Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 33




Cô gái nhỏ nghe lời đeo băng đô bảo vệ lên trán, đồng thời rút đuôi ngựa từ dưới băng đô bảo vệ ra, khỏi phải nói, cô vừa đeo vào cái, phong cách hip-hop thể thao lập tức xuất hiện.

Mấy chàng trai trẻ đứng vây xung quanh Giang La quan sát cô, Mập không khỏi cảm thán lần nữa: “Lợn à, quả nhiên cậu là con trai mà!”

“Nói bậy, không phải đâu nhé.”

- --ĐỌC FULL TẠI Truyện Full---

“Cậu mặc áo của anh Thịnh, đeo băng đô bảo vệ của anh Thịnh, quả thực chính là anh em của anh Thịnh.”

Giang La bĩu môi nói: “Trông giống con trai lắm sao?”

“Đừng nghe cậu ấy nói bậy.” Kỳ Thịnh xoa xoa đầu cô: “Chẳng qua trông rất đẹp trai thôi, là kiểu đẹp trai của con gái cơ.”

Lúc đi ra ngoài, Giang Mãnh Nam ngắm nhìn quần áo của cô, ông nói: “Sao bộ quần áo này của con nhăn thế, mau cởi ra để ba là lại cho con rồi hẵng mặc.”

Giang La: “...”

Lần đầu tiên trong đời cô chỉ mong ba mình đừng mở miệng nói thêm gì nữa.

Nghe thấy Giang Mãnh Nam nói thế, Kỳ Thịnh cũng để ý tới, cái áo bóng rổ nhàu nhĩ rúm ró này tuyệt đối không phải dáng vẻ hôm qua anh đưa cho cô: “Cậu… làm gì với nó thế?”

- --ĐỌC FULL TẠI Truyện Full---

Kỳ Thịnh đột nhiên hỏi tới chuyện này, trái tim của cô gái nhỏ đập nhanh thình thịch vì chột dạ, đầu óc nhanh chóng nghĩ cách, một trăm tám mươi dòng suy nghĩ đồng thời hoạt động. Cô xoay người, chỉ vào con mèo nhỏ màu đen đang vờn quanh chân anh: “Tất cả tại Meo Meo, là nó làm, tôi đã nói không được làm thế rồi, nó hư quá đi thôi.”

Mèo con:???



Mấy người họ ra ngoài, đi ra khỏi ngõ Vụ Túc, lúc này mặt trời mới đang từ từ nhô lên từ phía bên kia của cây cầu hình vòm bắc qua sông nhỏ, nắng ấm buổi sớm mai chiều vào mặt mỗi người họ. Mập và Than đi đằng trước, Giang La và Kỳ Thịnh tự nhiên mà đi phía sau.

Lúc đi qua cầu cong bằng đá, tay Kỳ Thịnh tự nhiên khoác lên vai Giang La.

Đây là động tác quen thuộc bọn họ đã làm từ nhỏ đến lớn, Mập và Than nhìn thấy cũng không lấy làm lạ, hơn nữa biểu hiện của Thịnh Kỳ cũng rất thản nhiên.

Chỉ có Giang La… Cõi lòng lâng lâng, trong đầu bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Lúc đi qua cửa kính chạm đất của một cửa hàng thời trang, Giang La vô thức nhìn vào cửa kính, trông thấy hình ảnh phản chiếu của bọn họ trên cửa kính.

Áo bóng rổ màu đỏ và áo bóng rổ màu đen.

Mập nói không sai chút nào, quả thật trông cô giống như anh em của Kỳ Thịnh.

Nhưng… Thật ra trông cũng hơi giống đồ đôi.

Giang La âm thầm nghĩ như vậy trong lòng.

Trước tiên, bọn họ đến cửa hàng đồ ăn sáng mà Kỳ Thịnh thích nhất để ăn bánh bao thịt muối.

Loa của trung tâm thương mại lớn phía xa xa bắt đầu phát nhạc, giai điệu vui tai quen thuộc của bài hát [Thất Lý Hương] vang lên…

“Lũ chim sẻ ngoài cửa sổ, đậu trên cột điện hót líu lo líu lo, em nói rằng câu nói ấy rất có cảm giác của mùa hạ.”

Bên ngoài quán Mỹ Thực, dì chủ quán mở nắp lồng hấp bánh bao ra, vừa mở ra làn khói trắng dày đặc bay ra ngoài, xen lẫn trong đó là vị ngọt nhàn nhạt của tinh bột.

