Tru Tiên: Luân Hồi

Chương 82:Ương ngạnh (3)




Tất cả mọi người đứng ở xung quanh đều bị kinh hãi, ngay cả ba người Thiệu Cảnh đang đứng ở rất xa trên tầng hai mươi bốn cũng bị thất kinh, Đoan Mộc Hổ giọng đầy lo lắng nói: "Nguy rồi."

Bóng đen có tốc độ cực nhanh, chỉ một chớp mắt ông lão đã nhào tới ngay sát sau lưng của Vệ Trọng, cánh tay giơ lên như đao bổ mạnh xuống, chưởng đao cắt không khí mang theo tiếng gió rít bén nhọn.

Trên con đường dài dằng dặc chẳng có điểm dừng như tu luyện đạo pháp thì Luyện Khí Cảnh chỉ là giai đoạn cơ sở thấp nhất để đặt nền móng, thậm chí ở trong mắt rất nhiều tu sĩ hùng mạnh thì tầng cảnh giới này còn không được coi là chân chính bước vào tu luyện đạo pháp. Cho tới nay trong truyền lưu của tu sĩ vẫn có một thuyết pháp chính là chỉ những người tu luyện đại thành Ngưng Nguyên Cảnh mới thực sự bắt đầu bước chân lên con đường tu chân đại đạo, đó là bởi vì chỉ có tu luyện tới ngưng nguyên cảnh thì chân nguyên linh lực trong đan điền của cơ thể mới ngưng kết như keo, lại có thể khống chế các loại linh khí, uy lực thần thông tăng tiến đâu chỉ gấp mười lần; thậm chí khi tiến thêm một bước, nguyên lực đột phá một lần nữa thì chân nguyền linh lực trong cơ thể sẽ hoàn toàn cô đọng kết thành nguyên đan (cũng chính là kim đan trong truyền thuyết), đạo pháp thường gọi là nguyên thai nhưng mà các tu sĩ phải tu luyện thần thông quảng đại tới Huyền Đan Cảnh mới có thể đạt được điều này.

Một khi đã luyện thành cảnh giới này thì tu sĩ không chỉ khống chế được các loại linh khí mà còn có thể khống chế pháp bảo có uy lực lớn hơn hàng chục lần, từ đó lên trời xuống đất, tung hoành thiên hạ, lúc ấy sẽ được coi như là đại nhân vật tu đạo đại thành. Trừ tầng đó ra, trên Huyền Đan Cảnh còn có một tầng tên là Đại Thừa Cảnh, đó là lúc nguyên thai (kim đan) lột xác một lần nữa, tu hành lại thâm sâu thêm một tầng. Đến trình độ này tu sĩ đã có thân thể của bán tiên, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều có thể thay đổi trời đất, dời núi lấp biển, nghe rợn cả người. Trong thiên hạ tu sĩ nhiều vô số nhưng những đại tu sĩ có thể tu luyện tới Đại Thừa Cảnh chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi một người trong số họ đều là những vị thần trong truyền thuyết.

Có điều những chuyện ấy giờ phút này còn cách những đệ tử nhập môn đứng trên tầng mười ba một con đường quá xa xôi, trong mắt mọi người vào lúc này chỉ hiện lên hình bóng của một người đang lao tới đánh về sau lưng Vệ Trọng, bàn tay duỗi thành chưởng như thanh đao dựng thẳng lên trời rồi mạnh mẽ bổ xuống. Luyện Khí Cảnh mặc dù không thể ngự sử linh khí pháp bảo nhưng ở phương diện trui luyện cơ thể vẫn có chút công hiệu, cho dù người tu đạo chỉ tu luyện đến Luyện Khí Cảnh thì cơ thể cũng đã mạnh mẻ vượt qua người phàm rất nhiều.

