Tru Tiên: Luân Hồi

Chương 35:yêu thú cốt lâm (2)




Hoàng Tuyền Minh Phủ, Tu La Đồ Tràng!

Trong đầu Thiệu Cảnh từng đi qua vô số đường hầm, nhìn thấy nhiều cảnh tượng ở chỗ sâu trong động phủ nhưng dù hắn tưởng tượng như thế nào cũng không nghĩ tới, ở một nơi sâu trong động phủ thần bí thời thượng cổ hắn sẽ phải chứng kiến một trường cảnh giết chóc cực kỳ thê thảm.

Hơn nữa bị giết không phải là người, không phải là yêu, mà là đủ loại yêu thú hình thể cực lớn, hình dạng đáng sợ.

Sau khi xuyên qua quầng sáng, bốn người phát hiện bọn họ đang đứng ở trước cửa một cái hang động cổ xưa, trước mắt rõ ràng là một cái hang động khổng lồ dưới lòng đất, nhìn khắp nhìn lại hai bên trái phải chỉ sợ ít nhất cũng rộng hơn năm trăm trượng, mái vòm cao ngút tầm mắt, cách mặt đấy ít nhất cũng hơn trăm trượng, bốn người đứng ở một góc trong hang động khổng lồ, giống như con sâu con kiến tầm thường, cực kỳ nhỏ bé.

Ở chỗ cao nhất gần mái vòm hang động có một quả cầu lửa khổng lồ đường kính mười trượng, hỏa diễm màu trắng hừng hực thiêu đốt, tràn ra hào quang sáng ngời, chiếu ánh sáng xuống tỏa đi khắp nơi, khiến cho hang động khổng lồ sáng rực như ban ngày, nhưng bốn người không cảm thấy một tia nóng bức, trái lại ở dưới làn ánh sáng phảng phất phải chịu chút giá lạnh.

Một đôi cánh thảm hại bằng xương trắng cao gấp đôi chiều cao của con người xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Ngoài một trượng, một cái đầu lâu dữ tợn của loài chim to lớn giống như một tòa núi nhỏ, nửa nghiêng nửa đổ trên mặt đất, hai hốc mắt tối om ở trước cửa động nhìn thẳng vào bọn họ.

Sắc mặt Thiệu Cảnh tái bệch giống như màu trắng của xương cốt trước mặt, thả mắt nhìn đi, chính mình lại tự đưa thân vào một khu rừng xương khủng bố, Bạch Cốt Chi Lâm, dưới ánh sáng lạnh lẽo quỷ dị, khắp nơi trong hang động khổng lồ này đều dày đặc chằng chịt di hài yêu thú khổng lồ, tầng tầng lớp lớp nhiều vô số kể. Ở sâu trong biển rừng xương cốt trắng, một cổ đậm đặc sát khí như đã vượt qua ngàn năm vạn năm tuế nguyệt quang lâm, như đao như kiếm trảm phá hư không, gào thét mà đến, làm cho người ta không thể hô hấp, chân nhũn ù tai.

“Nơi này, nơi này là nơi nào?”

Tô Thanh Dung đứng bên cạnh sắc mặc tái mét dọa người, tiếng nói run rẩy, mặc dù mình cũng đang sợ hãi nhưng Thiệu Cảnh vẫn cố gượng cười, nỗ lực đề phấn chấn tinh thần, sau khi mở miệng nói chuyện lại cảm thấy giọng nói của mình bây giờ có chút không còn được như lúc trước:”Hình như nơi này là nơi chôn vùi xác yêu thú ?

Lúc này, Lý Vô Thường đứng ở bên cạnh bỗng dưng nói:”Đám yêu thú này sợ là bị người giết .”

Sắc mặt của hắn cũng không được tốt, nhìn qua cũng có chút tái nhợt nhưng so sánh với ba người kia thì vẫn còn tốt hơn một ít, hơn nữa tinh thần hắn hồi phục nhanh nhất, sau vài lần hít sâu hắn trầm giọng nói:”Các ngươi nhìn xem, bên trên đám hài cốt này đều có miệng vết thương.”

