Sáng sớm hôm sau, cô gái nhỏ nhìn chằm chằm bản thân trong gương, gương mặt có chút sưng vì ngủ không đủ giấc, quầng thâm mắt lộ rõ, tóc tai khô xác.
“A ~~~” "Ba, con xấu quá, mặt sưng quá aaaa!"
Đối với việc cô tự 'phản tỉnh' trong gương như cơm bữa, Giang Mãnh Nam đã thành thói quen, ,mang yến mạch sữa bò cùng màn thầu xá xíu bưng lên bàn: "Cũng không biết là ai, đêm qua nửa đêm nổi điên, nào hát nào nhảy, nói ra thì thật xấu hổ."
Giang La nhìn bánh bao xá xíu thơm ngào ngạt trên bàn, do dự một chút: "Không ăn, con giảm béo."
"Giảm cái rắm, bữa sáng phải ăn đầy đủ!"
"Chắc chắn phải giảm."
Giang Mãnh Nam làm bộ muốn đánh cô, Giang La chạy nhanh cầm 1 củ khoai lang tím to cắn một miếng, mới bừng tỉnh nhớ tới lời hẹn cùng Kỳ Thịnh ăn bữa sáng. Thôi, ăn chút vậy.
Ăn xong giảm béo sau vậy.
Giang Mãnh Nam hằm hè nhìn tiểu cô nương chậm rì rì nhai bánh bao xá xíu bộ dáng, hùng hùng hổ hổ uy h.iếp nói nếu không ăn hết thì từ sau sẽ không bao giờ làm bữa sáng cho cô nữa.
Để không phụ công cha già dậy sớm nấu nướng, Giang La chỉ có thể miễn cưỡng ăn bữa sáng mà ông đã tỉ mỉ chuẩn bị.
Ăn xong bữa sáng, Giang Mãnh Nam ra cửa chợ bán thức ăn mua nguyên liệu nấu ăn, Giang La nhận được tin nhắn của Kỳ Thịnh, cũng đi theo xuống lầu.
Kỳ Thịnh đang ở dưới lầu hẻm nhỏ chờ cô.
Thiếu niên một thân sơ mi trắng thanh tân sạch sẽ, chống xe bằng một chân, lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng nõn, con ngươi bị ánh mắt trời chiếu rọi phảng phất thành màu nâu, làn da trắng đến phát sáng.
Anh ngước mắt nhìn, vân đạm phong khinh liếc cô một cái: "Quá chậm."
---CHUYỂN NGỮ BỞI Truyện Full---
Giang La đi tới, mở chiếc xe gấp dựng ở bên hiên, cố ý cười hỏi: "Anh đẹp trai này, đang đợi ai vậy?"
“Cô bé xinh đẹp có muốn làm bạn gái anh không?”
Tiểu cô nương đỏ mặt, "Miệng lưỡi ngọt quá, nhưng cũng có thể!"
Lời xấu hổ như vậy cũng có thể nói ra được, cô cảm thấy bị anh trêu đùa trong lòng bàn tay!!!
Kỳ Thịnh cười, đôi tay xoa xoa lên khuôn mặt cô: “Bé ngoan, mặt em sưng quá.”
"Tối hôm qua ngủ quá muộn."
Giang La vội vàng dùng tay che mặt, "Có phải xấu lắm không?"
"Vẫn xinh, trông rất đáng yêu."
Cô cười, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt cô trắng hồng ngọt ngào, tia hạnh phúc tràn lên từ đáy mắt.
Giang Mãnh Nam nhìn đôi trẻ sến súa này, nhíu mày: "Kỳ Thịnh, yêu đương cũng được nhưng phải chú ý chừng mực. Cháu hiểu ý chú không?"
"Yên tâm đi sư phụ.” Kỳ Thịnh ngẩng đầu nói,” cháu sẽ không bắt nạt bé ngoan đâu."
Giang Mãnh Nam hừ nhẹ một tiếng, cưỡi chiếc xe máy điện của ông đi trước.