Giờ phút này, Cố lão đầu lòng đầy căm hận vừa lao ra từ bên trong căn nhà gỗ và đang giơ chưởng đánh xuống, cánh tay của ông lão trông giống hệt một thanh đại đao cứng rắn chặt xuống, nếu là người phàm sợ rằng thật sự đã bị một chưởng của hắn chặt đứt đầu.

Chỉ tiếc, Vệ Trọng hiển nhiên không phải là người phàm, không những không phải là người phàm, ngược lại đạo pháp tu hành của hắn còn mãnh mẽ và cao thâm hơn Cố lão đầu nhiều lắm, thậm chí hắn đã đột phá Luyện Khí Cảnh để tu luyện tới Ngưng Nguyên Cảnh, bắt đầu chân chính trờ thành nhân vật lợi hại và bước lên con đường tu luyện đạo pháp.

"Ầm" một tiếng, bóng của hai người đụng vào nhau, chỉ thấy thân ảnh của Cố lão đầu đột nhiên bị bay lên giống như chiếc lá khô bị cuốn trong làn gió, sau đó lảo đảo rơi về phía sau rồi bị đánh bay ra ngoài, đám người kinh hô một lần nữa rồi lại tản ra, thân thể của ông lão đập xuống mặt đất rồi lăn trên mặt đất mấy vòng, vừa lăn ông vừa gào lên những tiếng gào đầy đau đớn, sau mấy lần bổ nhào mới ngừng lại được, nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, tay phải mềm nhũn buông xuống tại bên người, cả thân thể không ngừng truyền đến sự đau đớn.

Đây là một ông lão đầu tóc bạc trắng, mái tóc rối bù xù phủ xuống mặt mũi tiều tụy, vóc người gầy nhỏ, trong mắt tràn đầy tơ máu, một đôi mắt ngập tràn hận ý cùng cay đắng nhìn chằm chằm vào gã Vệ Trọng đang xoay người lại ở trước mặt, cho dù oán độc nhưng ông lão vẫn không giấu được một tia sợ hãi và run rẩy ẩn sâu trong tròng mắt.

"Chậc chậc, thì ra ngươi chỉ có chút bổn sự ấy thôi hả?" Một tia sát khí bị đè nén xẹt qua trong đôi mắt của Vệ Trọng, ba tháng này mỗi lần hắn đi làm nhiệm vụ tuần núi thì ngày nào Cố lão đầu cũng gào khóc thảm thiết, làm cho Huyền Thiên Tông trên dưới không người nào không biết chuyện hồi trước phụ thân lấy vật kia của đệ tử, mặc dù đã được giấu kín nhưng bây giờ lại trở thành chuyện ai ai cũng biết biết, khiến hắn mất hết thể diện. Cho dù hắn chưa từng nghe thấy ai nói nhưng cũng có thể tự đoán ra những kẻ kia đang ở sau lưng nghị luận bàn luận xôn xao nói xấu cái gì, điều này càng khiến cho hắn không thể chịu được.

Cố lão đầu giãy dụa rồi từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, nét mặt thất vọng, hiển nhiên đụng độ vừa rồi đã khiến sức lực của lão yếu đi rất nhiều, cho tới lúc này thì cánh tay phải của lão đã buông xuống mềm nhũn rồi, xem ra bị thương không nhẹ. Khi mọi người ở xung quanh nhìn thấy cảnh này ít nhiều cũng cảm thấy đồng tình, có điều chỉ là đồng tình mà thôi, trừ điều đó ra, mọi người ngược lại đều lui về phía sau một cơ số bước, càng cách Cố lão đầu xa hơn.

Cố lão đầu cắn chặt hàm răng, thân thể run rẩy từ từ bình phục lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào Vệ Trọng, sự oán độc trong mắt đó là không cần phải nói nhưng đúng vào lúc mọi người ở đây đang hết sức lo lắng cho lão thì Cố lão đầu bỗng dưng quay đầu lại, lão không còn xông lên liều mạng mà kéo bị thương thân thể của mình từ từ đi về gian phòng cũ.

Lão lại nhịn được!

