Tru Tiên: Luân Hồi

Chương 79:Quả cầu lửa (4)




Thiệu Cảnh cũng biết điều hắn nên làm nhất vào giờ phút này chính là quay đầu bỏ chạy, có Tiểu Trư chống đỡ thì hắn có hơn một nửa niềm tin bỏ chạy khỏi lợi trảo của con yêu thú Ma Nha Lang để bảo toàn tánh mạng, nhưng mà Tiểu Trư ở bên kia còn đang phải khổ sợ chống cự thì hắn làm sao có thể bỏ nó mà đi được.

Chạy không được, vậy thì liều mạng.

Sau khi Thiệu Cảnh hung dữ gầm lên một hồi thì năm ngón tay phải của hắn đột ngột niệm quyết, kêu gọi một ngọn lửa yếu đuối, dần dần ngưng tụ ra một quả cầu lửa to lớn.

Mặc dù Thiệu Cảnh đã dùng thời gian ba tháng để tu luyện đên Luyện Khí Cảnh sơ giai nhưng mỗi một khi đêm đã về khuya, mọi người im lìm chìm vào giấc ngủ thì hắn sẽ lấy ra một phần trong thời gian đặc biệt này để tu hành Minh Tư thuật được ghi lại trên quyển Thiên Thư. Cho đến hôm nay, vốn là một sợi bổn nguyên linh lực nhỏ nhoi yếu đuối đã được hắn tu luyện lớn mạnh hơn rất nhiều, mặc dù vẫn còn yếu ớt so với hồi trước nhưng miễn cưỡng đã có thể phát ra một cái Hỏa Cầu Thuật.

Ánh lửa âm u lặng lẽ ngưng kết thành một quả cầu lửa ở phía trên lòng bàn tay của hắn, ngọn lửa cháy thành hai phần có hai màu vô cùng giống nhau, ngoại trừ ngọn lửa ở bên trong chạy màu da cam thì đám không khí màu vàng ròng bên ngoài vẫn đang bao vây thành một vòng ở xung quanh nó, Thiệu Cảnh không rảnh nhìn quả cầu lửa này lâu bởi vì ánh mắt của hắn đang rất khẩn trương và nhìn chằm chằm vào trận đại chiến của sói và heo ở đằng trước.

Bởi vì lực lượng thể chất của hắn yếu hơn yêu thú rất nhiều nên có đi tới đánh nhau với nó thì cũng không có tác dụng gì lớn, như vậy việc duy nhất hắn có thể làm vào giờ phút này chính là thi triển Hỏa Cầu thuật trong Ngũ Hành thuật pháp.

Sắc mặt của hắn đã tái nhợt nhưng bàn tay vẫn cố giữ ổn định, bổn nguyên linh lực trong cơ thể mãi đến mấy ngày gần đây khó khăn lắm mới đủ điều kiện thi triển Hỏa cầu thuật cấp một trong Ngũ Hành thuật pháp, nói cách khác trên thực tế hắn chỉ cần ném đi một cái Hỏa Cầu Thuật thì linh lực trong cơ thể của hắn sẽ bị hao hết. Trên thực tế hắn thậm chí còn chưa có cơ hội tập lén Hỏa Cầu thuật ở chỗ không người như hồi trước vẫn làm.

Cơ hội chỉ có một lần, nếu đánh không trúng kia con yêu thú Ma Nha Lang chết tiệt kia thì hắn thật sự không thể làm gì ngoài việc quay đầu bỏ chạy.

Tiểu Trư vẫn đang chiến đấu kiên cường với con Ma Nha Lang hung ác, thoạt nhìn hình như ý chí chiến đấu của nó chưa hề giảm đi bao nhiêu, đây chính điều khiến cho con Ma Nha Lang này bị thấp thỏm không yên. Đây rốt cuộc con lợn ở đâu ra vậy hả trời, đúng là một con lợn nhỏ thật kỳ quái mà cả đời nó chưa thấy bao giờ, đánh thì nó không chết, cắn thì nó cũng chả xước da, không cẩn thận còn có thể bị bốn chân của Tiểu Trư đá cho mấy đá, mặc dù mặt mày hốc hác không bị đổ máu nhưng cũng bị đau là không nhẹ, điều này làm cho lửa giận của con Ma Nha Lang bùng lên mãnh liệt.

Càng về sau nó càng dứt khoát chọn mục tiêu là kẻ đang trốn khá xa ở đằng sau, rít gào liên tục rồi nhìn chằm chằm Tiểu Trư và ra sức trảo cắn.

Mồ hôi lạnh trên trán của Thiệu Cảnh càng lúc càng chảy ra nhiều hơn nhưng hắn vẫn cố gắng giữ lòng bàn tay ổn định, ngọn lửa màu xích kim kỳ dị đang lẳng lặng thiêu đốt ở trong lòng bàn tay của hắn. Hắn đã kiên trì luyện tập không ngừng hai thuật pháp trụ cột trong Ngũ Hành thuật pháp từ rất nhiều năm rồi, đã sớm thuộc nằm lòng từng chi tiết trong Hỏa Cầu Thuật, ở trên phương diệ nthao túng thuật pháp tuyệt đối là cưỡi xe nhẹ đi đường quen, cho dù bổn nguyên linh lực trong cơ thể ngày hôm nay không giống hồi trước nhưng là Hỏa Cầu Thuật vẫn hay là cái kia Hỏa Cầu Thuật, đối với hắn mà nói thì cũng chẳng có khác biệt gì.

