Toàn bộ học sinh trong trường đang nhìn Giang Mãnh Nam bằng ánh tràn đầy mong đợi.
Giang Mãnh Nam là kiểu người biểu diễn theo tính cách, mọi người càng là nhìn thì ông sẽ diễn càng lúc càng hăng. Cho dù không biết nhảy, Giang Mãnh Nam cũng phiêu theo giai điệu nhịp trống mà bắt đầu lắc lư cơ thể.
Tiếng hoan hô lại vang lên.
- --ĐỌC FULL TẠI Truyện Full---
Mạnh Tiêm Tiêm lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên trên sân, cô ta vẫn muốn xem thử Gianh Mãnh Nam còn có tuyệt kỹ phòng thân gì.
Nhưng cô ta lại không ngờ rằng, đúng là ông vẫn còn chiêu bài khác.
Giang Mãnh Nam đắm mình vào giai điệu nhịp trống mạnh mẽ, thế là ông bắt đầu thể hiện những động tác của quyền anh, ra cú hook từ trên xuống dưới, nghiêng người đá chân, một cú đấm lăn phối hợp với đá gót khi nhảy lên, tràn đầy cảm giác mạnh mẽ!
Giang Mãnh Nam từng là ngôi sao sáng chói nhất trên võ đài, những tràng vỗ tay và tiếng reo hò mà ông nhận được không kém hơn lúc này là bao.
Những động tác quyền anh cool ngầu này đã khắc sâu trong DNA của Giang Mãnh Nam. Mà hôm nay, khi kết hợp cùng với âm nhạc, dường như linh hồn bị phong ấn của ông đã bị nó đánh thức.
Hai tay ông ấy xuất quyền, chân lại nhảy lên, sau đó bước tới rồi lại lui về xuất ra một quyền swing quen thuộc, vừa ngầu, vừa nhanh nhẹn.
“Trời ạ! Ba Giang La ngầu quá trời quá đất, tớ quỳ đây.”
- --ĐỌC FULL TẠI Truyện Full---
“Má ơi, động tác của chú ấy nhanh ghê! Nhanh quá là nhanh luôn! Tớ không ổn rồi.”
“Tớ muốn làm mẹ Giang La, không biết có cơ hội hay không.”
…
Nhân tố quyết định trong những tiếng reo hò này, có một nửa là học sinh nữ, vậy mà còn có hơn phân nửa là học sinh nam đứng đó ôm đầu tru réo, họ đều điên cuồng như nhau…
“Ba Giang La ơi, cháu yêu chú!”
Giang La:???
Bản nhạc vừa kết thúc, Giang Mãnh Nam đã thuận lợi phá vỡ thế bất phân thắng bại cho Giang La.
Giang La hoan hô, kìm lòng không đậu xông lên ôm lấy ba mình, Giang Mãnh Nam vững vàng đón được con gái, nâng cô lên cao.
“Cmn, tớ cũng nâng được!”
“Ba cô ấy đúng là một người đàn ông nam tính nha!”
“Tớ gục rồi.”
…
Mạnh Tiêm Tiêm nhận thấy tình cảm của các bạn đã bị nhóm Giang La giành lấy, nếu còn tiếp tục như vậy, nhóm của cô ta chắc chắn sẽ thua.
Nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhận thua, Mạnh Tiêm Tiêm lập tức gọi mấy cô gái lại đây, nhỏ giọng nói bên tai họ vài câu, các cô gái gật đầu.
Âm nhạc vang lên, mấy cô gái kia... Lại dám bắt chước lại toàn bộ động tác ngẫu hứng mà vừa rồi Giang Mãnh Nam biểu diễn, chỉ riêng năng lực ghi nhớ cùng với sự nhạy cảm về vũ đạo của họ đã khiến cho các học sinh tặc lưỡi ngạc nhiên…
“Được luôn kìa!”
“Mẹ kiếp, màn thi đấu này quá xuất sắc!”
“Đây là buổi biểu diễn không cần mua vé cũng có thể xem sao?”
“Không hổ là Mạnh Tiêm Tiêm.”
Đáng nói hơn là, mới vừa rồi là chỉ có một mình Giang Mãnh Nam nhảy, mà giờ mấy cô gái cùng nhau nhảy, tuy rằng động tác không mang cảm giác mạnh mẽ bằng ông nhưng họ cũng nhảy ra kiểu lực sĩ Barbie, tạo cảm giác vừa lực lưỡng lại vừa đẹp mắt.