Chiếc xe địa hình của Kỳ Thịnh và xe đạp gấp của Giang La, một trước một sau xuyên qua con hẻm nhỏ tràn ngập khói lửa nhân gian, hòa vào dòng xe tấp nập trên đường lớn, Kỳ Thịnh theo bản năng mà đi phía ngoài, bảo vệ cô gái nhỏ ở phía trong.
Giang La không phải cô gái cẩn thận gì, có đôi khi còn rất vô tâm, nhưng cô với Kỳ Thịnh lúc nào cũng vô cùng chuyên chú, mỗi động tác nhỏ của anh cô đều chú ý.
Chậc, anh thật tốt.
Mỗi một giây đều cảm thấy thích anh hơn.
Giang La đuổi theo chiếc xe địa hình của anh, trong mắt trong lòng đều là chiếc áo sơ mi căng gió tràn ngập hơi thở thiếu niên kia.
"Ăn bánh bao thịt không?"
Kỳ Thịnh dừng ở quán nhỏ ven đường.
"Ách. "
Cô còn đang tính giảm béo…
"Ăn!"
Kỳ Thịnh dẫn theo Giang La vào tiệm ngồi xuống, gọi một suất bánh bao thịt.
Tiệm này là nơi bán bánh bao thịt mà Kỳ Thịnh thích nhất, bánh bao hương vị ngon hơn nhà khác nhiều, mùi tương đặc biệt thơm, rau cải cũng tươi nên đặc biệt ưng ý.
Giang La theo thói quen gọi hai túi sữa bò, một người một túi, hai người cúi đầu ăn bánh bao.
---CHUYỂN NGỮ BỞI Truyện Full---
"Kỳ Thịnh, hôm nay anh làm gì?"
“Về nhà một chuyến, người nhà hỏi anh chuyện thi đại học, trở về bàn bạc một chút.”
“À, được.”
Kỳ Thịnh cắn bỏ lớp vỏ bánh của cô đi, thuận miệng hỏi: “Em thì sao, định làm gì?”
Giang La để ý anh đã ăn đi phần vỏ bánh mà cô không thích, mặt hơi đỏ trả lời: “Buổi sáng tới đội nhảy một chút, không phải sắp tốt nghiệp sao, hôm nay muốn nhau tuyển ra một đội trưởng mới, tiếp nhận team."
“Buổi chiều thì sao?”
“Buổi chiều cùng Thời Vi đi dạo phố, định mua một chiếc váy mới.”
"Buổi tối?"
"Buổi tối đến giúp ba ở tiệm, tranh thủ chút tiền tiêu vặt để mua váy."
“Vậy anh cũng tới.”
"Được."
Giang La một bên ăn bánh bao, một bên cúi đầu cười, Kỳ Thịnh ngẩng đầu hỏi: “Cười cái gì?”
“Vui vẻ đấy.”
Kỳ Thịnh gắp một chiếc bánh bao để vào chén cô, cũng cười theo.
Anh chưa bao giờ thiếu con gái theo đuổi, nhưng thích Giang La… Làm anh cảm thấy thoải mái, vững vàng mà an tâm.
Từ nhỏ đến lớn, cô nương này mang cho anh cảm giác an toàn nhất, tình yêu của cô bền bỉ, vĩnh viễn sẽ không biến mất. Kỳ Thịnh lúc nào cũng khát khao điều này.
Ăn xong bữa sáng, Giang La sờ sờ mặt anh nói: "Cười lên xem nào."
Kỳ Thịnh nghe lời nở nụ cười, cô cẩn thận kiểm tra xem hàm răng trên có dính rau hay không, đây là thói quen sau khi ăn xong của hai người, Giang La không thể để Kỳ Thịnh mất hình tượng được, cô phải bảo trì thể diện và vẻ ngoài đẹp trai cho anh chàng trúc mã của mình.
“Há miệng đi.”
Anh lại ngoan ngoãn mở miệng, Giang La lấy chai xịt thơm miệng từ trong túi ra xịt vào miệng anh. Là vị bạc hà, cực kỳ sảng khoái.