Hai mắt hắn nhìn chằm chằm về phía trước, nín hơi yên lặng, hình như Thiệu Cảnh đang dần dần quên đi tất cả những cảnh tượng ở chung quanh, trong mắt hắn chỉ có con Ma Nha Lang hung ác đang không ngừng rít gào nhe răng múa vuốt. Con yêu thú thì có thể né tránh nhưng Hỏa Cầu Thuật một khi đã ném đi thì nó chỉ bay thẳng chứ không thể quẹo vào, một kích không trúng thì mọi mơ tưởng sẽ kết thúc, hắn chỉ có một cơ hội, nhất định phải đợi được thời điểm tốt nhất.

Sự ngăn cản của Tiểu Trư từ từ yếu đi, dù sao ngoại trừ thân thể bền bỉ quái dị thì thân hình và khí lực của nó đều thua xa con yêu thú Ma Nha Lang, không bao lâu khi bị ăn một trận trảo của con Ma Nha Lang thì bốn chân của Tiểu Trư bắt đầu lảo đảo, cuối cùng không kịp tránh thoát liền bị Ma Nha Lang đánh ngã xuống mặt đất. Hai cái lợi trảo của con Ma Nha Lang cùng đạp xuống một lúc, nhất thời hung hăng đè trên bụng Tiểu Trư đang nằm trong bụi cỏ dưới mặt đất, giây phút ấy đắc ý vạn phần, mở ra cái miệng lớn đỏ lòm như bồn máu rồi rống lớn một tiếng.

Đúng vào lúc này nó chợt nghe thấy một tiếng "Ù Ù" trầm thấp từ phía sau truyền đến giống như có một cơn gió nhẹ thổi qua, phảng phất giống như một con chim nhàn nhã đang bay trong cơn gió mát vào buổi sáng xẹt qua vậy. Con Ma Nha Lang chỉ mở miệng ra nhưng không cắn, hình như trong giây phút này trái tim của nó đang có chút do dự, một loại trực giác của yêu thú đột nhiên xuất hiện ở trong đáy lòng của nó, phảng phất như muốn bảo vói nó tốt nhất thì hãy tránh né nơi này thật xa đi, nhưng nó không nỡ bỏ lại con mồi thật vất vả mới dùng trảo đánh bại được.

Chỉ chốc lát sau, không khí chung quanh đột nhiên sôi trào giống như nước bị đun trong nồi!

Một cơn gió nóng bỏng mà cả đời này con yêu thú Ma Nha Lang cũng chẳng bao giờ phải chịu đựng lao tới người của nó, giống như có một biển lửa đang dâng từng cơn thủy triều giận dữ đập vào người nó, có một quả cầu lửa bùng cháy màu xích kim giống như một chúa tể của bóng tối đang bay ở trung tâm của gió lốc, trong nháy mắt nó chiếu rọi ra tia sáng dài vạn trượng, lao như bay tới, nuốt hết nửa người của nó.

Tiếng kêu kêu thảm thiết và bén nhọn đột nhiên vang lên, giây lát sau thì dừng lại đầy im lặng, ngọn lửa quấn quanh nó như sợi dây xích của quỷ đốt cháy sạch hết thảy, cắn nuốt toàn bộ phần cơ thể từ đầu đến thắt lưng của con Ma Nha Lang , sau đó có một mùi thịt cháy khét lẹt tràn ngập trong không khí.

Ánh lửa lấp lánh âm ỉ chạy một hồi rồi tắt khiến cho mọi thứ lại trở về với bóng đêm, Thiệu Cảnh giật mình đứng im một chỗ chỗ, ngơ ngác nhìn kia con yêu thú không không lâu trước đó vẫn còn nhe nanh múa vuốt đầy hung ác vậy mà giờ đây đã bị cháy thành một cây gậy đen xì rồi chán nản rớt xuống.

Tiểu Trư lắc lư đứng lên khiến bụi cỏ đung đưa gẫy đổ, cũng ngơ ngác nhìn về phía con Ma Nha Lang bị chết cháy một cách ngây ngốc. Có điều năng lực thích ứng của Tiểu Trư hiển nhiên mạnh hơn Thiệu Cảnh rất nhiều, rất nhanh sau đó nó dùng tư thế của người chiến thắng gầm lớn một trận "Ụt Ịt Ụt ", sau đó mới chạy tới bên cạnh của Thiệu Cảnh, ngã dính vào chân Thiệu Cảnh và nằm lại. Nhìn bộ dáng là biết nó mệt muốn chết rồi.

Thiệu Cảnh cúi đầu, kinh ngạc nhìn tay phải của mình rồi lại ngẩng đầu nhìn con Ma Nha Lang đã chết cháy ở phía trước, một lúc lâu sau đó vẫn không nói nên lời. Cũng không biết qua bao lâu, hình như hắn đột nhiên nhớ ra cái gì đó liền quay đầu nhìn về hướng ngọn núi Thiên Thanh cuối chân trời nhưng chỉ thấy màn đêm thâm trầm, u ám đen tịch, chẳng còn nhìn thấy nơi nào có nửa điểm dị tượng như lúc trước khi gặp con Ma Nha Lang.