Tru Tiên: Luân Hồi

Chương 70:Minh Tự Thuật (3)




Những rừng cây cổ thụ rậm rạp cao lớn mọc hai bên con đường dài bằng đá trắng đã che đi ánh nắng mặt trời, chỉ để cho một vài tia nắng sớm xuyên qua tán cây chiếu xuống con đường, Thiệu Cảnh vừa đi vừa hưởng thụ cảm giác ôn nhu dễ chịu của nắng, gió và bóng râm từ những cành cây, có lẽ bây giờ các đệ tử tu vị luyện khí cảnh được phân bố ở trên Huyền Thiên tông đã làm việc hết rồi nhưng vẫn có một ít đệ tử ở trên các tầng cao thấp vẫn còn đang nghỉ ngơi, hầu hết bọn họ đều có đạo hạnh khá cao là ngưng nguyên cảnh.

So sánh với đám đệ tử luyện khí cảnh ngày ngày làm tạp vụ thì thời gian của đám đệ tử ngưng nguyên cảnh thư thả và tự do hơn nhiều lắm, họ chỉ cần săn giết đủ số yêu thú cố định trong nhiệm vụ là hoàn thành công việc của mỗi tháng, thời gian còn lại họ được tự do, tự mình làm chủ không bị ai quản. Lúc này chợt có vài vị sư huynh sư tỷ đi qua, mỗi khi họ nhìn thấy tiểu trư đang đi cạnh Thiệu Cảnh thì không khỏi sinh ngẫu hứng nhìn thêm vài lần, nét mặt lộ ra sự bất ngờ và ngạc nhiên.

Thiệu Cảnh không quan tâm nhưng vẫn gật đầu mỉm cười đối với từng người.

Đi xuống con đường lớn bằng đá trắng, hai bên tường trắng ngói đỏ kéo dài không ngớt, ánh nắng ôn hòa ấm áp của mặt trời mùa xuân phủ xuống khiến cho người ta có một cảm giác lười biếng. Trên đường ngẫu nhiên gặp hai vị sư huynh đạo hạnh ngưng nguyên cảnh, Thiệu Cảnh đều khách khí hơi khẽ khom người nhường đường, hắn từ nhỏ lang thang chịu khổ đã hiểu nhiều đạo lí đối nhân xử thế, thấy những người đệ tử trẻ tuổi đầy ngạo khí trong môn phái thì trên người hắn cũng chẳng có nửa phần kiên quyết đấy.

Sau khi đi xuống chân núi thì Thiệu Cảnh dừng lại nhìn về bốn phía, chỉ thấy chung quanh vẫn là từng ruộng linh điền và nhà gỗ, giống như trước đây vẫn có rất nhiều người tu hành đang bận rộn trong đất ruộng làm việc, chỉ có điều di chứng sau trận động đất vẫn còn có thể thấy được, rất nhiều ruộng linh điền trong đó đã bị bỏ phế tan hoang, nhà gỗ sụp đổ chưa được dựng lại cũng không thiếu, nghĩ đến Huyền Thiên tông dù sao tinh lực chủ yếu đã đặt ở trong tông môn trên ngọn núi Thiên Thanh thì làm sao họ có thể bỏ nhiều tâm tư cho đám những người tu hành ở dưới chân núi này chứ.

Nghĩ tới đây, Thiệu Cảnh không nhịn được quay đầu nhìn về phía tây, ở nơi đó có một khe núi đang đứng im lặng, cảnh núi non hùng vĩ và rừng cây xanh ngắt bao phủ trên triền đồi ở đó đã bị thay bằng đống bùn đất ruộng và đá tảng từ vách núi sụp đổ sau trận động đất che lấp mất rồi. Ở đằng sau khe núi là tòa động phủ vô danh, chỉ có điều sau khi tòa động phủ lộ ra thì nơi này đã bị Huyền Thiên tông liệt vào vùng cấm địa, phái đệ tử ngày đêm trông coi, không được chưởng giáo chân nhân cho phép thì không một ai được bước vào.

Thiệu Cảnh chỉ đứng nhìn trong chốc lát rồi nhún vai, động phủ vô danh thần bí khó lường, nhất là cái hang động khổng lồ ở sâu trong lòng đất còn quỷ dị hơn, chỉ có điều bây giờ thì tất cả đều đã bị chôn vùi trong biển lửa. Thiệu Cảnh lắc đầu vứt bỏ hết những ý niệm dư thừa và vô dụng, đi thẳng về phía trước.

Sau khi Thiệu Cảnh đi qua con đường đá trắng dưới chân núi thì thấy một con đường lớn hơn kéo dài về phía trước, hắn liền bước đi trên con đường lớn, xung quanh hai bên đường có rất nhiều ruộng linh điền, rất nhiều người tu hành đang làm việc dưới ruộng đều ngẩng đầu nhìn hắn, đặc biệt là sau khi nhìn thấy trang phục thêu hai màu xanh trắng thì trong ánh mắt của bọn họ đều toát ra sự hâm mộ cùng ghen tị.