Giang La và Tống Thời Vi lại ngơ ngác nhìn nhau, đối mặt với chiêu liên tiếp gây bất ngờ của Mạnh Tiêm Tiêm, các cô cũng hơi hơi có cảm giác lực bất tòng tâm.
Giang La lại nhìn về phía Giang Mãnh Nam lần nữa, ông ấy lau mồ hôi, nhún vai: “Tuyệt kỹ phòng thân ba tích góp đều lấy ra dùng cả rồi, ba chỉ có thể giúp con đến đây.”
Tiếng hoan hô tại hiện trường như sóng sau xô sóng trước, mọi người thấy tình thế khó khăn lắm mới phá vỡ lại sắp bị san bằng lần nữa.
Đúng lúc này, có thứ gì đó bay tới, Giang La nhanh tay nhanh mắt vội bắt lấy, nhìn lại cô mới thấy nó là một sợi dây nhảy.
“Hả?”
Cô nhìn về phía dây nhảy bay tới nhưng chỉ thấy Kỳ Thịnh một tay đút túi, mặt không chút cảm xúc đứng giữa đám người, trên người anh toát lên khí chất trong trẻo và lạnh lùng từ trong xương tuỷ: “Những động tác tôi đã dạy cậu hồi còn bé, cậu còn nhớ không?”
“À, cái này, cái này...”
Những ký ức vốn đã chết, giờ lại bắt đầu tấn công vào tâm trí của cô.
Năm đó, Kỳ Thịnh giành được giải quán quân nhóm tiểu học toàn quốc ở hạng mục ‘khoa học thể dục’, thậm chí anh còn dẫn đầu làn sóng nhảy dây nghệ thuật ở ngõ Vụ Túc, dù là các bạn nhỏ hay là các dì, chú, bác, hễ là ai ra ngoài để hóng mát vào buổi tối, thì trong tay mỗi người đều có một sợi dây thừng.
Giang La chính là học trò đóng cửa của Kỳ Thịnh, kỹ thuật nhảy dây nghệ thuật của cô là do Kỳ Thịnh đích thân truyền lại, trên cơ bản, anh đã học xong chín mươi chín phần trăm.
Có điều, sau này khi lên cấp hai, Kỳ Thịnh lại cảm thấy con trai mà chơi trò này quá mất mặt nên anh cũng dần từ bỏ môn thể thao này. Thỉnh thoảng, Giang La còn cầm dây thừng ra đầu ngõ nhảy nhót vài cái.
Mạnh Tiêm Tiêm mở một bài nhạc có tiết tấu nhanh, rồi đứng ôm cánh tay, lạnh lùng nhìn các cô, như thể ra vẻ thông cảm cho hai người các cô chẳng có thành tích gì nổi bật.
Giang La và Kỳ Thịnh nhìn nhau, cô cầm dây nhảy bước ra.
“Phì.” Mấy cô cậu ăn mặc theo lối độc dị đối diện đều bật cười như điên…
“Bọn cô có nhầm lẫn gì không?”
“Nhảy dây à?”
“Bọn cô sức cùng lực kiệt đến nỗi thành ra như vậy cơ à.”
Giang La không quan tâm lời cười cợt chế giễu của bọn họ, cô nhảy thử vài cái tại chỗ trước để tìm lại cảm giác.
“Không lẽ, cô muốn thắng chúng tôi chỉ bằng trò này hả?”
“Vui lắm sao? Không phải vậy đâu.”
Tuy nhiên, cùng với giai điệu âm nhạc sôi động khi [Vũ nương] của Thái Y Lâm vang lên thì tiếng trào phúng ở phía đối diện bỗng im bặt.
Nhảy đá gót, nhảy shuffle dance, nhảy đan chéo trái phải... Mọi người nhìn chăm chú đến nỗi không dám chớp mắt lấy một cái, sợ bỏ sót bất kỳ một động tác đặc sắc nào. Sợi dây gần như đã trở thành một phần của cơ thể cô, động tác nhảy liền mạch như nước chảy mây trôi.
Mặc dù... Mặc dù vẫn hơi ngại ngùng chút xíu nhưng Giang La đã vượt qua chướng ngại tâm lý của mình, càng nhảy càng sung, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười.
Giang Mãnh Nam vừa huýt sáo, vừa giơ tay cổ vũ…
“Wow! Cục cưng, con nhảy đẹp lắm!”
