Đêm đó, Giang La trằn trọc mãi nhưng vẫn không ngủ được.
Khi thì mở cửa sổ nhìn bầu trời đêm đầy sao, khi thì xem điện thoại, lướt xem tường nhà bạn bè.
Có lúc nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài cầu thang, là anh xuống lầu lấy nước, nấu nước, uống ùng ục, rồi lại rót nước ào ào... Mãi vẫn không thấy anh lên lầu, Giang ba ngồi dậy, cẩn thận nhìn ra ngoài cửa.
- --ĐỌC FULL TẠI Truyện Full---
Hình có như có bóng đen xuất hiện ngoài khe cửa.
Ánh sáng le lói trong màn đêm bên ngoài, nhưng... Cô vẫn có thể nhìn rõ bóng dáng kia, không phải đi ngang qua mà là cố ý dừng lại trước cửa.
Trái tim cô đập thình thịch.
Giang La kiễng mũi chân lên đi múa ba lê, nhẹ nhàng đi tới cạnh cửa rồi dựa lưng sát vào cửa nghe âm thanh bên ngoài.
Không có âm thanh gì ngoài tiếng hít thở của anh...
Một lát sau, bóng dáng ngoài khe cửa rời đi, Giang La nghe thấy tiếng bước chân đi lên lầu.
Lúc này cô mới dám mở cửa phòng ra, rón ra rón rén đi ra sô pha ngoài phòng khách rồi ngơ ngác một lát ở đó.
- --ĐỌC FULL TẠI Truyện Full---
Không ngủ được chính là không ngủ được!
Ở sâu trong người luôn có một cảm giác đói khát dâng lên, kêu gào chủ nhân phải nhét cái gì đó vào bụng, nếu không sẽ trống trải khó chịu.
Con Husky bị nhốt trong cũi nhìn thấy cô thì vội vàng ngồi dậy, cái đuôi vẫy vẫy liên hồi đập phần phật vào cũi sắt.
"Suỵt!"
Giang La giơ tay lên miệng ra hiệu con chó im lặng: "Đừng làm ồn, Công Chúa, muộn lắm rồi."
Sau bao nhiêu năm, Công Chúa đã trưởng thành hơn trước nhiều, cuối cùng cũng nghe hiểu tiếng người. Nó ngoan ngoãn nằm xuống, dùng ánh mắt vô tội nhìn cô.
Thấy nó quá đáng yêu, Giang La bước tới cạnh cũi sắt khẽ luồn ngón tay qua khe hở chọc chọc vào bộ lông xù bồng bềnh của nó.
Công Chúa thoải mái rên "hừ hừ" mấy tiếng, còn thân thiết liế.m tay cô.
Cửa phòng ngủ trên lầu hai lại mở ra lần nữa, Kỳ Thịnh cầm cốc đi ra, hai người chạm mặt ở hai đầu cầu thang, bốn mắt nhìn nhau, ai nấy đều xấu hổ.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi: "Muộn lắm rồi, bạn nữ thuê nhà nên đi ngủ thôi."
"Chủ nhà trọ còn định quản khách nữ thuê nhà đi ngủ lúc mấy giờ hả?"
"Tùy em." Anh lười biếng bước xuống cầu thang, nói: "Nhưng em làm ảnh hưởng đến anh."
"Em bước đi rất nhẹ."
"Đống suy nghĩ lung tung trong đầu em làm phiền đến anh."
"Em..."
Giang La bẹp miệng, phản bác: "Em không hề!"
"Có hay không tự em biết."
"Còn dám nói em à!" Giang La không cam lòng yếu thế: "Anh đi đi lại lại, lên lầu xuống lầu bao nhiêu lần? Ít nhất cũng phải bảy, tám lần ấy chứ? Lần nào cũng đều xuống lấy nước, anh sắp chết khát à?"
"Anh lên xuống bao nhiêu lần, làm cái gì, sao em biết rõ thế?"
Cô còn chưa kịp trả lời Kỳ Thịnh đã nở nụ cười: “Ồ, em đang quan tâm anh hả?"
"Không phải!"
Chàng trai nhếch miệng cười trêu đùa rồi xoay người vào bếp lấy túi sữa bò trong nước ấm ra.
Husky lại ngồi dậy, thè lưỡi, ngẩng đầu xem bọn họ đang làm gì.
Anh chia sữa bò thành hai phần rồi rót vào ly thuỷ tinh, thậm chí còn đo lượng sữa, đảm bảo hai lượng phải thật bằng nhau.
Giang La nhận một ly, thử uống một ngụm, cảm thấy nhiệt độ vừa đủ, không nóng không lạnh.
