Tru Tiên: Luân Hồi

Chương 53:Dâng tặng (3)




Mùi hương không ngờ là từ trên người Tiểu Trư phát ra, điều này làm tinh thần Thiệu Cảnh khẽ động, ánh mắt hắn mở to, ngây dại nhìn. Một cỗ linh lực không rõ từ trên thân Tiểu Trư trào lên như sóng biển, toàn bộ các vết thương đều ngưng chảy máu, sức sống bừng trỗi dậy, dã thịt mọc lại một cách rõ ràng, lấy mắt thường cũng có thể nhìn rõ. Tựa như một kỳ tích, Tiểu Trư vừa rồi trông rất thê thảm, trong nháy mắt đã thay da đổi thịt, miệng vết thương khỏi một cách thần kỳ - trở lại là một con heo lành lặn.

Thiệu Cảnh chứng kiến cảnh tượng này khiến cho hắn trợn mắt há hốc mồm, miệng mở lớn, hoàn toàn không nói nên lời.

Tiểu Trư nằm trong ngực hắn, ngủ ngon lành, nếu không phải là Thiệu Cảnh chứng kiến vệt máu đỏ tươi trên quần áo, thì hắn không thể tin được trước đó không lâu, đã từng phát sinh một chuyện đáng sợ.

Trên người Tiểu Trư đến cuối cùng xảy ra chuyện gì? Trong lòng hắn khẽ động, nhớ tới điều gì, đột nhiên, đồng tử hắn chợt co rút lại, trên thân Tiểu Trư, từ chân cho đến lưng chậm rãi, hiện lên một đường vân màu đỏ sậm.

Thiệu Cảnh không tự chủ nín thở, dưới ánh mắt tuyệt vọng của hắn, đường vân thứ hai, ba ,bốn… giống như ác ma, một cái rồi lại một cái chậm rãi hiện lên trên thân Tiểu Trư.

Từ đầu đến chân, từ trên xuống dưới, trải rộng toàn thân!.

“Ba” Một tiếng trầm thấp, giống như một cây châm đâm vào trong tai Thiệu Cảnh, đồng thời hắn thấy cơ mặt Tiểu Trư nháy mắt vặn vẹo, sau đó trong miệng nó phát ra một tiếng kêu thảm.

Luyện ngục, lại một lần nữa, bắt đầu rồi.

Một cảnh máu me đáng sợ, lại một lần nữa diễn ra trước mắt Thiệu Cảnh, máu tươi văng ra, da tróc thịt bong, mùi hôi từ chất lỏng màu đen, tiếng kêu thảm thiết. Hắn ôm chặt lấy Tiểu Trư, mà không biết làm vậy có làm Tiểu Trư đỡ thống khổ hay không, nhưng ngoài việc đó, thật sự hắn căn bản không thể làm gì hơn.

Giống như lần trước, cảnh luyện ngục đáng sợ duy trì liên tục nửa canh giờ, cho đến khi đường vân màu đỏ sậm trên thân Tiểu Trư nổ tung hết mới chậm rãi kết thúc.

Sau đó, Thiệu Cảnh lại ngửi thấy mùi hương thơm ngát, một màn tái sinh thần kỳ lại diễn ra. Lúc này, trong lòng Thiệu Cảnh cầu khẩn hàng ngàn hàng vạn lần, các đường vân màu đỏ kia không xuất hiện nữa.

Nhưng trời không chiều lòng người, các đường vân màu đỏ sậm lại chậm rãi xuất hiện.

Tay chân Thiệu Cảnh lạnh như băng, chỉ cảm thấy hắn như rơi vào hầm băng, giống như theo bản năng, hắn đột nhiên vươn tay bóp chặt cổ Tiểu Trư, thà để nớ chết đi, chứ không để nó sống mà chịu khổ sở vô tận.

Từng đường vân đỏ sậm xuất hiện, cổ tay Thiệu Cảnh run rẩy, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Trư đang ngủ say, trong đầu hắn nhớ lại lúc mới mang Tiểu Trư về, những lúc cùng chung sống, vui chơi, tay hắn như mất đi toàn bộ sức lực, cuối cùng không thể bóp chặt được.

“Ba” tiếng động trầm thấp lại vang lên, từng tiếng kêu thảm thiết lại vang lên từng tiếng, máu văng tung tóe, Thiệu Cạnh đờ đẫn buông tay, đem Tiểu Trư lần nữa ôm chặt vào lồng ngực.

Gắt gao ôm chặt vào trong ngực.

Giờ phút này, hắn có cảm giác bản thân và Tiểu Trư như hòa lẫn vào nhau, tựa như là cùng một người, cùng chia sẻ nỗi thống khổ.

Cảnh luyện ngục lặp đi lặp lại tới 6 lần.

***

Trong thông đạo tối đen, tràn ngập một mùi khó ngửi, ngay cả lúc Thiệu Cảnh đã mang Tiểu Trư đi rất xa, vẫn có thể ngửi thấy mùi này. Lần cuối cùng sự việc phát sinh trên người Tiểu Trư cách đây khoảng một canh giờ, đến lúc này, những đường vân màu đỏ gần như đã biến mất.

Có lẽ đã xong?

Thiệu Cảnh kiệt sức, chậm rãi thả lỏng người, đem Thúy Lục Như Ý ra, trong thông đạo tối thui này, hắn cần ánh sáng của Thúy Lục Như Ý để dễ dàng chăm sóc cho Tiểu Trư.

Thiên Thư đã bị hắn bỏ vào túi Lưu Vân, giờ phút này hắn đã không còn tâm tư nghĩ đến tu luyện nữa, mà dù sao đi chăng nữa, cuộc sống sau này còn dài mà.

Hắn rọi ánh sáng của Thúy Lục Như Ý lên da thịt của Tiểu Trư, một một tấc trên da của Tiểu Trư đều rất rắn chắc, bóng loáng, làm cho người ta căn bản không thể nào nhìn ra trước đó đã từng bị thương nghiêm trọng, hơn nữa Thiệu Cảnh phát hiện, Tiểu Trư sau những tra tấn vừa rồi, dường như mập hơn một chút. Yên lặng nhìn Tiểu Trư đang ngủ say, những suy đoán trong lòng Thiệu Cảnh, cũng chầm chậm hiện lên.