“Nhảy bước bươm bướm* mà con giỏi nhất đấy, nhảy đi!”
*Hay còn gọi là Ali shuffle, bước nhảy này xuất phát từ cựu vận động viên quyền Anh - Muhammad Ali.
Đúng như dự đoán, mọi người thấy Giang La phối hợp với tần suất mỗi lần dây thừng rơi xuống là có thể biết cô đã khổ luyện nhảy bước bươm bướm này trong nhiều năm.
Tất cả nữ sinh trong trường đều thấy mình điên rồi, họ bị bước nhảy xinh đẹp của Giang La xuyên đến tận trái tim, tiếng hoan hô như con sóng ập đến, sóng sau cao hơn sóng trước.
Cơ đuôi mắt Mạnh Tiêm Tiêm giật nhè nhẹ, vẫn không chịu thua nói: “Ai mà không biết bước nhảy bươm bướm chứ, tôi cũng biết.”
Dứt lời, cô ta cũng đi tới vị trí trung tâm khoảng đất trống, đọ sức với Giang La trên sàn đấu.
Không nghi ngờ gì nữa, thế lực hai bên trong lần Dance Battle này ngang nhau, khó phân thắng bại, mức độ hấp dẫn của trận đấu quả thực làm cho người ta gào thét muốn rách cổ họng.
…
Trước đây, Kỳ Thịnh đã lập một lời thề trong tim rằng: Cuộc đời này, mình sẽ không chạm vào dây nhảy lần nào nữa.
Nhưng...
Nhìn tình huống vô cùng sốt ruột của hiện trường bên này, cả hai đội... Cũng chỉ kém một con sóng cao trào cuối cùng.
Với tư cách là người đặt cược, anh chỉ có thể nắm chặt vận mệnh trong tay mình.
Kỳ Thịnh nhắm mắt lại, hít sâu, sau đó đi tới chỗ Giang La.
Còn Giang La thấy Kỳ Thịnh lên sân khấu, cô lập tức dừng lại, bày vẻ cung kính đưa dây nhảy cho anh.
So với thầy Kỳ đây, thì chút kỹ thuật này của cô chỉ có thể dấy lên một ngọn sóng nhỏ nhoi mà thôi.
Thấy Kỳ Thịnh nhận lấy dây nhảy, các bạn nữ đều sửng sốt, cả hiện trường bỗng chốc trở nên yên tĩnh lại.
Không... Không phải chứ!
Không… Thể… Nào!
Kỳ Thịnh biết nhảy dây sao?
Mập và Than giữ nguyên dáng vẻ giống nhau như đúc, đứng trong đám người, trong mắt họ hiện lên vẻ hưng phấn nào đó ‘khiến cho người phàm trần phải run rẩy’, như thể đám nhãi ranh xung quanh này chưa từng trải đời, khi đối mặt với sức mạnh thật sự thì bọn họ lại chẳng hay biết gì cả.
Với tiết tấu nhịp trống tiếp theo, Kỳ Thịnh bắt đầu bước nhảy phức tạp làm cho mọi người hoa cả mắt, sợi dây thoắt ẩn thoắt hiện dưới chân anh, nó lướt qua nhanh như một cái bóng, hoàn toàn khác với bước nhảy bươm bướm thanh tú, xinh đẹp của Giang La. Còn phong cách nhảy dây nghệ thuật của anh, lại có thể khiến cho người ta tưởng tượng ra thể khí thế giơ roi thúc ngựa trên thảo nguyên rộng lớn nào đó.
Độ khó liên tục được gia tăng, không chỉ có tốc độ, mà còn có năng lực, cú nhảy lộn mèo ra sau dây được thực hiện ba lần liên tiếp cực kỳ mượt, toàn hiện trường thét chói tai.
Rất nhiều cô em là fans của Kỳ Thịnh đều ôm đầu, há hốc mồm.
Diễn tả cái cảm giác này như thế nào đây nhỉ, nó hơi giống cảm giác hình tượng nam thần lạnh lùng sụp đổ. Nhưng mà trông anh vẫn đẹp trai, vừa bảnh trai, vừa mất hình tượng! Và ngay sau đó là sự bùng nổ chấn động...
Mọi người chợt hiểu ra lý do vì sao Kỳ Thịnh không chạm vào dây thừng trong nhiều năm nay.
Siêu thật, quá là ghê gớm.
Tuy nhiên, chuyện này cũng rất mất mặt.