Mới vừa rồi lão còn điên điên khùng khùng lộ ra bộ dạng tuyệt vọng muốn chết muốn sống của kẻ liều mạng không biết suy nghĩ, con sói bỏ sinh tử ngoài tai vậy mà bây giờ đột nhiên hồi tâm chuyển ý bỏ về nhà, lão thay đổi nhanh quá khiến cho những người đứng ở xung quanh nhất thời không kịp phản ứng, ngay cả Vệ Trọng cũng giống như vậy.

Đợi đến khi hắn chợt tỉnh ngộ từ trong ngu ngơ thì Cố lão đầu đã đi đến cánh cửa của gian nhà gỗ rồi, Vệ Trọng hừ lạnh một tiếng rồi trầm tư suy nghĩ, Cố lão đầu chủ động công kích thì hắn bị buộc đánh trả còn dễ nói nhưng vô luận như thế nào hắn cũng không thể đột nhiên hạ đòn sát thù để giết chết một đệ tử nội môn ngay trước mặt nhiều người như thế này được, Vệ Trọng chợt cười to sau một phút trầm lặng rồi quay đầu cười nói với Thường Hậu đứng ở bên cạnh: "Thường sư đệ, sáng nay không phải ngươi còn nói muốn đi tới nhìn kiện linh khí Xích Tâm Bát của ta sao, ngươi thấy không, ta đây nhất thời vì vội vàng mà quên mất điều đó, thôi ta lấy nó ra cho ngươi ngắm nhìn này."

Dứt lời, mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt chứ chưa biết hắn lấy ra bảo vật bằng cách nào thì đã nhìn thấy trên tay phải của Vệ Trọng dĩ nhiều lại xuất hiện thêm một thứ giống như những sợi xích bằng đồng quấn thành hình tám mặt, màu sắc thâm trầm, nhìn đã phủ dấu vết của thời gian, to dài gần một thước, bên trong mơ hồ có ánh sáng nhạt lập lòe còn bên ngoài có một luồng linh lực như ẩn như hiện vờn quanh kiện Xích Tâm Bát.

Cố lão đầu mới bước nửa bước vào trong phòng nên thân thể của lão bị cứng đờ trong nháy mắt, sau đó mỗi một cơ nhục trên thân thể gầy gò đều căng cứng, trong miệng phát ra một tiếng kêu trầm thấp khàn khàn rồi chậm rãi xoay người lại. Những người ở xung quanh đều hít vào một hơi lo lắng, mà ngay cả Vệ Trọng khi nhìn thấy bộ dáng của ông lão vào giờ phút cũng nhịn không được mà phải chau mày lại.

Gương mặt già nua tiều tụy của ông lão giờ phút này đã hoàn toàn bóp méo, một con người phải gặp hoàn cảnh bi phẫn cay đắng đến mức nào mà lại thành ra như vậy chứ?

Trên tầng thứ hai mươi bốn, nét mặt của Tô Thanh Dung và Thiệu Cảnh đều không chút thay đổi mà chỉ nhìn xa xa, chỉ có một mình Đoan Mộc Hổ ở bên cạnh hừ một tiếng rồi tức giận nói: "Tâm địa độc ác."

"Đó là của ta. . ." Sự thất vọng dâng lên má ông lão hai luồng quỷ dị đỏ ửng, nhìn Cố lão đầu giống như đang điên cuồng, sau đó không chần chờ và cũng không để ý những vết thương nghiêm trọng trên người mà nhanh chóng bổ nhào lao đến, giơ lên cánh tay trái còn có thể cử động nhưng không phải là duỗi chưởng thành đao mà là năm ngón tay vươn ra như trảo, hướng về Xích Tâm Bát chộp tới.

Vệ Trọng nhìn thân ảnh đang đánh tới và khẽ mỉm cười, tay phải nắm kiện Xích Tâm Bát nhưng chẳng thèm thi triển bất cứ một loại thần thông diệu pháp nào, giống như hắn đang tiện tay cầm một tảng đá lớn vậy.

