Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 106




Mấy ngày nay, Giang La nhận thấy Lục Thanh Trì có cái gì đó không được đúng lắm.

Anh ta chăm chỉ đến câu lạc bộ Sủng Ái nhiều hơn trước, hơn nữa cũng bắt đầu chú ý đến cách ăn mặc chứ không còn thoải mái, xuề xoà tuỳ tiện giống như trước đây nữa, đi đâu cũng đi dép lê.

Ngoại hình của Lục Thanh Trì thật sự rất đẹp, cộng thêm việc anh ta được thừa hưởng gen di truyền vô cùng tuyệt vời của nhà họ Lục, hơn nữa cậu cả Lục Kỳ cũng thực sự một tổng tài bá đạo lạnh lùng, ông ấy còn được gọi là “mỹ nam lạnh lùng”. Lục Thanh Trì thì ngược lại, anh ta có đường nét sắc sảo, khí chất lãnh đạm, lúc không nói chuyện thì sẽ khiến cho người ta có cảm giác đẹp đẽ nhưng xa cách, chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn.

- --ĐỌC FULL TẠI Truyện Full---

Chỉ có điều, trời đã cho một khuôn mặt lạnh lùng đẹp đẽ như thế mà anh ta lại cứ phải tự biến bản thân thành một tên ngốc.

Gần đây, Giang La phát hiện ra rằng tên ngốc này đã bắt đầu quan tâ m đến ngoại hình của bản thân rồi. Đôi lúc đang đi trên đường, khi nhìn thấy có gương, anh ta đều sẽ làm ra vẻ như vô tình, lơ đãng nhìn vào gương rồi sửa sang lại kiểu tóc của mình.

Mãi cho đến ngày hôm đó, Kỳ Thịnh và Giang La đang vừa đi ra từ rạp chiếu phim vừa thích thú say mê cùng nhau thảo luận về tình tiết của bộ phim, lúc Giang La vừa mới bước một chân vào cửa thang máy thì đột nhiên bị Kỳ Thịnh túm lấy cổ áo từ phía sau rồi kéo cô lại như kéo một con gà con. 

Cô gái nhỏ không phòng bị, suýt nữa thì ngã nhào vào lòng anh.

“Kỳ Thịnh!”

“Suỵt.”

Kỳ Thịnh đưa ngón tay thon dài của mình đặt lên đôi môi mỏng, ánh mắt nhìn về phía trung tâm thương mại cách đó không xa. 

- --ĐỌC FULL TẠI Truyện Full---

Giang La tò mò nhìn sang phía bên đó, đột nhiên phát hiện ra Lục Thanh Trì và em gái đeo kính đang cùng nhau đi vào khu trò chơi điện tử, hơn nữa Lục Thanh Trì còn đang cầm theo hai túi đựng trà sữa trên tay nữa. 

Không ngờ lúc sinh thời lại được chứng kiến ông anh họ mê game này tán gái!

Giang La lén la lén lút đi theo sau.

Kỳ Thịnh gắp hai con búp bê siêu to khổng lồ từ trong máy gắp đồ chơi ra, sau đó đưa cho Giang La một con. Hai người họ lấy búp bê che mặt, đứng cạnh máy chơi trò chơi âm thầm quan sát…

Lục Thanh Trì cũng dẫn theo em gái đeo kính đi gắp thú bông, chỉ có điều kỹ năng của anh ta không được ổn cho lắm, đã dùng liên tiếp hai mươi xu rồi mà anh ta vẫn tay trắng hoàn trắng tay chẳng gắp nổi con nào, sốt sắng đến mức trán toát đầy mồ hôi. 

Loại chuyện này chính là sự thử thách tâm lý, đặc biệt là đối với những người đam mê chơi game lâu năm, nó giống như kiểu mình bị kẹt lại ở một cửa ải vô cùng quan trọng nào đó, và mình phải vượt qua được cái cửa ải đó bằng mọi giá, cho dù có phải thức trắng cả đêm đi chăng nữa.