Người đi trên đường dần nhiều hơn, ánh nắng cũng dần chói chang hơn, bóng của mấy người họ cũng trở nên rất rõ và đậm.

Rất nhiều năm sau, Giang La vẫn không thể nào quên được buổi sáng hôm đó, vẫn nhớ mùi hương trong từng hơi thở, vẫn nhớ nụ cười nhiệt đình tiếp đãi khách hàng của dì chủ quán, vẫn nhớ Mập nói rằng gần đây cân nặng cậu ấy lại tăng vọt, phải kiểm soát cân nặng, vừa nói xong đã lại ăn hết một cái bánh bao thịt muối.

Cô vẫn nhớ… Lúc Kỳ Thịnh thêm giấm vào bát phở gà cho cô, cô nhìn thấy hình trăng lưỡi liềm màu hồng nhạt trên ngón tay cái chắc nịch của anh.

Mặc cho bốn mùa xoay chuyển đông đi xuân đến, thanh xuân ngây thơ trong trắng vĩnh viễn không bao giờ thay thế được.



Tuy mới chín giờ sáng nhưng sân bóng rổ cũng đã có rất nhiều người, Mập bật loa mang theo trong người lên, phát nhạc hip-hop có nhịp điệu rõ ràng.

Kỳ Tịnh nhận lấy bóng rổ trong tay Than, hai người bắt đầu battle giống như đấu bò.

Trận bóng rổ ngày hôm nay không giống những trận bóng bình thường trong trường học lắm, từng bước chân đi theo giai điệu nhịp trống của tiếng nhạc, trái bóng rổ trên tay Kỳ Thịnh như hòa vào làm một với anh tuy hai mà một như hình với bóng đồng thời nhảy lên.

Trái bóng rổ trong tay anh giống như có sinh mệnh, do anh thành thạo khống chế và nắm giữ.

Sau mấy cú xoay người đẹp mắt, anh thuận lợi vượt qua Than, đi đến dưới vòng rổ, Mập vô cùng ăn ý ném bóng qua chỗ anh, Kỳ Thịnh nhảy lên thực hiện một cú úp rổ táo bạo, gần như bắt lấy vành rổ, cơ thể nhảy lên rồi vững vàng tiếp đất.

Vành rổ bị úp mạnh đến nỗi rung lên.

Cả sân bóng rổ kêu lên đầy kinh ngạc, ánh mắt mọi người đều bị mấy thiếu niên trẻ tuổi chơi bóng rổ trên đường phố này thu hút,

Nhất là những người đàn ông trung niên bắt đầu tập thể dục sáng sớm, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy người nào lại còn có thể chơi bóng rổ như vậy, vừa đẹp trai lại có kỹ thuật.

Tuổi trẻ thật tốt mà!

Nhìn bọn họ chơi bóng, Giang La cũng không nhịn được mà nhiệt huyết sôi trào, đôi mắt cô bị khóa chặt vào bóng dáng màu đen kia.

Ánh nắng từ cửa sổ trên mái nhà chiếu vào làn da trắng lạnh của anh, lúc nhảy lấy đà ném bóng vào rổ, cơ thể anh ngửa ra sau, cánh tay vươn cao ném bóng.

Giờ phút này, cả người anh chìm trong hơi thở của tuổi trẻ và thanh xuân, mạnh mẽ hiên ngang.

“Chỉ là không thể mở miệng nói cho anh biết, chỉ là vài câu đơn giản như vậy em cũng không làm được.”

Chẳng biết từ lúc nào, Than đã dạo bước đi đến bên cạnh cô, dùng giai điệu lệch tone mười vạn tám ngàn dặm ngâm nga lời bài hát bên tai cô.

Lời bài hát giống như nói trúng tâm sự của cô, Giang La dè dặt nghiêng đầu nhìn cậu ấy. Thấy Giang La nhìn mình, Than nở nụ cười ngốc nghếch thẳng thắn, giống như đang nói tôi không nhìn ra gì hết.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, bí mật… Không cần nói cũng biết lặng lẽ trao đổi khi hai người nhìn nhau.

Đúng lúc này, Kỳ Thịnh ôm bóng đi đến trước mặt Giang La: “Cậu muốn học không?”

“Dĩ nhiên là muốn rồi!”

“Sao muốn mà không nói sớm.”

Còn phải để anh chủ động đến hỏi.