Thiệu Cảnh dời dần ánh mắt, ở gần bọn họ nhất chính là đầu lâu của loài chim, quả thật bên trên đầu lâu có một đạo cực lớn vết rách, gần như đem đầu con yêu thú này chém thành hai nửa, cho nên xương đầu của nó mới nghiêng hơn một nửa, dựa xuống mặt đất.

Lưu Thượng bước lên phía trước vài bước, đứng gần xem cái xương cánh còn dài hơn cả gấp đôi hắn, quan sát một lần, bỗng dưng hắn chỉ vào đoạn xương trắng trước mặt nói:”Các ngươi sang đây xem này.”

Trải qua cơn kinh hãi lúc đầu, bây giờ tâm tình bốn người đã chậm rãi bình phục nhưng sắc mặc vẫn chưa được dễ nhìn, có điều cuối cũng đã có thể khống chế tâm tình rồi. Sau khi nghe thấy tiếng Lưu Thượng nói to, ba người Thiệu Cảnh liền đi tới, nhìn kỹ một chút nơi ngón tay Lưu Thượng chỉ, đoạn xương rất dài, bề mặt sáng bóng trơn trượt nhưng đoạn cuối cùng lại cực kỳ thô ráp, chẳng những có thể nhìn thấy nhiều mẩu xương nhô dài ngắn không đồng nhất, thậm chí có thể nhìn bề ngoài cùng bên trong có chút khác biệt rất nhỏ không cùng màu sắc.

Thiệu Cảnh chỉ nhìn một lúc, bỗng dưng khóe mắt giật giật, chát chúa âm thanh nói:” Cái đoạn xương này không còn nguyên vẹn, nó bị người dùng sức cường bạo bẻ gẫy đấy.”

Ba người bên cạnh, kể cả sắc mặt của Thiệu Cảnh đều tái nhợt, nhịn không được nhìn khắp nơi, chung quanh một biển xương thú khủng bố, Bạch Cốt Chi Lâm, chỉ dựa theo kích thước hài cốt đám yêu thú nhìn thấy gần như đã có thể tưởng tượng ra khi còn sống chúng tuyệt đối đều là những con cự yêu cực kì mạnh mẽ khủng bố, thậm chí Thiệu Cảnh còn có thể nhìn thấy mấy bộ hài cốt quỷ dị đáng sợ cao ngất tầm mắt ở Bạch Cốt Chi Lâm, đỉnh đầu của chúng gần như sắp chạm vào tầng mái vòm cách mặt đất hơn trăm trượng. Tồn tại khủng bố như vậy nếu bây giờ sống sờ sờ đứng trước mặt Thiệu Cảnh, hắn thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến, thật đáng sợ.

Chỉ cần nhặt một vài mảnh hài cốt yêu thú khổng lồ hoặc một bộ hài cốt yêu thú ở đây đem ra ngoài Vạn Yêu cốc, sợ rằng có thể sẽ nhấc lên một mảnh phong ba mưa tanh gió máu, chấn động từ bảy đại môn phái cho tới tất cả tán tu Tu Chân giới gần Vạn Yêu Cốc.

Nhưng mà số lượng di hài yêu thú cực kỳ khủng bố vừa nhìn đã khiến cho bốn người cảm thấy đáng sợ, toàn bộ lại bị chôn xương trong động phủ thần bí, ở sâu trong hang động khổng lồ, như vậy thì là ai, ai lại có đại thần thông đáng sợ như thế, đem biển yêu thú này giết chết hết ?

Có lẽ người ấy chính là chủ nhân của động phủ, vậy thì đạo hạnh của hắn đã đạt đến một cái cảnh giới thật không cách nào tưởng tượng ?

Thiệu Cảnh thân thể chấn động, đột nhiên cảm giác một luồng nhiệt huyết lại một lần nữa sôi trào, dâng lên thiêu đốt từng tấc máu thịt trong cơ thể.