Lục Thanh Trì cứ như thế ném hết đồng xu này đến đồng xu khác vào, bực bội đến mức kích động muốn đập vỡ luôn cái máy. Còn em gái đeo kính đứng bên cạnh ngáp ngắn ngáp dài, sau đó cảm thấy thật sự không thể chịu đựng được nữa, cô ấy vỗ nhẹ vào cánh tay của Lục Thanh Trì một cái, sau đó đẩy anh ta sang một bên, dùng ngón tay tuỳ tiện nghịch nghịch cần gạt mấy lần, rồi nhấn nút gắp, một con gấu bông hình heo Peppa rơi đúng vào trong lỗ. 

Anh ta khẽ há hốc mồm, hoàn toàn kinh ngạc trước thao tác lưu loát nhanh gọn này của em gái đeo kính. Anh ta giơ ngón cái lên, nói: “Đỉnh quá.”

Em gái đeo kính đưa con thú nhồi bông hình heo Peppa cho anh ta: “Tặng anh nè.”

Lục Thanh Trì nhận lấy thú nhồi bông, bỗng nhiên cảm thấy hình như có cái gì đó sai sai thì phải.

Lúc hai người họ cùng nhau đi ra khỏi khu trò chơi, thì vừa hay đi ngang qua Giang La và Kỳ Thịnh, em gái đeo kính nói thầm với Lục Thanh Trì: “Đừng nói hai người họ thật sự nghĩ rằng cầm con búp bê che mặt là có thể khiến người khác không nhận ra đấy nhé.”

Lục Thanh Trì ngoái đầu lại nhìn hai đứa trẻ trâu, ngây thơ đi theo mình suốt từ nãy đến giờ: “Bọn họ thấy vui vẻ là được rồi.”



Sau đó, Giang La còn cố ý đi đến câu lạc bộ Sủng Ái, cô tìm thấy em gái đeo kính ở trong khu vui chơi dành cho mèo ở phía sau núi của nhà thờ bỏ hoang… Thế là cô lập tức hóng hớt hỏi: “Em và anh Lục là sao đó?”

Em gái đeo kính xé một túi pate dành cho mèo ra, sau đó nặn ra một cái đĩa giấy nhỏ rồi đẩy qua cho Trà Trà: “Sao là sao ạ?”                                                                                                           

“Hôm trước chị nhìn thấy hai người hẹn hò với nhau rồi đó nha.” 

“Ô, không phải là hẹn hò đâu.” Em gái đeo kính giải thích một cách cực kỳ nghiêm túc: “Anh ta hẹn em chơi game vậy nên bọn em mới đi đến khu trò chơi thôi.” 

“Anh ấy thường hẹn em chơi game à”

“Đúng vậy, có lúc thì đến quán net chơi, có khi thì ngồi chơi ở dãy ghế ngoài hành lang chỗ giảng đường, còn có lúc chơi ở khu rừng nhỏ phía sau vườn ở trường học nữa.”

“Thế thì… Hai người đang yêu nhau hả?”

“Không phải mà.” Em gái đeo kính liên tục xua tay phủ nhận: “Hai người bọn em thật sự chỉ là chơi game cùng nhau thôi! Anh ấy chỉ coi em như anh em bạn bè thôi à!”  

Giang La nhìn vẻ mặt ngây ngô, đáng yêu và có vẻ như hoàn toàn chưa hiểu rõ sự tình của em gái đeo kính, cô bất lực vỗ vỗ vai cô ấy: “Em thật sự cho rằng con trai  mua trà sữa cho em, dẫn em đi chơi trò chơi, chú ý đến cách ăn mặc và kiểu tóc của mình… Chỉ là vì muốn kết nghĩa anh em với em thôi sao?”

“Thì đúng là như thế mà. Mỗi lần em hạ gục được boss mạnh ở trong game, anh ấy đều phải quỳ xuống gọi em là anh!”

Giang La giơ ngón tay cái lên với em gái đeo kính.

Em gái này ngây thơ quá đi, có điều cô cũng chẳng vạch trần, tốt nhất là cứ để cho mọi chuyện… Thuận theo tự nhiên vậy.



