Tru Tiên: Luân Hồi

Chương 18:Mơ ước (3)




- Đồng Đao Ðường.

Thiệu Cảnh hít một ngụm khí lạnh, lập tức nhìn thanh niên đang hôn mê trước mặt mình bằng cặp mắt khác xưa. Ðồng Đao Ðường cũng không phải chỉ là một con yêu thú bình thường, nó thật xứng đáng với tên nhị cấp yêu thú, vẫn là một trong vài loài có chiến lực mạnh nhất. Bình thường, trong Tu chân giới có nhiều cách phân chia cấp bậc yêu thú dựa vào chiến lực, yêu thú từ khi sinh ra đã mạnh mẽ, cho dù là yêu thú cấp thấp nhật là cấp một cũng đối kháng được với tu chân giả Ngưng Nguyên cảnh, mà mỗi khi tăng lên một cấp bậc, chiếc lực của yêu thú cũng sẽ nhảy vọt một cấp độ lớn.

Thanh niên trước mắt này có thể sống sót trước mặt nhị cấp yêu thú Ðồng Đao Ðường có chiến lực đỉnh phong thì tu vi tuyệt đối không thể khinh thường. Mặt khác, cũng chỉ có thứ sắc bén như cự liêm vô cùng sắc bén trong truyền thuyết của Ðồng Đao Ðường mới có thể tạo thành vết thương khổng lồ như vậy được.

Thiệu Cảnh không nói thêm mà chỉ tập trung suy nghĩ một lúc, sau đó bỗng nhiên đứng dậy, chầm chậm men theo sườn núi chạy đến chỗ hai mẫu linh điền của mình. Thấy Thiệu Cảnh đột nhiên chạy đi, hiển nhiên cô gái áo xanh hơi giật mình, khuôn mặt giàn dụa nước mắt, vừa vô cùng lo lắng nhìn người thanh niên đang hôn mê một lát, lại quay đầu nhìn Thiệu Cảnh đang bỏ chạy, mờ mịt mà kinh hoảng.

Trong lúc này, không ít tu hành giả ở xung quanh cũng bắt đầu tụ tập tới đây, nhưng cũng không có người nào tới gần, chỉ ở xa xa làm thành một vòng tròn quan sát nơi này, những người có quen biết còn cúi thấp đầu rỉ tai nhau thảo luận cái gì. Ðôi nam nữ này từ trên trời giáng xuống, lại điều khiển được linh khí để bay lượn thì hiển nhiên không phải người bình thường, ít nhất cũng là đệ tử cao tầng của Huyền Thiên tông. Tu hành giả có địa vị thấp, thậm chí Huyền Thiên tông cũng không thừa nhận bọn họ là đệ tử của mình, mà những đệ tử nhập môn này cũng chẳng lễ độ gì với bọn họ. Vốn dĩ là vậy, thói đời lòng người bạc lạnh, ngay cả Huyền Thiên tông vẫn được xưng là chính đạo cũng không khác gì, thực lực là trên hết, lực không bằng người, thế lại chẳng bằng ai thì chỉ có cắn rãng chịu đựng.

Nếu không biết tốt xấu mà mò mẫm đụng vào, ngộ nhỡ người thanh niên vốn đã trọng thương này chết đi, bị phía trên truy cứu, ai biết có liên lụy đến mình hay không? Phải biết rằng tới lúc đó sẽ không có cách nào phân rõ phải trái, Huyền Thiên tông muốn gây khó dễ với một tu hành giả bình thường như mình cũng chẳng khác gì dùng tay giết chết một con kiến.

Thiệu Cảnh dạo quanh linh điền một lúc rồi khom người xuống, hình như để hái một gốc cây màu xanh nào đó, sau đó lại chạy trở lại. Nhìn qua miệng vết thương của thanh niên kia, hắn đưa thứ trên tay mình cho áo xanh, hạ giọng nói:

- Ðây là 'Khổ Tâm lan', cô bỏ vào miệng nhai lẫn với nước bọt rồi đắp lên miệng vết thương cho hắn thì mới có thể cầm máu được.

Dừng lại chút, hắn lại bồi thêm một câu,

- Chú ý một chút, thứ này rất đắng đấy.

Do dự một lúc, cô gái áo xanh đưa tay ra nhận cái cây màu xanh đậm đó. Cây thảo dược chỉ dài chừng nửa thước, bề ngoài trông rất bình thường, thân chỉ to chừng bằng nửa ngón út, mềm mại và dẻo dai, có nãm sáu phiền là xanh dài hẹp mọc ở mặt trên. Cô gái liếc mắt nhìn Thiệu Cảnh, chỉ thấy người trẻ tuổi vốn chẳng hề quen biết này mỉm cười, dường như đã có thêm chút lòng tin, nàng lập tức gật mạnh đầu rồi xoay người quỳ xuống bên cạnh thanh niên đang hôn mê, chỉ một vốc đã đem khổ tâm lan nhét vào miệng.

