Tru Tiên: Luân Hồi

Chương 55:Gặp Gỡ (1)




Thiệu Cảnh ngủ rất sâu, mơ một giấc mộng rất lâu, trong mộng, hắn giống như một khán giả đang xem phim, mà bộ phim đó chính là những việc từ nhỏ đến lớn hắn đã trải qua. Bắt đầu, từ lúc còn là một đứa bé, đến thiếu niên, đến thanh niên, đến bây giờ trải qua mưa gió, ở làng Tích Thiên Nhai, tửu quỷ sư phụ, gian hoang miếu đổ nát trên núi, ở tiểu Phần thượng trong trẻo nhưng cô đơn, sau đó lại một mình ở làng.

Rất nhiều, rất nhiều chuyện cũ chậm rãi hiện lên, đến cuối giấc mơ, hết thảy toàn bộ đều biến mất, chỉ còn lại một vòng mặt trời đỏ tuyệt mỹ, ở trên biển rộng vô tận, chậm rãi bay lên, hào quang vạn trượng, chiếu sáng cả thiên địa, ánh sáng ôn hòa vô tận ôm ấp thân thể hắn, hắn mở rộng hai tay, lòng tràn đầy thư sướng, cười to thật thoải mái… .

Sau đó, hắn từ trong mộng tỉnh lại.

Không có thở gấp, không có kinh hãi, hắn nằm yên tĩnh trên giường, hắn cảm thấy giấc ngủ cùng giấc mộng vừa rồi rất thoải mái cùng an tâm - hai thứ mà cả đời hắn từ trước đến nay rất ít có. Ngay cả chăn màn mà hắn đang đắp, hắn đều cảm thấy đó là thứ mềm mại ôn hòa nhất trên đời.

Mở mắt ra, hắn bắt đầu dò xét xung quanh.

Đây là một gian nhà rộng rãi có tường trắng tinh như tuyết, có ba mặt tường, một mặt có một cái cửa sổ. Tường bên trái treo hai bức tranh, một bức là cá chép đùa giỡn hoa sen, một bức là tiên hạc trong rừng, nét mực đậm nhẹ bay, thản nhiên tự đắc, lộ ra tình cảm ôn hòa ấm áp. Trong phòng, sáng sủa và sạch sẽ, cửa sổ hai bên mở ra, ánh sáng từ ngoài chiếu vào, rơi trên nền nhà, mang theo tình cảm ấm áp.

Ở trong nữa, là chiếc giường dựa vào vách tường, ở trên có một cái chăn mềm mại đang che trên thân thể Thiệu Cảnh, từ trên làn da có thể cảm nhận được cảm giác ôn hòa, làm Thiệu Cảnh sinh ra cảm giác lười biếng, thầm nghĩ muốn nằm thêm một chút nữa.

Giống như là cảm giác lười biếng ôn hòa sau giờ ngọ a.

Hắn nhắm mắt lại, rụt thân thể vào trong chăn.

“Két…” một tiếng nhỏ vang lên, cánh cửa khép hờ bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra, một thân ảnh nhỏ, bốn chân tung bay, không ngờ người đến là Tiểu Trư. Chứng kiến Thiệu Cảnh đang trợn mắt trên giường, Tiểu Trư “ụt ịt” hân hoan một tiếng, chạy tới, nháy mắt nhảy lên giường, nhào vào người Thiệu Cảnh, dùng đầu cọ vào mặt Thiệu Cảnh hết sức thân mật.

Một thanh âm thanh thúy, dễ nghe, mang theo vài phần vui vẻ, từ sau cánh cửa truyền lại:

- Tiểu Trư, ngươi lại đi ăn vụng linh thảo, chuyện này không thể được. Nếu như bị trưởng lão phát hiện, ta có thể sẽ bị mắng đó… A, ngươi đã tỉnh?

Thiệu Cảnh quay đầu nhìn, chỉ thấy ở cánh cửa đã mờ, một vị thanh lệ thiếu nữ đứng đó, đôi mi thanh tú, đôi mắt sáng, ánh sáng mặt trời nhàn nhạt rơi xuống sau lưng nàng, làm khuôn mặt nàng có chút loang loáng, giờ phút này, khóe môi nàng nhếch lên vui vẻ, kinh hỉ mà nhìn hắn.

Thiệu Cảnh cảm thấy nàng có chút quen mắt, lại nhất thời không nhớ rõ mình gặp thiếu nữ xinh đẹp như thế này khi nào, hắn lập tức phát hiện, giờ phút này, hắn vẫn còn lười biếng nằm ở trong chăn, không khỏi có chút xấu hổ, vội vàng vừa ngồi dậy, vừa nói:

- Ngươi là… í!

Lúc nãy không nhúc nhích người thì không sao, lúc này nhúc nhích một cái, lập tức từ trên cánh tay trái truyền đến một cảm giác đau đớn mãnh liệt, còn có mẫy chỗ khác cũng có cảm giác đau nhức, chỉ có điều không đau kịch liệt như trên cánh tay trái thôi, nhưng cho dù là như thế, hắn cũng không khỏi hít vào một hơi.

Chứng kiên bộ dạng nhe răng trợn mắt của Thiệu Cảnh, thiếu nữ lại càng hoảng sợ, vội vàng chạy lại đỡ lấy thân thể hắn, nói:

- Thương thế trên người ngươi còn chưa tốt lên đâu, đặc biệt là cánh tay trái, lúc cứu thì xương cốt đã bị gãy, vừa mới nối lại, không thể cử động mạnh được.

Nghe nàng nói vậy, Thiệu Cảnh xem xét lại thân thể, quả nhiên thấy trên cánh tay trái của mình quấn băng vài dày đặc, đồng thời sau lưng cũng có vài chỗ có cảm giác đau đớn, trừ nơi đó ra, trên thân thể hắn không còn nơi nào bị thương nghiêm trọng cả.

Xem ra thật sự được cứu, chỉ tiếc là mất đi Thúy Lục Như Ý…

Thiệu Cảnh nhẹ nhàng lắc đầu, cười cười, bỏ qua những ý nghĩ vô vị đó ra khỏi đầu, đồng thời dùng tay phải lành lặn đẩy Tiểu Trư vẫn còn quấn lấy thân thể hắn ra, nhưng Tiểu Trư vẫn kiên cường, trong miệng “ụt ịt” không ngừng, hai cái tai vẩy liên tục, tìm cách chui vào trong chăn, nằm bên cạnh hắn.

Thiệu Cảnh không quan tâm nó nữa, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đang cười rộ lên, con mắt nàng cong cong hình trăng lưỡi liềm, mỉm cười nói:

- Ngươi là…