Thời gian học tập của của sinh viên trao đổi kéo dài nửa năm, nói là dài thì cũng dài nhưng nói là ngắn… Thì cũng thật sự rất ngắn.

Giang La và Kỳ Thịnh đang trong giai đoạn yêu nhau cuồng nhiệt, say đắm như “một cặp vợ chồng son” nên hầu như ngày nào họ cũng đắm chìm vào cơ thể của đối phương. Thời niên thiếu cả hai ngây thơ và hồn nhiên biết bao nhiêu thì trong nửa năm trở lại đây, sự thèm muốn của bọn họ dành cho đối phương lại càng mãnh liệt cháy bỏng bấy nhiêu.

Giang La đã mở khoá thành công một Kỳ Thịnh dính người yêu siêu cấp vô địch, anh vốn dĩ nên là một sinh viên năm tư đại học sắp tốt nghiệp cực kỳ bận rộn, thế nhưng Giang La thật sự có thể nhìn thấy anh mọi lúc mọi nơi.

Lúc cô đang chơi trong khu trượt ván, Kỳ Thịnh luôn luôn có mặt trong đám đông kia, giơ máy ảnh có ống kính dài để chụp ảnh và quay video cho cô. Sau đó, Giang La đi học múa cổ điển và khiêu vũ cùng với Tống Thời Vi, Kỳ Thịnh đã một lần nữa lấy cây đàn piano đã bị anh cho vào quên lãng từ rất lâu ra và đệm đàn cho cô. Có đôi lúc cả hai người họ sẽ cùng nhau uống một chút rượu, thậm chí còn lên sân thượng khiêu vũ nữa.

Khi khiêu vũ cùng với Kỳ Thịnh, Giang La sẽ nhìn thấy hình ảnh của chính mình phản chiếu trong đôi mắt chan chứa tình yêu của anh và lúc đó cô trở thành người duy nhất trong mắt anh. 

Đối với Giang La mà nói, khoảng thời gian nửa năm đó thật sự ngọt ngào như hũ mật vậy.

Sau khi chương trình học trao đổi kết thúc, Giang La quay về lại Hồng Kông tiếp tục hoàn thành việc học năm tư đại học của mình. Còn Kỳ Thịnh thì dồn hết tất cả tâm trí của mình vào công ty game. Năm đó, khi anh cho ra mắt mấy tựa game ăn khách, ông nội đã kín đáo phê bình anh, không hài lòng trách anh không để tâ m đến doanh nghiệp của gia đình mình mà chỉ lo tập trung vào công ty game của bản thân. 

Nhưng Kỳ Thịnh thì lại chỉ cười cười và nói rằng anh muốn kiếm thật nhiều tiền, điều kiện gia đình của người yêu đã làm cho anh cảm thấy rất áp lực, anh hy vọng mình có thể tự lập và tự gây dựng được sự nghiệp của riêng mình mà không phụ thuộc vào ai chứ không phải lấy sản nghiệp của cha chú cho anh để ra oai. 

Ông nội nghe thấy thế thì chỉ cười cười rồi nói anh quá trẻ con.



Vào ngày tổ chức lễ tốt nghiệp, mưa phùn bay lất phất, Giang La mặc đồng phục cử nhân đứng trong khuôn viên của trường Đại học Hồng Kông chụp ảnh cùng với Lục Thanh Trì cũng mặc đồng phục cử nhân giống như cô. 

Và thế là Lục Thanh Trì đã chính thức trở thành thợ chụp ảnh cho Giang La. Lục Thanh Trì phải chụp cho cô ở ba trăm sáu mươi độ khác nhau, thậm chí để có được một góc chụp ưng ý mà cô đã không ngần ngại nằm luôn xuống mặt đất.

Có rất nhiều sinh viên đang chụp ảnh lưu niệm bên cạnh tòa nhà mái vòm gần thư viện, Giang La leo cầu thang quanh co đi đến một hành lang có kiến trúc cổ xưa, còn Lục Thanh Trì thì cầm máy ảnh đứng dưới tầng và hướng dẫn cho cô…

“Sang bên trái một chút, bên trái, không, không phải, sang bên phải, ok được rồi, tạo dáng đi, nhắm mắt lại nào.”

