lại.

...

Hạ Nghiên bị bịt mắt, phía trước tối đen như mực. Cô bị đẩy vào một căn phòng, nghe rõ tiếng chốt cửa.

Tiếng cười đầy quỷ quyệt vang lên khiến cô rùng mình. Giọng nói đầy lạnh lẽo khiến cô gần như chết lặng.

"Chậc, tiểu mĩ nhân, có trách thì trách em lọt vào mắt xanh của tôi."

Người đàn ông trong bóng tối đi đến, nâng cằm cô lên. Hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ khiến cô rét run.

"Ưm... ưm..."

Hắn ta vươn tay, đem băng keo trên miệng cô gỡ ra.

"F.uck! Mày là thằng khốn nào, tao không quen! Thả ra! Bà đây là người có gia đình!"

Người đàn ông cười gằn một cái, hung hăng kéo cổ áo của cô xuống. Hạ Nghiên lập tức sợ hãi, hét toáng lên.

"Duật!!"

"...ừ, anh đây!"

Giọng nói quen thuộc vang lên khiến cô đứng hình. Hắn bỏ máy đổi giọng sang một bên, từ từ gỡ băng che mắt cô xuống.

Hạ Nghiên mở lớn hai mắt, nhìn chằm chằm hắn và bảo bảo trước mặt. Rất nhanh, cơn tức giận bùng lên trong cô. Cô giận dữ, chuẩn bị ra tay đại khai sát giới.

"Đừng! Vợ, em đừng manh động!"

Hắn lập tức giơ tay xin hàng. Ban nãy... chỉ muốn tạo chút kích thích thôi mà!

Bảo bảo gọi điện thoại, nhân viên rất nhanh đem theo bánh gato đến.

"Mami, sinh nhật vui vẻ." Bảo bảo cười xán lạn, ôm chặt lấy chân cô.

Hạ Nghiên: "..." Sinh nhật mà cha con các người bắt cóc tôi vậy ư? Đáng ghét! Không giận được nữa!

Nhân lúc cô hạ hoả, hắn liền quỳ xuống, ánh mắt nhìn cô càng thêm chân thành.

"Hạ Nghiên. Em không biết anh yêu em nhiều đến nhường nào đâu. Anh cũng không biết nữa."

"Dùng một câu để nói lên tất cả, có lẽ là..."

"Anh yêu em, bằng cả sinh mạng, đến khi anh chết cũng không buông tay!"

Vừa nói, hắn vừa lấy nhẫn, hướng cô mỉm cười.

"Marry me?"

"Em..."

"Không cho từ chối." Hắn bá đạo nói.

Hạ Nghiên cười rộ lên, nén nước mắt, gật đầu với hắn.

Bảo bảo ở kế bên, vừa chụp ảnh gửi vào nhóm gia đình, vừa âm thầm cắt bánh kem ăn vụng.

...

Hạnh phúc là gì?

Rất đơn giản. Chính là được ở bên người mình yêu, cùng nhau xây dựng tổ ấm. Mở mắt nhìn thấy nhau. Nhắm mắt cũng thấy người ở kế bên.