Thiệu Cảnh chỉ kịp nói ra nửa câu:

- A, cô cẩn thận...

Lời nói còn chưa dứt, trên mặt cô gái áo xanh đã hiện ra vẻ khổ sở, nước mắt trào ra trên đôi mắt đỏ ửng càng thêm phần nhu mì đáng yêu. Thiệu Cảng thở dài một hơi rồi nói nhỏ:

- Tôi đã nói rồi, thứ này rất đắng.

Cô gái áo xanh cắn chặt răng, dường như bất chấp mọi thứ, không thèm để ý đến vị quái lạ trong miệng, nàng nghiền nát nó ra rất nhanh, tiếp đó nhổ ra tay, lấy từng mảnh nhỏ khô tâm lan trộn với nước bọt rồi cẩn thận đắp lên miệng vết thương cho thanh niên kia, sau đó nhìn chằm chằm với vẻ mặt đầy lo lắng. Thiệu Cảnh đứng ở bên cạnh cô gái cũng nhíu mày lại nhìn vào vết thương đáng sợ kia.

Ước chừng mười giây sau, quả thật máu từ miệng vết thương kia đã chảy chậm lại, rồi dần dần ngừng lại, tuy đôi khi vẫn có chút máu loãng loang ra nhưng đã tốt hơn rất nhiều lần so với tình trạng máu chảy như suối lúc trước. Cho đến lúc này cô gái áo xanh mới thở phào nhẹ nhõm, cả cõ thể mềm nhũn ra, lập tức liền ngồi bệt trên mặt đất, đôi mắt nàng rưng rưng nhìn như lại muốn khóc.

- Này.

Ðứng ngay bên cạnh, Thiệu Cạnh bất đắc dĩ gọi nàng,

- Chỉ mới cầm máu sơ sơ thôi, vết thương của hắn không tốt lên chút nào đâu, nếu cô không gọi người đến thì e rằng hắn sẽ thực sự không tỉnh lại được đó.

Khuôn mặt cô gái áo xanh mới hơi hồng hào giờ lại trắng bệch ra, giật mình nhảy dựng lên rồi luống cuống tay chân sờ khắp người lấy ra bảy, tám thứ linh tinh. Khăn tay, lược, chiếc bình nhỏ thậm chí cả ngọc bội đều bị nàng tiện tay ném xuống đất, thẳng đến khi chạm vào một ống trúc dài hai tấc được nút kín nàng mới mở cái nút ra chỉ thẳng lên bầu trời không chút chần chừ. Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng rít cực kỳ chói tai vang vọng ra thật xa, đồng thời một vệt sáng cũng phóng lên cao rồi nổ tung như pháo hoa tạo thành một chữ 'Huyền' mờ nhạt trên bầu trời.

Thiệu Cảnh đứng gần nhất không kịp đề phòng, màng nhĩ lập tức ong ong vì tiếng rít chói tai vừa rồi. Sắc mặt hắn thay đổi, vội vàng bịt lỗ tai lại, mà con heo nhỏ vẫn thi theo hắn thì lập tức bỏ chạy nhanh như chớp.

Tiếng rít cũng không kéo dài, rất nhanh đã lặng lại, chỉ có chữ 'Huyền' kia vẫn không tản đi. Gần như khi tiếng rít vừa vang lên, trên đỉnh Thiên Thanh sơn lập tức vang lên những tiếng hỗn loạn, chỉ một lát sau, hai vệt sáng bay ra từ đỉnh núi rồi lập tức hạ xuống chỗ này.

Thiếu nữ áo xanh kia thở phào, xoay người nhìn Thiệu Cảnh, trong mắt tràn đầy vẻ cảm kích:

- Cảm ơn ngươi, nếu hôm nay không có ngươi thì ta đã hại chết đại ca rồi.

Thiệu Cảnh nhún vai, cười nói:

- Không có gì, Khổ Tâm lan tính lạnh, có công dụng cầm máu, bất kỳ thuật sĩ giang hồ nào cũng đều biết, tôi cũng chỉ tùy tiện thử, may mắn mới có hiệu quả, ngoài ra tôi cũng không biết gì khác cả. Chẳng qua cao nhân lợi hại của Huyền Thiên tông hẳn là có rất nhiều, cô cứ yên tâm.

Nói xong, thấy mấy vệt sáng đã bay gần tới đây, Thiệu Cảnh lui lại, thuận miệng chào cô gái áo xanh rồi quay đầu đi. Không riêng gì hắn, rất nhiều Tu hành giả vây xem ở xung quanh thấy vậy cũng đồng loạt tản đi.