Kỳ Thịnh nhìn cô gái nhỏ xịt cho chính mình vài cái, nheo đuôi mắt: “Nếu xịt thì đừng lãng phí chứ.”
"Sao cơ?"
Anh cúi người sát lại gần cô, đôi mắt chầm chậm hạ xuống, nhìn đôi môi hồng phấn như vừa thoa lại son của tiểu cô nương. Giang La mở to mắt, nhìn khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của anh sát lại gần, trái tim đập thình thịch không kiểm soát, máu toàn thân dường như dồn về một chỗ.
Tai cô nàng chuyển sang đỏ bừng.
"Em vậy mà lại không né, em cho phép anh hôn em đấy à.”
Đôi môi mỏng của Kỳ Thịnh ghé sát lại gần môi cô, khóe miệng giương lên một nụ cười xấu xa, "Nhưng ba em đã dặn rồi, không được bắt nạt em".
"Vậy thì để em bắt nạt anh."
---CHUYỂN NGỮ BỞI Truyện Full---
Giây tiếp theo, cô nàng nhón chân, chủ động mổ nhẹ một cái vào cánh môi mềm mại của anh.
Khi Kỳ Thịnh phản ứng lại, cô gái nhỏ đã xoay người chạy đi, nâng xe đạp dựng bên vệ đường, chạy trối chết như sợ bị anh trả thù. Hai chân giẫm mạnh vào bàn đạp, lủi còn nhanh hơn chó, vừa chạy vừa quay lại nhìn anh cười.
Kỳ Thịnh ngược lại đầu óc vẫn còn ngưng trệ.
Xúc cảm ở bên môi giống như một bông hoa nở rộ trong lòng, nhẹ nhàng nhưng không gạt đi được. Anh li.ếm li.ếm đôi môi mỏng, cúi đầu cười.
Đội tuyển Street dance mở buổi tuyển chọn đội trưởng mới công khai. Vị đàn em có số phiếu cao nhất sẽ đảm nhận chức vụ đội trưởng.
Sau khi buổi tuyển chọn kết thúc, các thành viên nữ tổ chức cho Giang La và Tống Thời Vi một buổi tiệc chia tay vui vẻ, mỗi người đều viết một tấm thiệp đầy lời chúc phúc, xếp thành một xấp dày đưa cho Giang La.
"Đội trưởng, tốt nghiệp vui vẻ, tương lai rộng mở!", "Không cần giảm cân, mũm mĩm cũng rất xinh rồi!"
"Chị đã khiến em hiểu rằng con gái mũm mĩm cũng có thể nhảy Street Dance, còn nhảy rất đẹp, aizo em sẽ nhớ đội trưởng rất nhiều!", "Chúc cho đội trưởng xinh đẹp của chúng ta tương lai rải đầy hoa, làm được những điều mình muốn!"
Những lời chúc tốt đẹp này đã khiến cho Giang La cảm động đến rơm rớm nước mắt.
Lúc đi dạo phố, Giang La đã kể cho Tống Thời Vi về chuyện yêu đương của mình.
"Hừ!", Sau khi nghe xong, Tống Thời Vi giả vờ tức giận nói, "Vậy mà lại để con gái chủ động tỏ tình, thật bất công!"
"Không sao đâu, Kỳ Thịnh kiêu như vậy, làm gì có chuyện chủ động đi cưa con gái. Anh ấy đồng ý ở bên tớ thì tớ đã thỏa mãn rồi.", Giang La tràn đầy ý cười nói, má lúm đồng tiền cũng lộ rõ, "Nhưng anh ấy đối với tớ cực kỳ cực kỳ tốt."
"Trông cậu hạnh phúc như vậy, thôi thì tha thứ cho cậu ta vậy. Nhưng mà tên kia quá kiêu căng, chẳng coi ai ra gì, cậu không thể cái gì cũng nghe theo cậu ta, phải đưa quy tắc sớm."
