Tru Tiên: Luân Hồi

Chương 26:Đền tiền (2)




Nhìn linh thạch trong tay, Thiệu Cảnh chợt giật mình. Tuy số lượng không nhiều lắm nhưng giá trị cũng không nhỏ, phải biết rằng chỉ cần một viên linh thạch là có thể mua được hai thạch linh đậu. Năm viên linh thạch này đã đủ tiền phí một nửa năm phải nộp cho Huyền Thiên tông rồi.

Trước đây, hắn đã nộp linh đậu cho một quý, bây giờ lại có năm viên linh thạch, như vậy nhiệm vụ của năm nay xem như hoàn thành, đám linh đậu, linh thảo còn lại ở hai mẫu linh điền dưới chân Thiên Thanh sơn đã chẳng khác gì tài sản riêng của hắn. Nghĩ đến đây, tâm tình Thiệu Cảnh lập tức tốt lên, liên tục gật đầu, cười hì hì cất linh thạch vào trong ngực.

Sở dĩ không trực tiếp để vào túi Lưu Vân vì hắn không muốn mọi người biết bí mật về nó, dù sao túi Lưu Vân cũng là bảo bối trữ vật rất hiếm có, giá trị không rẻ, ngộ nhỡ bị người khác để ý tới thì chẳng phải là xui xẻo sao.

Người đàn ông gầy gò thấy tâm tình Thiệu Cảnh không tệ, dường như cũng bị hắn lây nhiễm vài phần, cười nói:

- Kẻ hèn họ Tạ, tên chỉ có một chữ Kiếm, là ông chủ Thanh Thủy các này. Sau này nếu khách nhân còn có gì cần bán thì cứ đến tệ các, cái khác không dám nói, ít ra ta có thể trả giá một cách công bằng.

Thiệu Cảnh cười ha hả, gật đầu, nghĩ thầm ông chủ này cũng rất biết làm ăn, đang muốn nói tiếp thì bỗng thấy ông chủ Tạ chợt ngơ ngác nhìn ra phía sau hắn, sau đó vẻ mặt trở nên hơi kỳ quái, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, vẫn giữ nguyên vẻ mỉm cười, nói:

- Vị khách nhân này, không biết có phải ngươi mang theo một con heo nhỏ tới đây không?

Thiệu Cảnh khẽ giật mình, vô ý thức gật gật đầu, hơi ngạc nhiên hỏi:

- Đúng vậy, có chuyện gì không?

Ông chủ Tạ không trả lời, chỉ là khóe miệng chậm rãi nhếch lên giống như cười mà không phải cười. Không biết tại sao Thiệu Cảnh đột nhiên cảm hơi kinh hãi, vẻ mặt này thoạt nhìn có vẻ gian trá, giống như hồ ly gặp được con gà nhỏ vậy.

Ông chủ Tạ không để Thiệu Cảnh phải nghi ngờ quá lâu, hắn vươn ngón tay gầy guộc ra chỉ về phía sau lưng Thiệu Cảnh một cách dứt khoát, nói đơn giản mà rõ ràng:

- Mời nhìn.

Thiệu Cảnh quay người nhìn lại rồi lập tức đờ người ra, chỉ thấy Tiểu Trư vốn luôn theo sát bên chân hắn, không biết đã rời khỏi hắn từ lúc nào, chạy đến chơi đùa bên một giá để hàng hóa. Lúc này, miệng nó ngậm một đồ vật giống như quyển trục cũ nát, thoạt nhìn có lẽ là vừa mới lôi ra từ tầng cuối cùng của giá để hàng hóa, vừa cắn vừa ụt ịt vung vẩy sang hai bên, chơi đùa có vẻ rất cao hứng, trong lúc chơi đùa đã cắt nát một nửa quyển trục phủ đầy tro bụi, xem ra đã hỏng rồi.

- Buông miệng . . Không đúng, buông tay . . . Cũng không phải, Trư, mau nhả ra!

Thiệu Cảnh vội xông lại, quát lớn. Tiểu Trư giật nảy mình, bỏ lại quyển trục màu trắng rồi nhảy ra.

Thiệu Cảnh nhìn quyển trục rõ ràng đã bị hỏng kia, cười khan một tiếng, chậm rãi quay đầu lại nhìn ông chủ Tạ, lắp bắp nói:

- À, ông chủ Tạ, nếu như, nếu như ta nói con heo này không có quan hệ gì với ta, không biết ngươi có tin tưởng ta không . . .

Ông chủ Tạ phong độ nhẹ nhàng, vui vẻ dạt dào, ôn hòa đứng ở đó, cười hì hì nói:

- Thừa Huệ, hai viên linh thạch.

Thiệu Cảnh cảm thấy trước mắt tối sầm.

Sau một lát, người đi đường trên ngã tư ở phía ngoài Thanh Thủy các đều nghe được một tiếng gào thét hổn hển như xé nát tim gan:

- Con heo chết tiệt! Ta làm thịt ngươi!

----o0o----

Mặt Thiệu Cảnh rất đen, đen hệt như đáy nồi.

Tâm tình Thiệu Cảnh rất xấu, xấu hệt như là núi lửa sắp phun trào.

Mắt Thiệu Cảnh rất đỏ, đỏ hệt như Hỏa Cầu thuật mà hắn vẫn thi pháp ra.

Cho nên ngay cả việc đi dạo ở khu đất trống ven hồ mà hắn thích nhất hắn cũng không đi, nơi đó là một khu đất trống rộng lớn, cửa hàng không có mấy gian, ngược lại có rất nhiều tán tu mỗi ngày đều thích đến nơi đó mở quầy bán hàng, cũng rất náo nhiệt. Thiệu Cảnh tuổi không lớn lắm, nhưng ánh mắt lại khá độc đáo nhờ đọc rất nhiều tạp thư và những năm lưu lạc trước đây, cho nên hắn đặc biệt thích đến đó.

Bất quá hôm nay, hắn trực tiếp nắm tên đầu sỏ gây chuyện trở về Thiên Thanh sơn.

Trong căn phòng gỗ, Tiểu Trư co lại ở góc giường, đôi tai cụp xuống, chân heo nhỏ bé run rẩy, bất an trên giường, len lén liếc mắt lên nhìn Thiệu Cảnh đang đứng trước giường. Thiệu Cảnh nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào Tiểu Trư, hung hăng nói:

- Ngươi nhất định phải chết, nói đi, là kho tàu, hay là hấp?

- Ụt ịt, ụt ịt ...

Tiểu Trư ụt ịt không ngừng.

- Câm miệng!

Thiệu Cảnh hét lớn một tiếng, chỉ vào nó cười lạnh, nói:

- Chắc là ngươi muốn kho tàu rồi, kho tàu rồi, vẫn muốn kho tàu sao?

- Ụt ịt...

- À, thì ra ngươi muốn thịt kho tàu!