“Giang La ngoan ngoãn nhắm mắt lại: “Đã được chưa?”

“Sắp rồi.” 

“Vẫn chưa chụp được à?”

“Sắp rồi, sắp rồi! Nhắm mắt cho thật chặt đó nha.” 

Làn gió nhè nhẹ thổi mấy sợi tóc lướt qua chóp mũi của cô, mang theo cả mùi hương của chớm hạ. 

“Xong rồi, bây giờ có thể mở mắt được rồi.”

Giang La mở mắt ra, trong lúc mắt còn đang lờ mờ, một chàng trai mặc một chiếc áo sơ mi trắng đang tiến đến từ cuối hàng lang, trong tay anh cầm bó hoa hồng champagne, nở nụ cười xán lạn, rực rỡ dịu dàng như ánh dương.

Nhìn anh, cô gái nhỏ mất một lúc lâu mới có thể phản ứng lại.

“Mới có nửa năm không gặp mà em không nhận ra anh nữa à?” 

“Anh Lục, đây là ai thế?” Giang La cúi đầu xuống hét lớn về phía Lục Thanh Trì: “Bạn của anh à?”

“Đúng đúng đúng.”  Lục Thanh Trì điều chỉnh máy anh nghe ‘xẹt xẹt’ liên tục chụp bọn họ một cách điên cuồng: “Bạn của anh đấy, em không cần quan tâ m đến cậu ấy đâu, cậu ấy đến đây chỉ để làm nền thôi.”

Giang La không nhận được nữa bật cười, nói với Kỳ Thịnh: “Chào bạn, đã lâu không gặp.” 

“Lâu quá không gặp, bạn gái của anh không nhớ anh trông như thế nào nữa rồi à, em có muốn qua đây làm quen lại chút không?”

Cổ áo sơ mi của anh được mở ra một cách tuỳ ý, cơn gió mùa hạ nhè nhẹ thổi qua làm cho mấy sợi tóc ngắn trước trán anh khẽ lay động.

Giang La cảm thấy hơi ngại ngùng, hai má ửng đỏ, lúng ta lúng túng tiến lại gần anh, không ngần ngại ôm chầm lấy anh.

“Kỳ Thịnh, sao anh lại tới đây?”

“Anh đến đây dự lễ tốt nghiệp của em, rồi nhân tiện…”

“Nhân tiện cầu hôn em sao? Ui, cảm động quá đi!”

Kỳ Thịnh đứng bất động một hồi lâu, dường như anh đang suy nghĩ đối sách.

Bầu không khí… Chợt trở nên hơi ngượng ngùng.

Ý cười trên khuôn mặt của Giang La nhạt dần, một bên lông mày khẽ nhướng lên: “Xem ra… Là do em suy nghĩ nhiều rồi?”

Kỳ Thịnh: “Anh có thể cầu hôn, nhưng bây giờ tạm thời chưa có nhẫn có được không?”

“…”

“Thế nghĩa là anh chưa chuẩn bị chu đáo!”

“Không phải thế, hôm nay thật sự anh chỉ đến đây để dự lễ tốt nghiệp của em thôi, tại sao em lại nghĩ rằng anh muốn cầu hôn thế?”

“Trong tiểu thuyết ngôn tình chằng phải đa số nam chính đều sẽ cầu hôn nữ chính vào đúng ngày lễ tốt nghiệp của nữ chính à.” 

“Em đã biết hết mấy cái tình tiết kiểu này rồi thì còn có cái gì gọi là bất ngờ nữa.” 

“Anh đang ngụy biện chứ gì.”

“Không phải, anh không hề ngụy biện.” Kỳ Thịnh tiến tới muốn dành cho cô một cái ôm của người xa cách đã lâu: “Cục cưng…”

Giang La khẽ bĩu môi, lấy ngón tay chọc chọc và vai của anh, đẩy anh ra: “Không sao hết! Dù sao em cũng chẳng trông đợi anh cầu hôn mấy!”

