Đôi mắt của Thiệu Cảnh chớp chớp rồi lùi về phía sau một bước bởi vì cánh cửa gỗ của căn phòng nằm bên cạnh đang khẽ hé mở, lộ ra một tia ánh sáng nhưng người trong phòng lại không đóng lại, người con gái trong phòng tất nhiên là Tô Thanh Dung còn người con trai thì hắn không biết, bởi vì giọng nói và tiếng cười rất lạ lẫm, hình như hắn chưa nghe thấy bao giờ.
Thiệu Cảnh đứng nhìn cảnh cửa chưa bị đóng lại và lắng nghe những tiếng cười đùa nho nhỏ trong phòng mà lòng đầy suy nghĩ, sau đó bên khóe miệng lại chậm rãi nở một nụ cười vui vẻ đầy thích thú, hình như còn mang theo chút châm chọc coi thường, sau đó không còn đứng ngây ngốc nữa mà nhanh nhẹn mở cánh cửa để đi vào trong phòng.
Hắn nhẹ nhàng đóng cánh cửa gỗ khiến cho căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại, mỗi căn phòng ở nơi này đều bị Huyền Thiên tông hạ xuống một ít cấm chế nho nhỏ, ngoại trừ việc chỉ có chủ nhân của căn phòng mới có thể mở được cánh cửa từ bên ngoài thì chỉ cần đóng cánh cửa lại là đã có thể được cách âm với những tiếng động ở bên ngoài. Được trở lại chỗ ở quen thuộc nên Tiểu trư rung đùi đắc ý rồi nhanh chân chạy một vòng, chạy ra cái sân nhỏ bên kia cánh cửa, sung sướng nhảy xuống bãi cỏ ở trong sân, lại trở về bộ dáng của một "con heo lười lăn qua lăn lại", chơi đùa trên bãi cỏ non xanh mượt.
Thiệu Cảnh lấy ra một cục đã lửa để thắp ngọn nến trong ngọn đèn dầu, ánh nến mờ nhạt bùng lên rất nhanh và chiếu sáng cả căn phòng tối tăm. Hắn lại gần chiếc bàn ở bên cạnh rồi ngồi xuống, đặt ánh nến vào mép của chiếc bàn, lấy lại bình tĩnh sau đó thò tay vào trong túi Lưu Vân lục lọi một lát để lấy ra mười lá bùa màu vàng mời mua chiều nay, đặt ở trên mặt bàn.
Dưới ánh nến, lá bùa màu vàng trông có vẻ khá thô sơ, trên mặt ẩn chìm một vài nét hoa văn ngang dọc đan chéo vào nhau, tờ giấy phù dài tầm sáu thốn, rộng tầm bốn thốn, so với loại giấy trắng bình thường thì dày hơn rất nhiều, lôi kéo mềm dai mà không bị rách, để gần mũi còn có thể ngửi được mùi thảo dược thơm nhè nhẹ. Thiệu Cảnh lại lấy thêm từ trong túi một chiếc bình nhỏ to bằng nửa bàn tay, bên trong chứa một thứ nước có màu đỏ, chính là vật phải có khi chế tác phù lục, phải dùng bút chấm vào loại nước thảo dược này thì mới vẽ những hoa văn bùa chú, phù trận xuống lá bùa được. Loại nước này có tên là "Dục Phượng Lan", chế từ loại nhất phẩm linh thảo tầm thường, hoặc cũng có người gọi nó là "Dục Phượng Lan Trấp". Dục Phượng Lan có số lượng rất nhiều, một cành linh thảo quấy nước pha loãng có thể chắt ra được một bát nước nên giá tiền khá rẻ, Thiệu Cảnh sau khi mua mười lá bùa màu vàng liền tiện lời nói tên nó với lão bản chủ tửu điếm, sau đó lão bản gật đầu rồi bán ngay cho hắn một bình nhỏ.
(1.thốn là tấc, mình cũng không biết tấc dài như thế nào nhưng các bạn cứ hình dung ba tấc lưỡi là được, chắc tấm bùa to gần bằng bàn tay.
2.Dục Phượng Lan Trấp là nước chắt từ cây lan phượng hoặc là hoa lan đế vương.)
Phù lục cấp thấp đều có thể dùng Dục Phượng Lan Trấp để vẽ, tuy nhiên theo như những gì quyển sách "Phù Chú Tiểu Giải" ghi lại thì Dục Phượng Lan không thể vẽ trên Thú Phù Chỉ được, bởi vì đến lúc ấy thì đã là giai đoạn chế tác phù lục cấp cao, những Phù Lục sư thời kỳ thượng cổ thường thường đều phải đi tìm thứ nước có chứa lượng linh khí dồi dào như máu tươi của yêu thú thì mới có thể vẽ được phù trận, tuy nhiên lúc đó lại rất đơn giản bởi vì chỉ cần dùng máu tươi của yêu thú là vẽ được chứ không cần phải gia công thêm thứ gì khác.