Nói chuyện được hai câu, cảm giác cái động tham lam trong bụng không còn kêu gào trống rỗng như lúc nãy nữa.
Kỳ Thịnh xoay người lên lầu, đi được hai bước lại dừng lại.
Ngay lúc anh quay đầu lại, Giang La vội vàng nhìn sang chỗ khác, chột dạ cúi đầu uống sữa, bọt sữa lem ra quanh môi như con mèo con.
"Em không ngủ được phải không?" Anh bước quay lại, ngồi xuống ghế sô pha đối diện cô.
Giang La không chịu thua nói: "Rõ ràng là anh không ngủ được."
Kỳ Thịnh ngẫm nghĩ một lát, lại nói: "Em muốn đánh bài không?"
"..."
Nói xong, Kỳ Thịnh thật sự lấy một bộ bài ra, hai người chơi trò năm cây hồi bé hay chơi. Lúc chơi đến ván thứ mười, Kỳ Thịnh đang ở bên sô pha đối diện đột nhiên chuyển sang... Ngồi cạnh cô.
Chỗ ngồi bên cạnh cô đột nhiên bị lõm xuống, hơi thở quen thuộc phả thẳng vào mặt, một suy nghĩ chợt loé qua đầu Giang La...
Quả nhiên anh muốn [...] cô!
Cô đứng bật dậy nghe "Soạt" một tiếng, trái tim đập tưng tưng như thỏ thi chạy.
Kỳ Thịnh ung dung đánh ra một con J, ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn cô: "Sao vậy?"
"Không sao."
Giang La nhận ra cô đã nghĩ quá nhiều nên lại ngồi xuống, đánh ra một con 2, ăn bài của anh, rồi lại tiếp tục mò bài.
Mò xong lá cuối cùng, Kỳ Thịnh giơ tay sang mò bài của cô, ngón tay anh tình cờ quét qua mu bàn tay cô.
Xúc cảm nhẹ nhàng lướt qua khiến Giang La nổi hết cả da gà... Trong đầu chỉ toàn đống suy nghĩ lung tung.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại [Mối tình đầu] của cô vang lên, Giang La cuống quýt bắt máy.
Giọng nói tức giận của Lục Thanh Trì vang lên từ bên kia.
"Anh mới vừa nhận được điện thoại, rốt cuộc bọn họ có ý gì vậy? Vừa chuyển đến đã bảo người ta chuyển đi? Toàn là bạn chung trường với nhau nên mới không ký hợp đồng thì cũng không thể chơi nhau như vậy chứ? Có phải chủ nhà đuổi em không? Đừng sợ, anh đến ngay đây!"
"Anh đang ở đâu vậy? Giờ này trường học đã cấm ra ngoài rồi, anh đừng có chạy lung tung."
"Anh leo tường đây."
"Bị bắt được thì mất mặt lắm, anh mau quay lại đi, ở đây không cần anh đâu."
"Không cần thật chứ?"
"Ổn rồi."
Giang La liếc nhìn Kỳ Thịnh trước mặt rồi hạ thấp giọng nói: "Chủ nhà là bạn trai cũ của em."
"Hả?"
Lục Thanh Trì sửng sốt, hóng hớt hỏi: "Hai đứa... Đang làm gì thế?"
"Đánh bài."
"Nửa đêm nửa hôm em và bạn trai cũ ngồi đánh bài?"
"Ừm, không ngủ được."
Lục Thanh Trì nói đầy ẩn ý: "Dù thế nào... Cũng phải đeo bao."
Giang La dứt khoát tắt máy.
Nhưng cuộc điện thoại này của Lục Thanh Trì lại khiến sắc mặt vốn đang bình tĩnh của Kỳ Thịnh sầm xuống.
"Bạn trai em?"
Giang La đặt điện thoại xuống, nhớ đến chuyện muốn làm diễn viên xuất sắc lần trước của tên Lục Thanh Trì, đang định giải thích thì đã thấy anh ném bài xuống bàn: "Không sao, anh không quan tâm."
"..."
Lời giải thích đã ra đến miệng lại bị Giang La nuốt ngược lại.
"Không để ý hả? Em nghe Lục Thanh Trì nói đêm đó anh uống rất nhiều, thoạt nhìn rất đau khổ."
Kỳ Thịnh im lặng lấy kẹo quýt trong túi ra, xé vỏ, cho vào miệng cắn giòn tan. Im lặng một lúc, không còn lời nào để nói, anh chán nản đi lên cầu thang, dường như không cam lòng, thế là lại xoay người lại...
"Sao em lại để ý bạn trai cũ có phải đau lòng vì em không? Không buông bỏ được như vậy thì theo đuổi một lần nữa đi, sao phải văn vẻ làm gì?"