Giang La cùng cô bạn đi vào một shop quần áo, cầm một chiếc váy màu xanh mint ướm lên người, tò mò hỏi: "Quy tắc gì cơ?"
"Khi đi trên đường không được nhìn cũng không được nói chuyện với những đứa con gái khác, không được chat với mấy cô nàng yêu thầm cậu ta, còn có, quan trọng nhất là... Những người bên cạnh cậu ta cậu cũng phải biết, chưa biết chừng có người lại có tâm tư sâu xa hơn với cậu ta, cậu phải vào được vòng tròn quan hệ của cậu ta."
Giang La nhíu mày, lắc đầu: "Không được đâu, Kỳ Thịnh sẽ không thích như vậy."
Tống Thời Vi là một cô nàng mạnh mẽ, tính cách vô cùng chủ động, nhưng Giang La lại không phải người như vậy: "Tớ tin tưởng Kỳ Thịnh, lúc nào cũng là con gái chủ động tìm đến anh ấy, nhưng miễn là cảm thấy không thể ở bên nhau, anh ấy đều chủ động từ chối họ, càng không có chuyện dây dưa."
Hai người hiểu quá rõ về nhau, cùng nhau chia sẻ những bí mật lẫn kỷ niệm xấu hổ của tuổi trưởng thành, tình cảm của hai người là được bồi đắp qua năm rộng tháng dài, Giang La hoàn toàn tin tưởng Kỳ Thịnh.
"Dù sao thì yêu đương không giống với làm bạn bè, cậu phải hiểu rõ điều này.", Tống Thời Vi chân thành chúc phúc cho cô, cũng vì giấc mộng thành thật này của cô mà cảm thấy vui thay. Hai người đi dạo ngắm váy vóc một lát, lại đi xem đồ trang điểm và mỹ phẩm, đồ dưỡng da, Giang La có ý định học trang điểm nên muốn nhờ Tống Thời Vi dạy cô.
Tống Thời Vi đưa cô đi dạo khắp các cửa tiệm, , có rất nhiều sản phẩm tốt, chỉ là giá cả so với những tiệm gần trường học có chút không giống, một cây son môi nhỏ thôi cũng vài trăm tệ.
Giang La lấy ví tiền lẻ của mình ra, định tính xem có đủ để mua một cây son môi hay không.
"Oa"
Tống Thời Vi thấy cô nhìn chằm chằm vào ví tiền đến phát ngốc liền cúi đầu nhìn qua: "Oa! Giang La, cậu có nhiều tiền vậy! Còn không nhanh chốt đơn đi!"
---CHUYỂN NGỮ BỞI Truyện Full---
Trong túi Giang La có một xấp tiền, ước tính phải tới vài ngàn.
Giang La nhướng mày, đây là túi tiền lẻ mà. Vật như tên, túi tiền lẻ tức là chỉ toàn tiền lẻ thôi đó!
Túi tiền này của nàng trước giờ đều không có tờ nào vượt quá trăm tệ, đều là 10 tệ 20 tệ, sao có thể nhiều tờ tiền đỏ như vậy.
"Tiền này từ đâu ra vậy, tớ làm gì có nhiều như vậy đâu."
"Hay là ba của cậu cho, tiền thưởng sau khi thi đại học?"
"Không phải đâu, lúc tớ mua sữa bò buổi sáng làm gì có..."
Vừa dời lời, cô liền nghĩ tới một điều.
Buổi sáng lúc ăn trong tiệm, cô nói hôm nay muốn đi dạo phố, Kỳ Thịnh mở túi của cô tìm khăn giấy khô.
Ngoài Kỳ Thịnh ra, không có ai khác nữa.
Giang La thấp thỏm cúi đầu nhắn tin cho Kỳ Thịnh: "Tiền trong túi của em, là anh nhét vào sao?"
Kỳ Thịnh: "Ừ."
Giang La: "Anh làm gì vậy!"
Kỳ Thịnh: "Nuôi mèo nhỏ".