Đến giờ ăn tối, sau một buổi chiều lao động, Cố Muội Ly cảm thấy rất đói.
Trong bếp không có gì nên chỉ có thể ra ngoài ăn.
Lúc này, con đường trong khu nhà khiến cô có cảm giác vô cùng dài, sau bao nhiêu năm, lần đầu tiên Cố Muội Ly nảy ra ý tưởng mua xe.
Bệnh của con gái tôi đã khỏi, đương nhiên kinh tế không quá eo hẹp.
Hơn nữa, mấy ngày nữa con gái sẽ đi học, có xe thì hàng ngày đưa đón cũng thuận tiện.
Có thể mua trả góp trước, sau khi cửa hàng hoa mở cửa kinh doanh bình thường, việc trả lãi hàng tháng sẽ không phải là vấn đề lớn.
Hoàng Lương nói cô có thể chọn bất kỳ chiếc xe nào trên thị trường, nhưng Cố Muội Ly nhất quyết không cần. Cô nói nếu muốn mua thì chỉ cần mua một chiếc xe nhỏ như Fit Golf, lái xe rất tiện.
Sau khi hai người ăn tối xong, Hoàng Lương nói đặt khách sạn ở tạm vài ngày trước đã, chờ nơi này dọn dẹp sạch sẽ rồi chuyển vào sau.
Anh bị Cố Muội Ly phê bình, cô cho rằng anh lãng phí tiền bạc, không biết tiết kiệm.
Mấy năm sống trong cảnh túng quẫn, cô đã hình thành thói quen tiết kiệm.
Hoàng Lương không kiên trì nữa, hai người trở lại tầng hầm.
Vừa về đến cửa nhà, Cố Muội Ly còn tưởng mình đi nhầm nhà, còn nhìn kỹ lại mấy lần, không sai, đúng là đây rồi.
Chỉ thấy trong ngoài nhà chất đống đủ loại đồ đạc, thậm chí còn không có chỗ để chân.
Tâm Ngữ ngồi xổm bên cạnh, không ngừng khóc lóc.
“Sao vậy Tâm Ngữ?” Cố Muội Ly vội vàng đi tới xoa đầu con gái hỏi.
"Mẹ ơi, hu hu...' Tâm Ngữ vừa nhìn thấy mẹ, nhào vào trong ngực Cố Muội Ly khóc.
Cố Muội Ly nhẹ nhàng vuốt ve lưng con gái, dịu giọng hỏi: "Sao vậy Tâm Ngữ, nói với mẹ nào."
"Mấy chiếc hộp này là chú Cô Bại Thiên tặng con, mấy chiếc này là chú Nam Cung Yến tặng, còn mấy chiếc này là chú Lạc Phong cho." Tâm Ngữ chỉ vào mấy cái hộp, nghẹn ngào nói.
"Từ nhỏ mẹ đã dạy con là không được tùy tiện đòi hỏi người khác. Tâm Ngữ đã nói không cần, không cần, không cần rất nhiều lần, nhưng mà các chú ấy không nghe, hu hu hưu..." Tâm Ngữ nói xong lại bắt đầu buồn bã khóc.
Cố Muội Ly nghe vậy thì váng hết cả đầu, Cô Bại Thiên? Nam Cung Yến? Lạc Phong? Những người này là ai?
Hoàng Lương ởđi tới bên cạnh mấy chiếc hộp, tiện tay mở ra một cái, đồ vật bên trong làm anh không khỏi giở khóc giở cười.
Chỉ thấy bên trong là những gói đồ được sắp xếp ngay ngắn.
Hoàng Lương cầm một cái lên, bên trong là các loại quần áo, váy vóc, trên đó còn viết chữ.
Quần áo công chúa nhỏ mặc năm bảy tuổi, quần áo công chúa nhỏ mặc năm tám tuổi, quần áo công chúa nhỏ mặc năm chín tuổi... cho đến tận năm mười tám tuổi.
Mở một cái hộp khác ra, bên trong có đủ các loại đồ dùng văn phòng phẩm, bút chì, tẩy đều lên tới hàng chục nghìn.
Có hộp còn đựng không biết bao nhiêu là rối gỗ và búp bê vải, còn có hòm đựng các loại súng mini. Hoàng Lương nhìn qua phát hiện ấy vậy mà đều là súng thật, chứa đầy đạn, bên trong còn có giấy nhớ viết, để cho công chúa nhỏ dùng phòng thân.
Ngoài ra còn có thư pháp, tranh cổ, quá hơn nữa còn có kiếm, súng, kích, rìu, dao móc... Mỗi loại đương nhiên đều không tầm thường.
“Công chúa nhỏ, bên trong nhà thật sự không còn chỗ để nữa...” Thịnh Hổ chật vật lắm mới chen được ra khỏi phòng.
"Ố... Điện chủ, phu nhân." Thịnh Hổ lập tức kiềm chế lại, chắp tay hô lên.
Hoàng Lương cau mày nói: "Nơi này không phải biên giới, càng không phải trong điện. Về sau đừng gọi tôi là Điện chủ nữa."
“Vâng, anh cả, chị dâu.” Thịnh Hổ vội chắp tay sửa lời.
Tiếng gọi “chị dâu” khiến Cố Muội Ly đỏ mặt, chỉ đành cúi đầu giả vờ như không nghe thấy.