Anh cố nén sự đau lòng dưới đáy mắt, khoé miệng nhếch lên ý cười trêu chọc, ra vẻ lãng tử bất cần đời nói: "Trong tình huống bình thường anh chưa chắc sẽ quay lưng lại, nhưng nếu xét trên sự cố gắng thay đổi để trở nên xinh đẹp của cục cưng thì có lẽ anh sẽ cân nhắc."
"Kỳ Thịnh, có phải anh nhất định phải thắng em mới được không?"
Đêm nay cô đã chuẩn bị kỹ tâm thế giảng hoà với anh rồi, thậm chí nếu có thể... Cô sẽ cho phép anh hôn môi cô, rồi tiếp tục xảy ra chuyện gì đó một cách tự nhiên.
Giang La rất nhớ anh.
Nhớ đến nỗi trằn trọc ngủ không ngon.
Nhưng Kỳ Thịnh mãi mãi không hiểu được, anh ỷ vào sự yêu thích của cô mà tuỳ tiện muốn làm gì thì làm, hung hăng bừa bãi.
Sau mỗi lúc im lặng để bình tĩnh lại, cô lại nhỏ giọng nói: "Kỳ Thịnh, anh thật giống một con nhím, vừa nhạy cảm vừa bướng bỉnh."
Anh hơi hé môi, cổ họng chua xót.
"Tất cả mọi người đều nói anh đã thay đổi. Tống Thời Vi nói anh đã được mài nhẵn các góc cạnh. Lục Thanh Trì cũng nói anh rất được, còn khen anh có phong độ trước mặt em."
Cô cười khổ: "Hóa ra tất cả đều chỉ là giả vờ, anh vẫn muốn thắng em, vẫn muốn em là người thích anh nhiều hơn.”
Kỳ Thịnh nắm chặt tay vịn cầu thang, ngón tay trắng bệch nổi lên khớp xương: "Lúc trước người tỏ tình là em, người chủ động rời đi cũng là em. Anh không muốn thất bại thảm hại, không muốn bị vứt bỏ một lần nữa, thế thì có vấn đề gì sao?"
Đúng, anh là con nhím, luôn luôn dựng gai nhọn toàn thân để đương đầu với thế giới này.
Nhưng sâu bên trong anh lại là người vô cùng yếu đuối đến nỗi không chịu nổi một đòn.
Anh không muốn đưa trái tim ra ngoài một lần nữa để rồi lại bị vứt bỏ như chiếc giày rách.
"Em quay về không phải để theo đuổi anh một lần nữa."
Giang La nhìn anh, đáy mắt có gai nhọn, cũng có khí phách: "Em thi đỗ trường đại học đứng đầu, trở thành loại người tốt nhất. Em có người nhà yêu em nhất trên đời, cũng có sự kiêu ngạo của chính mình. Dựa vào đâu em cứ phải theo đuổi anh!"
"Kỳ Thịnh, em mệt mỏi rồi, em không muốn yêu anh nữa."
Dường như có thứ gì đó trong lòng đang vỡ vụn, đang vỡ vụn, đang rơi xuống...
Đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng chỉ đợi được một câu: "Em không muốn yêu anh nữa."
Cảm giác khó thở như sắp chết đuối lần nữa dâng lên tận họng.
Anh không thể chịu nổi câu nói tàn khốc này, năm đó chia ly khốc liệt như vậy cô cũng chưa từng nói "Không yêu anh."
Ba năm chờ đợi đã thất bại thảm hại.
Bàn tay Kỳ Thịnh run lẩy bẩy, trái tim như đóng băng, anh dứt khoát kéo chiếc hoa tai mèo con bằng vàng đã đeo bao nhiêu năm ném xuống đất.
"Anh không quan tâm!"
Cô gái đã rơi nước mắt.
Cô cũng không cam lòng yếu thế kéo luôn chiếc hoa tai cún con xuống.
"Á!"
Đau đến mức cô phải hét lên.
Bởi vì quá kích động nên khiến vành tai rách da chảy máu, máu chảy tí tách xuống vai.
Gương mặt Kỳ Thịnh hơi biến sắc, còn đang gắng sức kiềm chế...
Giang La cũng cạn lời vì sự dại dột của mình, vừa đau vừa giận tái mặt, cô xoay người chạy thẳng về phòng, thẳng tay đóng sầm cửa lại rồi nhào lên gối gào khóc.
Bóng đêm tĩnh lặng, cõi lòng khó yên.