Nói xong, cô quay người bước xuống cầu thang.

Lục Thanh Trì nở một nụ cười xấu xa, đi tới ôm vai Kỳ Thịnh: “Thất bại rồi chứ gì.”

Kỳ Thịnh thơ ơ mỉm cười.

Trên đường về nhà, Lục Thanh Trì luyên thuyên không ngừng nghỉ với Kỳ Thịnh suốt cả quãng đường để giới thiệu về địa hình đồi núi đặc trưng của thành phố Hồng Kông. Sau khi tham quan xong các điểm du lịch, Lục Thanh Trì dẫn anh đến một sạp ăn lề đường để ăn mỳ xa tử*.

*Mỳ xa tử (Cart Noodle): Món ăn nổi tiếng ở Hồng Kông. 

Giang La im lặng đi theo sau bọn họ, vẫn còn cảm thấy hơi tức giận.

Anh ăn mặc nghiêm túc chỉnh tề như thế, đã thế còn tặng cả hoa, thế mà không cầu hôn, đúng là quá tệ.

Sau khi ăn xong, Kỳ Thịnh và Lục Thanh Trì ngồi trên ghế trong vườn cùng nhau chơi game. Lục Thanh Trì có rất nhiều chỗ muốn anh chỉ dạy và Kỳ Thịnh cũng rất kiên nhẫn hướng dẫn cho anh ta.  

Giang La không biết hôm nay Kỳ Thịnh đến đây để làm gì.

Anh tới dự lễ tốt nghiệp của cô thôi hả, nhìn có vẻ như không xem cô là nhân vật chính. Chẳng nhẽ là đã qua thời kỳ yêu đương nồng nhiệt say đắm, và hai người đã bắt đầu lạnh nhạt dần?

Đáng ghét thật.

Trong lòng cô dâng lên cảm giác khó chịu và giận dỗi,  cô đi một mình trên lối đi lát gạch đỏ trong mê cung ở khu vườn nhỏ, xa xa trên bãi cỏ kia hình như đang có một buổi lễ cầu hôn vô cùng long trọng và hoành tráng.

Bóng phát sáng hình ngôi sao, que phát sáng, còn có bóng bay xen kẽ được trang trí toàn bộ bãi cỏ, tất cả đã tạo nên một khung cảnh cầu hôn cực kỳ lãng mạn.

Những bài hát ngọt ngào được phát ra từ loa.

Chàng trai quỳ xuống cầu hôn cô gái, người qua đường xung quanh chen nhau dừng lại xem, chứng kiến ​​cái kết viên mãn cho tình yêu của cặp đôi hạnh phúc này.

Giang La cũng nhìn về phía họ với ánh mắt vô cùng ước ao và vỗ tay liên tục.

Quả nhiên, chứng kiến hạnh phúc của người khác mới là việc ngọt ngào nhất.

Cô mỉm cười, hô to cùng với những người xung quanh: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”

Đột nhiên, một chùm pháo hoa đầy màu sắc nở rộ trên bầu trời, Giang La ngẩng đầu lên ngắm nhìn một cách vui vẻ.

Không ngờ rằng, khi pháo hoa vừa tàn, lúc cô một lần nữa nhìn về phía bãi cỏ bên kia thì lại nhìn thấy những khuôn mặt vừa xa lạ mà vừa quen thuộc.

Tống Thời Vi, Mập, Than, còn có cả Mạnh Tiêm Tiêm… Và còn có rất nhiều những người bạn trước đây của cô, bạn bè hiện tại, và thậm chí là cả ba cô lẫn mẹ cô cũng đều có mặt ở đây.

“Đồng ý! Đồng ý!” Mọi người cùng nhau hô to.

Giang La:?

Một giây trước cô còn hô to đồng ý đồng ý cùng với người khác, một giây sau thì đã…

Hoàn toàn sửng sốt.

