Tru Tiên: Luân Hồi

Chương 111:Dốc sức liều mạng (2)




Mua, hay là không mua?

Vấn đề này đã quấn quít Thiệu Cảnh suốt một ngày, mãi đến khi mặt trời sắp lặn, Thiên Phong lầu chuẩn bị đóng của thì hắn vẫn chưa thể quyết định rõ ràng được.

Thiệu Cảnh chưa từng cảm thấy lòng tràn ngập khát vọng kiến tiền như hôm nay, trong lòng hắn thậm chí đã nghĩ tới tất cả những biến pháp kiếm lợi nhuận hắn có thể làm để kiếm linh thạch nhưng rồi lại đành bất đắc dĩ bác bỏ từng cái một, hắn thậm chí còn nghĩ tới việc quay lại chân dãy núi Thiên Thanh gieo tròng linh thảo, dù sao linh lực của hắn sau khi tu hành Minh Tư thuật đã dồi dào hơn xa lúc trước, nhưng hiển nhiên trên đời này hắn chẳng bao giờ nghe nói có loại linh thảo sinh trưởng trong mấy ngày cả, như vậy khác gì nước xa không cứu được lửa gần, lại phải bác bỏ.

Thiệu Cảnh giữ tâm sự nặng nề đi trên đường cái, nội tâm có chút mờ mịt, chẳng nghĩ được cái gì hay để kiếm tiền cả, mãi đến lúc tâm hồn đang thất thần nên không cẩn thận dẫm vào Tiểu Trư đang đi ở bên cạnh, một dẫm liền đạp vào bụng Tiểu Trư.

Tiểu Trư nhất thời kêu thảm một tiếng, dọa Thiệu Cảnh nhảy dựng, hắn vội vàng nhảy ra rồi cúi người bế Tiểu Trư lên, Tiểu Trư bị đau kêu ụt ụt trong miệng một lúc rồi lại rung đùi đắc ý, tròng mắt trợn ngược giả vờ chết trong tay Thiệu Cảnh. Thiệu Cảnh lập tức nhờ tới con heo lười biếng hay ăn hàng này có bộ da cứng cỏi, dày như da trâu, ngay cả hai cái răng nanh sắc nhọn của yêu thú Ma Nha Lang còn không sợ thì làm sao lại bị tổn thương vì một đạp vô tình trong lúc lơ đãng của hắn chứ, hắn liến tức giận mà tiện tay cầm chặt rồi quăng mạnh Tiểu Trư bay ra ngoài.

Tiểu Trư ngã rồi lăn hai vòng trên mặt đất, thoạt nhìn hình như nó đang tức giận, kêu ụt ịt kháng nghị một lúc nhưng mà hiển nhiên lông tóc của nó chẳng bị tổn thương chút nào, chỉ bẩn tí thôi. Chỉ là một lúc lâu sau đó nó tự nhiên im lặng không kêu nữa, bởi vì nó nhìn thấy sắc mặt chủ nhân của mình đang chậm rãi lộ ra vẻ kỳ quái, rồi ngồi chồm hổm xuống ở trước mặt mình rồi nhìn từ đầu đến chân như đang tinh tế đánh giá cái gì đó, tren mặt lại lộ ra vẻ suy tư, hơn nữa hình như ánh mắt của chủ nhân càng lúc càng sáng.

Tiểu Trư ngay lập tức cảm giác hình như có chuyện gì không đúng rồi thì phải, sau đó nó thấy Thiệu Cảnh nắm hai bàn tay thành nắm đấm, hình như vừa hạ quyết tâm, cắn răng hung ác, thấp giọng nói một câu:"Móa nó, ngay cả người như lão Hầu còn dám lấy mạng đi liều, lão tử vì cái gì mà không dám ... Liều mạng!"

Nói xong, Thiệu Cảnh vừa ôm lấy Tiểu Trư vừa quay người đi về phương hướng của một con phố dài khác, lẽ ra hắn phải đi về hướng dẫn đến cổng thành nhưng bây giờ lại đi về hướng ngược lại. Trên đường đi, hắn đi nhanh như làm một việc rất quen thuộc vậy, đó chính là đi đến cửa hàng lần trước mình đã mua mười tờ lá bùa màu vàng, nhưng khi tới gần cửa hàng đó thì rõ ràng hắn lại do dự một lát, chần chờ một lát lại lắc đầu, không đi vào mà lại đi thêm vài bước về phía trước, tìm một gian cửa hàng khác rồi tiêu hết viên linh thạch cuối cùng trong người để mua hai tờ lá bùa màu xanh.

"Đi thôi, trở về ngọn núi."

Thiệu Cảnh vừa vẫy vẫy tay với Tiểu Trư đang đứng ở bên cạnh vừa lộ ra nét mặt có vẻ quyết tâm và bi tráng, Tiểu Trư không hiểu thấu suy nghĩ đang làm khổ chủ nhân của nó, ụt ụt hai tiếng liền đi theo.

Sau khi trở về ngọn núi, Thiệu Cảnh đợi đến khi màn đêm buông xuông khắp nơi thì một lần nữa lại ra ngồi bên cạnh chiếc bàn, lấy ra hai tờ lá bùa màu xanh đậm và đặt ở trên mặt bàn, hình như chúng đang tỏa ra vầng hào quang kỳ dị phản xạ với ánh sáng của ngọn nến. Bình nước chứa đầy Ngọc Phượng Lan Trấp được đặt ở một bên, sau khi bình tĩnh tâm thần thì Thiệu Cảnh cầm lấy chiếc bút lông, chấm mạnh vào bình nước thảo dược, sắc mặt lóe lên sự kiên quyết rồi cầm bút vẽ xuống phù văn nét bút đầu tiên.