Không bao lâu sau, mấy vệt sáng kia hạ xuống mặt đất, hai người đệ tử của Huyền Thiên tông vẻ mặt hơi nghi ngờ xuất hiện. Người thứ nhất thấy thanh niên đang nằm hôn mê trên mặt đất liền ồ lên kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền đỡ hắn dậy, trực tiếp mang hắn bay lên Thiên Thanh sơn, đạo hạnh của cô gái áo xanh không cao, được một tên đệ tử Huyền Thiên tông khác đưa nàng lên linh khí. Lúc nàng đang chuẩn bị lên linh khí của đồng môn mới chợt nhớ ra mình thậm chí còn chưa biết tên của người trẻ tuổi vừa rồi, vội vàng quay đầu lại những cũng chỉ thấy một đám người hỗn loạn, mà bóng dáng Thiệu Cảnh đã biến mất từ lúc nào.

----o0o----

Trận hỗn loạn ban ngày dần lắng xuống khi mấy tên đệ tử cao tầng bay lên núi, dưới chân núi vẫn là địa bàn của Tu hành giả ở tầng dưới chót của Huyền Thiên tông. Mọi người cố gắng canh tác trên linh điền của mình, hi vọng có được một vụ thu hoạch tốt, trừ phí dụng phải nộp hàng năm cho Huyền Thiên tông, có lẽ còn có thể dư ra được chút gì đó cho mình, đem đến Thiên Phong thành bán lại cũng được mấy viên linh thạch, cũng xem như chút tích góp nho nhỏ.

Sắc trời dần tối, các Tu hành giả kết thúc công việc rồi trở về nhà, Thiệu Cảnh cũng trở lại căn nhà gỗ của hắn. Nhà gỗ nằm ngay bên cạnh hai mẫu linh điền, mỗi Tu hành giả đều có một ngôi nhà như thế. Ở đây thứ quan trọng nhất của mọi người chính là hai mẫu linh điền kia, hơn nữa đến vụ thu hoạch, trong số ba nghìn tu hành giả này không tránh khỏi có một số người tay chân không sạch sẽ, vì vậy mọi người đều phải trông nom đất đai của mình cẩn thận.

Bóng đêm dần phủ xuống, những vì sao trên bầu trời đã sáng lên, Thiệu Cảnh vừa trở về căn nhà gỗ của mình liền nằm vật xuống chiếc giường gỗ cứng nhắc, mà con heo nhỏ luôn như hình với bóng với hắn kia cũng trèo lên một đống củi ở cuối giường rồi nhảy lên giường một cách rất thuần thục, gục xuống gối đầu lên tay Thiệu Cảnh. Khác với phần lớn những Tu hành giả khác, bận rộn cả một ngày liền hao hết sức lực, bộ dạng Thiệu Cảnh vẫn khá thoải mái. Khi bóng tối dần bao trùm tất cả, Thiệu Cảnh lẳng lặng nằm trên giường, sau đó vươn một ngón tay ra đưa tới trước mặt mình.

Trong phòng trở nên yên tĩnh.

Con heo nhỏ giật giật thân thể, ụt ịt vài tiếng.

Một tiếng "vù" thật nhỏ vang lên như âm thanh của ánh nến yếu ớt vừa bị gió thổi qua quanh quẩn trong phòng, sau đó một đốm lửa nho nhỏ xuất hiện trên đầu ngón tay của Thiệu Cảnh.

Đốm lửa nhỏ như hạt đậu lẳng lặng cháy trong bóng tối, chỉ chiếu sáng được trong phạm vi rất nhỏ, thậm chí ngay cả khuôn mặt Thiệu Cảnh cũng không chiếu sáng hoàn toàn được. Sau đó, ngón tay Thiệu Cảnh di động rồi dừng lại ở bên cạnh vách tường một lát. Dưới ánh sáng yếu ớt có thể thấy một bức tranh đã ố vàng được dán trên tường, trên trang giấy rộng chừng một thước vuông vẽ biển rộng sóng dâng cuồn cuộn, một vầng mặt trời đỏ rực đang mọc lên.

Thiệu Cảnh lẳng lặng nhìn bức tranh, nhìn vầng mặt trời đỏ rực kia, đôi mắt vốn không tỏ vẻ gì bỗng lóe lên ánh sáng tựa như hai đốm lửa nho nhỏ.

Không biết có phải nơi sâu nhất trong đáy lòng mỗi người đàn ông đều có một mơ ước hay không?

Một lát sau, ngọn lửa trên ngón tay tắt đi, bóng tối ùa tới chiếm lĩnh hoàn toàn khoảng không gian này.