Trừ Yêu Truyện

Chương 22: Ướt




Lục Trường Uyên nhìn đỉnh đầu nhỏ nhắn, đen nhánh trước ngực, lại nghĩ tới hôm qua nàng che trước mặt mình, biểu tình thống khổ bi thương khi bị móng vuốt của phệ hồn thú xuyên thấu hồn phách. Có chút không đành lòng, ngữ khí hắn không tự giác chậm lại, nhẹ giọng nói:''Ta không giết ngươi là được, đừng khóc.''

A Lê ngẩng đầu nhìn Lục Trường Uyên, khụt khịt nói:''Thế còn ngày mai, nhỡ ngày mai ngươi lại muốn giết ta thì làm sao?

"Không giết."

"Thế còn về sau?"

"Về sau sao?" Lục Trường Uyên nghĩ nghĩ, chậm rãi nói:"Nếu ngươi không làm chuyện xấu, về sau ta cũng không giết ngươi."

"Ngươi nói đó nha, không thể nói lời không giữ lời."

"Được."

Được Lục Trường Uyên bảo đảm, A Lê mới thôi khóc thút thít, nàng buông cổ Lục Trường Uyên ra, cũng buông luôn cả hai chân đeo bên hông hắn. Lục Trường Uyên nâng eo cùng A Lê trên người dậy, bởi vì lúc trước A Lê kẹp thật chặt nên nơi riêng tư của hai người dán sát chặt chẽ vào nhau. Hắn hơi dùng sức nâng phần eo lên, rút ra dương căn đang kề sát trong A Lê. Vải dệt thô ráp cọ xát vào huyệt thịt trơn mềm, A Lê bị mài có chút đau, nàng nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng. Tức khắc khí huyết Lục Trường Uyên dâng lên, vật dưới thân trướng có chút đau, đặc biệt là khi hắn ngồi dậy, cảnh xuân thần bí mê người giữa hai chân A Lê đều nhìn thấy không sót thứ gì.

Cúi đầu một cái là có thể nhìn được nơi riêng tư trắng tinh không có chút lông nào của nàng, có lẽ bởi vì hiện tại nàng đang trong trạng thái tuổi tác còn nhỏ, thân thể còn chưa phát dục hết cho nên vẫn chưa có lông tóc gì. Nhưng chỗ kia cũng thật là mềm mại đẹp đẽ, hai mảnh hoa môi no đủ bị dương v*t hắn hơi tách ra một chút, lộ ra cái khe thịt nhỏ, loáng thoáng có thể nhìn thấy thịt non cùng huyệt khẩu nhỏ hẹp che dấu trong khe thịt.

Huyệt khẩu kia cũng hơi bị đẩy ra, có thể nhìn đến huyệt thịt đỏ hồng bên trong, huyệt khẩu chảy xuống một dòng chất lỏng trong suốt, khiến huyệt thịt đỏ hồng càng thêm duyên dáng động lòng người. Trong đầu hắn bỗng dưng vang lên câu A Lê nói lúc trước -- "Đạo trưởng, dương v*t ngươi cứng quá, chọc cho ta ướt hết phía dưới."

Hô hấp Lục Trường Uyên đột nhiên nặng thêm vài phần, thở ra luồng khí vẩn đục nóng bức, hồ ly tinh này thật là trời sinh lẳng lơ mị hoặc, bị dương v*t hắn cọ cọ vài cái đã chảy nước. Hắn còn tưởng lúc trước A Lê cố ý trêu chọc hắn, không ngờ hóa ra lại là sự thật.

Lục Trường Uyên hơi hơi nghiêng mặt đi, không tiếp tục nhìn cảnh xuân mê người giữa hai chân kia, hắn cầm lấy một bên chăn chùm lên thân thể trần trụi của A Lê. Kéo lại vạt áo vạt quần, che khuất dương căn cứng rắn đang sưng to, hắn đứng dậy đi vào sau tấm bình phong. Trên đũng quần lót có một mảng vệt nước bóng loáng lấp lánh, cũng không biết là của hắn hay A Lê. Hắn có chút thẹn thùng cởi quần lót, cầm lấy chậu nước lạnh và khăn tắm nhúng nước, sau đó chà lau dương căn nóng đến phát bỏng của mình. Trong lòng niệm thanh tâm chú, vận khí điều tức đến ba mươi phút sau hắn mới sửa sang lại quần áo cho tốt mà đi ra.

A Lê bọc chăn ngồi trên giường, vừa thấy hắn ra liền chân trần nhảy xuống giường đi đến trước mặt Lục Trường Uyên, lôi kéo tay áo hắn nhỏ giọng nói:" Đạo trưởng, ta đói bụng quá..."

Thời điểm nàng ở trạng thái hồn phách cũng không cần ăn gì nhưng hiện tại đã khôi phục thân thể, liền có cảm giác đói khát, cũng giống như người thường đều cần ăn.

"Đợi lát nữa lấy đồ cho ngươi ăn." Lục Trường Uyên đáp.

Nhìn nửa bờ vai A Lê lõa lồ bên ngoài, hắn duỗi tay đem chăn kéo lại, che đậy da thịt trắng nõn trơn trượt kia, chất vấn hỏi:"Đêm qua vì sao ngươi không mặc quần áo?"

"Quần áo kia đều đã bị bẩn, mặc vào khó chịu." Hôm qua sau khi trở lại huyết ngọc, A Lê mới phát hiện thân thể mình có thay đổi.

Chân nàng ngắn một mẩu, khi đi ở núi rừng, áo váy đều cọ xát trên mặt đất, dính đầy cát bụi với nước bùn. Ban đêm đi ngủ, nàng phát hiện váy đã bẩn, vừa đúng lúc hồn phách nàng được linh khí trong huyết ngọc tẩm bổ củng cố một chút, nàng liền cởi áo váy, quay trở về nguyên thân. Hồn phách ở thân thể có da lông che đậy, cũng không cần mặc quần áo, thế là nàng liền dùng trạng thái nguyên hình kia đi vào giấc ngủ. (Nguyên hình là hình con hồ ly đó)

Không nghĩ đến nửa đêm canh ba nguyên hình lại biến thành hình người. Cái này hẳn là có liên quan đến việc nàng dần dần khôi phục yêu lực, nhưng yêu lực cùng hồn phách hiện tại đều có chút vấn đề, cụ thể là ở cái loại hình dáng này, nàng tạm thời không có biện pháp khống chế theo ý muốn.