Kỳ Thịnh không biết bước ra từ nơi nào, trên tay anh vẫn cầm bó hoa hồng champage vừa nãy, bó hoa còn có một vài bông hoa dại nhỏ điểm xuyết bên trong, anh bước đến trước mặt cô, ánh mắt anh dịu dàng, nụ cười anh trong veo: “Thật ra, hôm nay anh không phải chỉ tới đây để dự lễ tốt nghiệp của em, mà còn muốn hỏi em, em có bằng lòng lấy anh hay không?” 

“…”

Giang La dường như không dám tin: “Anh có cần phải cứ cua gắt rồi cua gắt mấy lần liên tiếp như thế không!”

“Lúc nãy anh đã muốn cầu hôn em rồi, kết quả em lại hỏi ngược lại anh khiến anh đơ người luôn.” Kỳ Thịnh bất lực nói: “Không có bất ngờ thì sẽ không có kỷ niệm khó quên. Anh muốn em có một lễ cầu hôn thật sự đáng nhớ, để sau này mỗi khi nhớ đến ngày hôm nay em đều sẽ cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, và đồng thời cũng cảm nhận được tình yêu của anh dành cho em.”

Thế cho nên vừa nãy anh nói Lục Thanh Trì dẫn anh đi dạo quanh các danh lam thắng cảnh ở Hồng Kông là để cố gắng nhanh chóng sắp xếp, tạo ra thêm một lễ cầu hôn càng lãng mạn hơn nữa.   

Cách cầu hôn trực tiếp này của Kỳ Thịnh làm cho Giang La cảm thấy có hơi ngại ngùng, cô lấy tay che mặt, cúi đầu cười, nhưng mí mắt thì lại thấy hơi cay cay…

“Cũng có thể sẽ không làm em bất ngờ mà làm em tức giận đó. Anh làm như thế này có rủi ro rất lớn.”

“Những việc đó đều không quan trọng.”

Kỳ Thịnh cố gắng không cười, quỳ một chân xuống, nghiêm túc nói: “Anh bảo đảm với em, em sẽ luôn luôn là người duy nhất trong mắt anh. Anh sẽ không vì bất cứ ai, bất cứ chuyện gì mà phớt lờ em, chuyện chơi game mà anh không hề quan tâ m đến em vừa nãy… Cả đời này chắc chắn sẽ không có lần thứ hai, Kỳ Thịnh anh đã nói được là làm được.”

“Giang La, anh sẽ quan tâ m đến cảm nhận của em, chú ý lắng nghe tiếng lòng của em, mỗi ngày trong tương lai đều để em trong mắt, đặt em vào trong tim.”

“Giang La, lấy anh nhé.”

Giang La hơi do dự, chần chừ không đưa tay ra.

Kỳ Thịnh suy nghĩ một chút rồi lẩm bẩm: “Cục cưng, lấy anh nhé.”

Hai tiếng ‘cục cưng’, đó chính là niềm hạnh phúc mà cô không bao giờ có thể cự tuyệt.

Giang La cảm động đến bật khóc, cô đưa tay ra, Kỳ Thịnh đeo chiếc nhẫn vừa to vừa rực rỡ ấy vào ngón tay của cô.

Tất cả bạn bè đều tràn đầy niềm vui, hoan hô reo hò chúc phúc cho hai người họ, những quả bóng bay hồng hồng trắng trắng cũng bắt đầu cùng nhau bay lên bầu trời.

Giang La kéo anh đứng lên, giang hai tay ôm chầm lấy anh, Kỳ Thịnh bế cô lên như bế một bé gái, đứng tại chỗ xoay tròn hai vòng

Lục Mạn Chi dựa vào vai Giang Mãnh Nam, quay đầu sang nhìn thì thấy Giang Mãnh Nam thế mà lại rơi những giọt nước mắt hạnh phúc, bà ấy nhướng một bên lông mày: “Không phải chứ anh Mãnh, anh khóc cái gì mà khóc.”

Giang Mãnh Nam lau nước mắt, cảm động nhìn hai người họ, như thể đang nhìn bóng lưng hai bạn nhỏ cùng dắt tay nhau về nhà năm đó: “Anh cảm thấy rất hạnh phúc, và vô cùng tốt đẹp.”

Vô cùng tốt đẹp…

Giống như một giấc mơ màu hồng vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.