Giang La cười đến mức sắp ngồi thụp xuống đất, cô không ngừng lấy tay che mặt, chỉ để lộ một con mắt nhìn biểu cảm vừa đáng ghét, vừa lạnh nhạt của anh, suýt chút nữa là cô cười cười ra cơ bụng rồi.
Mẹ ơi.
Hôm nay, Kỳ Thịnh đã hy sinh anh dũng vì bọn cô.
Cho đến khi Kỳ Thịnh nhảy xong hết tất cả các động tác, cả hiện trường yên lặng vài giây. Ngay sau đó, tiếng hoan hô vang dội như sóng thần, quét sạch toàn bộ sân vận động.
Không còn gì để nghi ngờ nữa, vũ công giành được MPV tốt nhất của ngày hôm nay chính là quán quân nhảy dây… Kỳ Thịnh.
…
Tuy nhiên, Mạnh Tiêm Tiêm cực kỳ bất mãn với kết quả lần Dance Battle lần này, cô ta cảm thấy nguyên nhân Giang La là chiếm ưu thế là vì có ba cô và Kỳ Thịnh đến hỗ trợ nên mới may mắn chiến thắng.
Nếu như solo 1-1, chắc chắn Giang La không thể thắng cô ta được.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngay từ đầu, cô ta cũng mời rất nhiều gia tộc bên ngoài đến hỗ trợ, ý đồ là muốn tạo khí thế đè bẹp hai người nhóm kia, kết quả của lần thi đầu này coi như cô ta tính sai vậy.
Mạnh Tiêm Tiêm cũng không dám nuốt lời trước mặt toàn thể học sinh của trường, với lại còn có rất nhiều các thầy cô đến xem trận đấu. Dù cô ta có không cam tâm cỡ nào thì cũng phải nhường vị trí đội trưởng nhóm Street Dance cho Giang La, sau đó ủ rủ dẫn gia tộc của cô ta rời đi.
…
Trong phòng dụng cụ thể thao, Kỳ Thịnh đến trả dây nhảy. Lúc ra ngoài, anh kéo mũ áo hoodie lên, mũ áo trùm lên đầu.
Bóng râm của mũ áo che khuất gò má với đường nét góc cạnh của chàng thiếu niên. Song nó vẫn không ngăn được ánh mắt của các cô gái xung quanh đang rì rầm thảo luận và tiếng cười thầm của họ.
Sắc mặt Kỳ Thịnh lạnh lẽo đến đáng sợ.
Giang La ngồi trên bậc thềm hành lang lầu một, đợi Kỳ Thịnh xuống lầu, cô đưa ly nước chanh trong tay cho anh.
“Kỳ Thịnh, cậu siêu thật đó.”
“Mất mặt.” Kỳ Thịnh không nhận ly nước chanh kia, kéo chặt mép dưới của mũ áo hoodie, che kín mặt mũi: “Sau hôm nay, sẽ không còn cô gái nào theo đuổi tôi nữa.”
“Không phải lúc trước cậu đã thấy phiền với chuyện này sao.”
Giang La đi theo bên cạnh anh, cô cắ m vào ống hút giúp anh: “Trông cậu gần gũi hơn rồi. Bây giờ mọi người đều biết là Kỳ Thịnh biết nhảy dây, đáng yêu biết chừng nào!”
Sắc mặt Kỳ Thịnh càng khó coi hơn: “Con trai không cần đáng yêu.”
Mà chỉ cần làm một anh chàng ngầu lòi.
Giang La thầm nghĩ, vì muốn tiếp tục làm bạn với Tống Thời Vi mà anh cũng làm liều thật.
Mặc dù trong lòng cảm thấy chua xót nhưng cô vẫn đưa nước chanh trong tay cho anh: “Cái này... Là Tống Thời Vi đưa cho cậu.”
Kỳ Thịnh nhận lấy cái túi đựng ly chanh đá: “Tại sao cậu ấy lại đưa cho tôi?”
“Bởi vì, thì là… Cậu ấy nói...”
Đầu óc Giang La nhanh trí nảy số: “Cậu ấy dặn tôi hãy nói là do tôi tặng, chứ thực ra là cậu ấy tặng đấy, dù sao cậu biết trong lòng là được rồi, tuyệt đối không được đi hỏi cậu ấy.”
Kỳ Thịnh:?
Giang La vỗ cơ bụng rắn chắc của anh một cái: “Vui quá đi mất!”