Trong phòng, không khí khẩn trương nhẹ nhàng phiêu đãng, nhưng xem ra kết quả không tệ chút nào, phù văn phù trận vẽ vào hai tờ lá bùa màu xanh đều thuận lời hoàn thành, đẹp không tỳ vết, việc còn lại chỉ là trình tự khắc phù cuối cùng trong công đoạn chế tác mà thôi.

Đêm nay, hình như Tiểu Trư cũng cảm giác được sự khác thường nên đến lúc này nó vẫn chưa chìm vào giấc ngủ. Nó không ồn ào chạy nhảy như ngày thường mà nằm lỳ im lặng ở trên giường, hai mắt màu trắng đen nằm yên lặng, chăm chú ngắm nhìn Thiệu Cảnh đang làm việc ở bên cạnh cái bàn.

Ánh lửa sáng lên trong lòng bàn tay chủ nhân của nó, vẻ mặt và thần sắc kiên quyết, tay chậm rãi đè quả cầu lửa xuống bên dưới. Tiểu Trư cảm thấy bất an nên thân thể nó run run ở trên giường, nó chăm chú nhìn tất cả những gì Thiệu Cảnh đang làm. Một quả cầu lửa màu vàng chanh nhạt đang sáng lên, hơi tối đi rồi lại bùng lên, rồi lại tốt rồi lại sáng, mỗi một lần sáng tối đều do sự điều khiển chậm rãi và tinh tế của Thiệu Cảnh, không khí im lặng đến mức hắn có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ đang vang đều trong phòng, chỉ có điều hắn không quan tâm đến những điều đó mà chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào quả cầu lửa đang cháy bùng bùng ở trước mặt.

Tiểu Trư bị nóng nên cảm thấy không được thoải mái, nó chậm chạp bò về phía sau một chút rồi chui hẳn vào trong chiếc mềm vải, nhưng rồi lại thò cái đầu nhỏ ra khỏi khe hở của cái chăn để tiếp tục được xem cảnh tượng ở trước mặt, nhìn nhìn ngó ngó, khi nó thấy ngọn lửa đột ngột bùng lên, nhìn thấy chủ nhân bỗng nhiên đứng lên rồi lại thở hổn hển như con thú bị thương đang giãy dụa, một lát sau tâm tình của Thiệu Cảnh mới bình tĩnh trở lại được, lại một lần nữa ngồi trở lại vị trí cũ, rồi lại cắn răng, hung hăng chèn ép nội tâm bình tĩnh xuống, rồi lại một lần nữa bắt đầu công việc. Ngọn lửa, lại một lần nữa được thắp sáng lên ...

Tiểu Trử không biết phải làm gì cả, nó cũng không hiểu nổi đến tột cùng là Thiệu Cảng đang định làm gì nhưng mà nhìn lực lượng từ đám linh lực xa xa đang rung chuyển trên chiếc bàn kia khiến cho nó cảm thấy sợ hãi, khiến nó không muốn tới gần, mà hình ảnh của Thiệu Cảnh ở gần ngọn lửa đã có chút vặn vẹo, nó nhìn Thiệu Cảnh và ngọn lửa đang cháy mà chẳng cảm thấy thoải mái chút nào. Sau một thoáng do dự, Tiểu Trư chậm chạp rụt đầu trở về, hoàn toàn chui vào trong chiếc chăn.

Ổ chăn mềm mại mà ôn hòa, cảm giác có thứ mềm mềm tiếp xúc với da thịt thật dễ chịu, điều đó khiển cho Tiểu Trư cảm thấy cực kỳ thoải mái, Tiểu Trư rất nhanh đã tục xuất cảm giác không thoải mái khỏi đáy lòng của nó rồi bắt đầu sa vào khoái hoạt ở trong chiếc chăn, sau đó thời gian trôi dần qua, mí mắt của nó chớp chớp rồi nhịn không được cảm giác thoải mái đang dụng chạm vào khắp da thịt rồi buồn ngủ, đôi mắt khép lại và chìm vào giấc ngủ bình yên.

Ở trong thời khắc mơ màng nửa tỉnh nửa mê thì bỗng nhiên chiếc chăn đang phủ trên người nó bị nhấc lên, nhất thời có một cơn gió mát lùa vào khiến cho Tiểu Trư bị giật mình rồi tỉnh táo lại. Ngẩng đầu nhìn lên, nó thấy Thiệu Cảnh đang ngồi trên giường, sau đó hắn ngã xuống giường giống như một người đã kiệt sức, sau đó thuận tay ôm Tiểu Trư vào lòng rồi nhẹ nhàng vuốt đầu của nó, một lát sau hắn thì thầm chậm chạp nói:"

"Tốt rồi, Tiểu Trư. Đợi đến lúc trời tối ngày mai thì hai người chúng ta cùng đi liều mạng nhé!

Tiểu Trư giương mắt nhìn lên chiếc bàn ở đằng trước trong ánh nến chập chờn, trên đó đang có hai lá bùa nằm lặng lẽ, một lá đã hóa thành tro tàn còn một lá hoàn hảo không tỳ vết, phù văn đỏ tươi ướt át, giờ phút ở bên trong phù trận vốn có một khoảng trống đã bị một bức tranh vẽ hình họa tiết ngọn lửa màu vàng chanh thần bí lấp vào, một luồng linh lực cường đại đang chậm rãi tản ra từ bên trong bức tranh vẽ hình họa tiết thần bí ấy.