Sau khi lấy đủ những thứ cần thiết để vẽ một lá bùa có phù trận thì Thiệu Cảnh lại không định bắt đầu vẽ ngay lập tức, hắn chờ đợi một lúc, tập trung tư tưởng suy nghĩ, tĩnh khí, chờ đến khi hoàn toàn bình tĩnh mới chậm rãi đề bút, chấm chút ít Dục Phương Lan Trấp rồi đưa cánh tay nhẹ nhàng lại gần lá bùa màu vàng, khẽ đặt xuống nét đầu tiên.
Chất lỏng màu đỏ lập tức bị thấm vào trong lá bùa, một khi đã bắt đầu thì Thiệu Cảnh sẽ không bao giờ dừng lại, dùng một nét vẽ đưa lên đưa xuống liên tục trong tờ giấy. Thứ hắn vẽ trên lá bùa chính là phù trận của Hỏa Cầu thuật, bao gồm ba âm hỏa ba dương hỏa theo thứ tự xếp đặt, phù văn vặn vẹo dần dần hiện lên sau từng nét vẽ bằng chất lỏng màu đỏ dưới ánh nến lung linh, một cái phù văn, hai cái phù văn, ba cái phù văn, bốn cái phù văn ....
Bỗng nhiên Thiệu Cảnh xiết chặt bàn tay, chân mày cau lại rồi lập tức dừng vẽ và đặt chiếc bút lông nằm trong bàn tay xuống bàn, im lặng ngắm nhìn lá bùa. Trên mặt lá bùa màu vàng đã vẽ khá nhiều phù văn màu đỏ, nét bút rõ ràng, ba cái phù văn đầu tiên đều hoàn mỹ vô khuyết nhưng cái phù văn thú tư thì phần cuối đã có một nét bút bị chuyển hướng, chênh chếch đi một chút.
Chỉ là một chút mà thôi.
Nét mặt Thiệu Cảnh không thay đổi, cầm cái lá bùa vo thành một cục rồi vứt ra chỗ khác.
Hắn lấy lá bùa thứ hai ra, dọn dẹp sạch sẽ những thứ ở trên bàn rồi hít sâu một cái, hai mắt nhắm lại, lẳng lặng ngồi ngay ngắn một lúc lâu. Quá trình vẽ phù trận cũng giống như quá trình vẽ bùa, bởi vì chúng đều có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc cho lên những người vẽ đều bị tiêu hao rất nhiều tâm lực và tinh thần, rất dễ bị mỏi mệt. Mà trải qua mấy ngày chăm chỉ luyện tập Thiệu Cảnh đã phát hiện ra một bí quyết nho nhỏ, đó chính là tập trung toàn bộ tinh lực tinh thàn vào một thời điểm rồi vẽ, khi đó thì tỷ lệ thành công khi vẽ phù văn phù trận sẽ cao hơn một ít, mặc dầu điều đó không rõ ràng nhưng dần dần hắn đã dưỡng thành thói quen như vậy, mỗi lần vẽ bùa đều phải tập trung tư tưởng, nghỉ ngơi đến lúc dồi dào tinh lực nhất thì thôi.
Nhắm mắt dưỡng thần như vậy sau một lúc thì trạng thái tập trung của Thiệu Cảnh đã hoàn toàn khôi phục trở lại, từ từ mở mắt ra, nhớ lại từng nét vẽ phù văn quen thuộc rồi mới nhẹ nhàng cầm bút chấm vào bình thảo dược, một lần nữa lại ngồi vẽ.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh chỉ có ngọn nến đang lặng lẽ cháy, ngoài tiếng Tiểu Trư thỉnh thoảng kêu ụt ịt ở bên ngoài thì căn phòng hoàn toàn yên lặng, thậm chí hình như Thiệu Cảnh còn nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của bản thân. Dòng nước màu đỏ chảy xuôi, nét bút dần thành hình, một bức phù văn dưới ngòi bút dần dần hiện ra, dương hỏa, âm hỏa, sau đó lại là dương hỏa, rồi lại thêm một cái âm hỏa.
Thủ đoạn duỗi thả cầm đẩy, cánh tay điêu luyện và cẩn thận, sắc mặt của Thiệu Cảnh không buồn không vui, chỉ có ánh nến phản chiếu trong hai tròng mắt của hắn giống như hai ngọn lửa đang bùng cháy, sáng ngời mà nóng bỏng.
Nét bút cuối cùng chậm rãi hạ xuống, hoàn chỉnh chữ viết cuối cùng. Mồ hôi đổ lấm tấm trên trán của Thiệu Cảnh, hắn nhìn lá bùa thật lâu rồi thở phào một cái.
Cái tờ phù trận Hỏa Cầu Thuật này cuối cùng cũng vẽ thành công!
Thận trọng cầm tờ giấy bùa đặt ở một bên, Thiệu Cảnh lại lấy ra một lá bùa mới đặt ở trước mặt, sau đó lại nhắm mắt dưỡng thần, một lúc lâu sau lại chấm chấm chiếc bút lông vào nước thảo dược đỏ để vẽ lá bùa.
Buổi tối này, Thiệu Cảnh thầm lặng ngồi vẽ, ngồi nghỉ rồi lại ngồi vẽ hết mười lá bùa màu vàng dưới ánh nến lung linh trong căn phòng yên tĩnh.
Đến cuối cùng, hắn chỉ vẽ thành công được bốn cái phù trận cấp một vào bốn lá bùa trong tổng số mười lá bùa đã mua.