Giang La ôm bóng, đi theo anh đến giữa sân, sau khi ra sân Kỳ Thịnh thực hành làm mẫu động tác bóng rổ đường phố: “Thật ra chơi cái này vẫn cần có nền tảng bóng rổ, tôi dạy cậu cách khống chế bóng trước, để bóng rổ biến thành một bộ phận của cơ thể cậu, như thế cậu mới có thể khống chế nó theo ý mình, đến lúc đó cậu muốn chơi bóng theo kiểu nào cũng được hết.”

Căn cứ vào động tác anh đã làm mẫu, Giang La thử làm theo mấy lần nhưng mỗi lần thực hiện động tác dẫn bóng qua háng, trái bóng rổ đều không nghe theo ý cô mà bay ra ngoài.

“Hạ trọng tâm thấp xuống.” Kỳ Thịnh kiên nhẫn chỉ đạo: “Cậu đã biết cách đập bóng rồi, bây giờ thử chỉ dùng hai tay luân phiên tâng bóng thôi xem sao.”

Giang La nghiêm túc học với anh, chẳng bao lâu sau, cô cũng đã có thể nắm chắc không ít bí quyết.

Khả năng học tập của cô mạnh nên cô học mọi thứ thật sự rất nhanh.

Đúng vào lúc cô đang hăng say học tập, Than đi tới, nói với cô: “Phần quan trọng nhất của bóng rổ đường phố cũng không phải là nắm chắc được bao nhiêu kỹ thuật, bật cao ném bóng tốt như thế nào mà là phải có tự tin.”

Tự tin vừa khéo chính là thứ Giang La thiếu nhất.

“Vật tôi phải làm như thế nào mới có thể có tự tin chứ?”

“Đơn giản thôi, cậu chỉ cần nghĩ ông đây chính là đệ nhất thiên hạ.”

Mập nghe thấy Than nói vậy thì bật cười: “Cái gì cơ, đáng lẽ phải là bà đây đệ nhất thiên hạ chứ, ha ha ha.”

Than mặc kệ Mập nói gì, vẫn nghiêm túc nói tiếp: “Cậu phải nghĩ bản thân cậu chính là cô gái đẹp nhất trên đời, trai đẹp toàn thế giới này đều phải đảo điên vì cậu, sự tự tin chính là cốt lõi của hip-hop.”

“Điều này cũng khó quá rồi.” Giang La cười khổ nói: “Thật sự rất khó thuyết phục chính bản thân tôi để nghĩ như vậy mà.”

Cô vừa nói xong, Mập lập tức nói: “Vậy cậu cần giúp đỡ rồi, Than, nịnh hót nữa lên.”

Mấy lời tâng bốc của Than thật sự là há miệng có thể thốt ra một tràng dài: “Giang La, Giang La tôi yêu cậu như chuột yêu gạo, cậu mãi mãi là superstar của tôi, hãy tin tưởng bản thân, cậu là người tuyệt nhất!”

“Ha ha ha ha.”

Mới nghe mấy lời tâng bốc của Than thôi mà da gà da vịt của cô nổi hết cả lên!

“Cậu im miệng đi!”

Than nhìn dáng vẻ cười ngây ngô của cô gái nhỏ thì cũng cười theo: “Kiểu con trai như hai chúng tôi… Còn không thể nào khiến nữ sinh mặt đỏ tim run chứ đừng nói tới cho họ tự tin.”

Vừa nói dứt lời, cậu ấy nhìn về phía Kỳ Thịnh: “Chuyện này ấy à còn phải nhờ tới anh Thịnh rồi.”

Từ nãy đến giờ, Kỳ Thịnh không góp mặt vào cuộc thảo luận của bọn họ mà chỉ một mình luyện tập ném bóng vào rổ ở bên cạnh, sau khi nghe thấy Than gọi mình, anh quay đầu lại: “Cái gì?”

“Đến đây cổ vũ Giang La một chút đi, để cậu ấy tự tin hơn.”

Kỳ Thịnh nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nghiêm túc nói: “Thật ra tôi…”

Kỳ Thịnh mới mở miệng thôi, tim Giang La đã bắt đầu đập thình thịch mạnh như trống đánh, cô căng thẳng hồi hộp đến nỗi lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.

Khóe miệng anh hơi cong lên, trong mắt chất chưa ý cười: “Thật ra tôi đẹp trai như vậy, hổ phụ không sinh khuyển nữ*, cậu cũng sẽ không kém cạnh.”

*Hổ phụ không sinh khuyển nữ: nghĩa đen là cha hổ không có con chó; nghĩa bóng là người cha có tài thì tất nhiên sẽ không sinh ra người con bất tài

“...”