Giơ lên.

Nện xuống!

Ánh sáng nhạt lập lòe của kiện Xích Tâm Bát trong đêm khuya ở nơi này nhanh như điện, sắc như mũi nhọn xẹt qua trong chớp mắt rồi biến mất, lần này, thậm chí ngay cả tiếng vang khi va đập cũng không phát ra. Thân thể của Cố lão đầu giống như bị điện giật sét đánh ngay trước nhiều đôi mắt đang nhìn trừng trừng, tất cả mọi người đều thấy rất rõ ràng, thân thể lão bị cứng ngắc trong nháy mắt rồi sau đó tựa như một cái tượng gỗ vậy, tay chây bao gồm cả cánh tay phải bị trọng thương cũng bị quay cuồng trong vô thức, cơn gió xoáy sắc nhọn xẹt qua trong nháy mắt mang theo một cổ sức lực hùng mạnh cuồn cuộn, đầu tiên là ở giữa bộ ngực bị lõm vào rồi có tiếng răng rắc do xương cốt nứt ra truyền đến, sau đó thì tay chân của ông lão đột nhiên bị oặt về phía sau, cuối cùng là hình ảnh cả người ông lão bị đánh bay đi ra ngoài giống như một tảng đá bị người ta vứt bỏ đang quay cuồng trên không trung, trong nháy mắt đã bị bắn ra con đường bằng đá rồi rơi xuống con đường dưới chân núi.

Cơ thể của lão rơi vào mái nhà của tầng lầu ngay bên dưới, đập một phát rồi văng khỏi mái nhà và lại tiếp tục rơi xuống, máu của ông lão bám từ trên tầng rơi xuống như một con đường làm bằng máu, ít nhất ông lão đã bị va đập như thế qua bốn tầng lầu rồi lại bị quay cuồng một trận, cuối cùng ông bị kiệt lực ở trên mái nhà tầng thứ chín, cơ thể nặng nề không văng nữa mà rơi từ trên nóc nhà xuống con đường đá ở dưới đất, lúc này mới ngừng lại. Lần này, ông gục trên mặt đất, không bao giờ ... tỉnh lại nữa.

Vài giọt máu tươi từ trên người ông từ từ rỉ xuống, những giọt máu nùng mỹ mà đặc quánh dần nhuộm đỏ mặt đất.

Trên tàng thứ mười ba tầng, đám đệ tử vây xem cung quanh vây xem mặt đầy sợ hãi trở lui, nhìn Vệ Trọng đang tự đắc đứng ở ở giữa sân nhìn mọi người như loài hổ lang. Vệ Trọng hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, hắn chợt cảm thấy lòng tràn đầy sướng khoái, hôm nay rốt cục đã giải quyết xong cái lão bất tử này, sau này không bao giờ ... có người gào khóc thảm thiết hay lời nói ác tâm của lão già kia nữa. Bằng sự hài lòng mới có được hắn bỗng thay đổi tư thế, ngẩng đầu nhìn về một nơi rất xa ở phía trước phương, chỉ thấy từ trên xuống dưới ngoài cửa tầng lầu nào cũng đứng đầy người, ở một nơi xa lắm, hình như hắn có thể thấy bóng hình mờ mờ của người con gái xinh đẹp.

Bầu không khí ở tầng lầu trên cùng này vẫn hoàn toàn yên tĩnh, Tô Thanh Dung bỗng nhiên xoay người, cái gì cũng không nói cứ như vậy bỏ về gian phòng của mình, Thiệu Cảnh và Đoan Mộc Hổ liếc mắt nhìn nhau, đều chầm chậm bỏ đi.

Sắc đêm thâm trầm, cơn gió núi lạnh lùng vẫn lẳng lặng một mình phiêu phất phiêu du khắp nơi, đám người tản đi các gian nhà gỗ hoặc những con đường trải đầy bùn ruộng khiến không khí an tĩnh lại rất nhanh, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra ở nơi này.