Trong lòng của Thiệu Cảnh bỗng cảm thấy vui mừng và thổn thức, nghĩ thầm không lâu trước đây mình cũng phải làm ruộng giống mọi người, có điều cuối cùng cũng có vài phần vận khí, bây giờ hết khổ rồi.

Hắn vừa bước đi trên con đường dưới chân núi vừa mang theo sự sung sướng trong lòng, thời gian dần trôi qua để ngọn núi Thiên Thanh rơi lại ở sau lưng.

Khoảng cách giữa ngọn núi Thiên Thanh và Tiểu Hồ thành không xa lắm, dọc theo con đường chỉ khoảng mười dặm, bầu trời trong xanh không có một gợn mây, gió dìu dịu thổi mái tóc phất phơ bay lên bầu trời, xa xa đã có thể nhìn thấy tường của Tiểu Hồ thành. Giữa hai vùng đất, ngoại trừ vùng đất giáp ngọn núi Thiên Thanh còn chút ít ruộng linh điền thì những vùng đất xung quanh chỉ là cỏ dại sinh sôi và một vài bụi cây hoang dã lưa thưa, nhìn toàn vùng đất như một miền quê hoang dã, ngắm nhìn cảnh sắc tươi đẹp, gió thổi lá bay, trời cao đất rộng, không khỏi khiến lòng người dâng lên niềm dễ chịu.

Tiểu trư lộ ra vẻ rất hưng phấn, chạy tới chạy lui trên con đường lớn, ngửi ngửi ở khắp nơi, một cơn gió nhẹ ùa tới thổi đám bụi cỏ dại rậm rạp dưới đất lay động, phát ra tiếng sàn sạt, mang theo mùi bùn đất thơm ngát nhàn nhạt.

Thiệu Cảnh quay đầu nhìn thoáng qua, ngọn núi Thiên Thanh vẫn cao ngất hùng vĩ, chỉ có điều những người tu hành trong ruộng linh điền đã mơ hồ nhỏ bé không nhìn thấy được nữa, lúc này trên con đường yên lặng chỉ có hắn và tiểu trư đang bước đi, hắn tiện tay ngắt gẫy một cành cỏ nhỏ ở ven đường rồi đặt vào trong miệng nhẹ nhàng nhai, thầm nghĩ cuộc sống như vậy kể cũng không tệ.

Lúc này tiểu trư đang chạy ở trước mặt hắn bỗng nhiên kêu lên một tiếng rồi vội vàng ngẩng đầu lên, nghếch cái mũi ngửi ngửi hai lần trong không khí, sau đó "Hống hống hống hống" ụt ịt không ngừng, thoáng cái đã lao khỏi con đường lớn rồi chui vào một bụi cỏ dại cao hơn nửa người ở ven đường.

Thiệu Cảnh cảm thấy hoảng sợ liền chạy tới xem sét nhưng lại không nhìn thấy hình bóng của tiểu trư đâu, bụi cỏ dại cao đến chừng cái hông của hắn, dù là tiểu hài nhi năm sáu tuổi đi vào sợ rằng hắn cũng không thể nhìn thấy nói gì là tiểu trư? Thế nhưng lúc này trong bụi cỏ bỗng nổi lên một hồi lắc lư, mơ hồ có thể thấy tiểu trư giày vò đám cỏ trong đó, Thiệu Cảnh mắng một câu rồi lớn tiếng kêu lên.

"Tiểu trư, mau trở lại, chúng ta còn phải đi tới nội thành đấy."

Trong bụi cỏ tiếng sát sạt sát sạt vẫn không dừng lại, cành cỏ lắc lư một lúc lâu sau mới nhìn thấy bóng tiểu trư từ bên trong bụi cỏ chui ra, Thiệu Cảnh nhìn thấy trên người tiểu trư dính không ít cỏ nát, cười mắng một câu, quay đầu đang định tiếp tục đi tiếp thì khóe mắt bỗng liếc qua mõm tiểu trư, khẽ giật mình rồi ngoắc tay nói:"Lại đây."

Tiểu trư nhìn qua có vẻ không tình nguyện nhưng sau khi thấy Thiệu Cảnh trừng to mắt lên nhìn thì rốt cuộc nó vẫn phải ngoan ngoãn phun ra một thân cây cỏ chỉ còn một nửa màu đỏ đậm, lá xanh tròn như củ hành, đỉnh mở bốn múi hoa nhỏ, trên mặt lưu lại từng vết răng cắn, tất nhiên là do tiểu trư lưu lại.

Thiệu Cảnh nhìn cành cỏ nhỏ rồi trầm ngâm một lúc, sắc mặt khẽ biến:"Hồng Khấu Thảo?"