Tính lại những lần tan hợp trước đây, có lẽ đây là lần đầu tiên cô và Kỳ Thịnh tranh chấp kịch liệt đến vậy. Việc tham gia câu lạc bộ hùng biện khiến miệng lưỡi cô nhanh nhảu hơn trước nhiều, có mấy lời chưa kịp nghĩ đã bật ra khỏi miệng...
Nhưng lời đó đều không phải thật lòng, biết rõ Kỳ Thịnh chính là cái đồ bướng bỉnh như vậy nhưng mà cô... Cô không nhịn được.
Một lát sau, có tiếng gõ cửa vang lên, chỉ nghe thấy giọng nói bình tĩnh của anh vọng vào: "Cục cưng."
Giang La thẹn quá hóa giận hét lên: "Biến!"
"Lỗ tai em cần bôi ít thuốc."
"Kỳ Thịnh, anh không nghe hiểu tiếng người à!"
Anh thản nhiên dùng chìa khoá dự phòng mở cửa ra rồi cầm hộp thuốc đi vào.
Giang La bật dậy, nổi khùng như con mèo con lao đến tàn nhẫn đạp anh, tay thì đấm liên tục: "Ai cho anh tuỳ tiện vào phòng của khách trọ nữ!"
Kỳ Thịnh cam chịu, chỉ yên lặng lấy băng gạc và cồn i-ốt trong hộp thuốc ra. Đợi đến lúc cô bình tĩnh lại thì anh mới giơ tay chạm vào lỗ tai dính máu của cô.
"Đau không?"
"Không đau! Chẳng có cảm giác gì cả!"
Kỳ Thịnh dùng sức kéo cô ngồi xuống, dùng bông tăm chấm vào cồn i-ốt, nhẹ nhàng bôi lên lỗ tai để cầm máu, sau đó còn dán một miếng băng cá nhân nhăn nhúm lên đó, nói: "Mỗi lần cãi nhau với anh thì em đều khiến mình bị thương, sao em lại ngốc vậy..."
Như con mèo được vuốt lông, Giang La từ từ bình tĩnh lại.
Cô cảm thấy vành tai hơi lạnh, tuy còn đau nhưng sau khi được anh thổi nhẹ nhàng vài hơi cũng đỡ hơn nhiều rồi.
"Anh quá đáng thật đấy!" Cô khẽ nức nở, có vẻ vẫn còn rất đau lòng.
"Em vừa quay về đã xát muối vào trái tim anh, ai mới quá đáng?"
"Lần đó chia tay không cãi nhau, có phải anh để dành đến bây giờ mới tính sổ với em đúng không?"
"Anh cũng biết oán giận ở trong lòng." Anh giơ bàn tay lên xoa xoa khoé mắt, khàn giọng nói: "Nhưng anh không muốn làm em khóc, càng không muốn làm đau em."
Ba năm nay, anh cho rằng đã chữa lành được trái tim tổn thương, nhưng đến giờ mới phát hiện vết thương vẫn nằm nguyên chỗ cũ.
Anh híp mắt nhìn móng tay trơn bóng của cô.
"Vẽ cho em một con cún con nhé?"
...
Một loạt sơn móng tay và bảng màu mới tinh được đặt trên bàn trà.
Không chỉ vẽ móng tay mà còn vẽ móng chân nữa.
Gió đêm thổi tung tấm rèm cửa trắng tinh tạo nên từng tầng sóng nước, ánh đèn dịu dàng chiếu rọi đôi mắt màu nâu nhạt của anh, soi sáng tướng mạo sắc sảo, vô cùng điển trai, tuấn tú, nhìn gần thì lại thấy càng hoàn mỹ đến nỗi không thể tìm ra khuyết điểm của anh.
Trên người anh vẫn mang theo hơi thở thiếu niên từ hồi còn mặc đồng phục học sinh màu lam, dường như thời gian không hề để lại dấu ấn trên người anh.
Ngoại trừ... Anh lại cao hơn một chút.
Kỳ Thịnh cẩn thận nâng bàn chân nhỏ nhắn của cô lên, cẩn thận dùng chiếc cọ mềm chấm sơn móng tay rồi vẽ một chú cún con vô cùng sống động lên móng chân cô.
Lúc trước sau mỗi lần cãi nhau Kỳ Thịnh đều dùng cách này để dỗ cô.
Đây là phương thức để Giang La không thể từ chối lòng cầu hoà của anh được.
Cô hoàn toàn không có sức đề kháng với những chú cún con đáng yêu dưới ngòi bút của Kỳ Thịnh.
Dương như anh biết chuyện này nên mới đâm thẳng vào tử huyệt của cô như vậy.
"Kỳ Thịnh, em không yêu anh..."
"Biết rồi." Anh ngắt lời cô: "Em là máy phát lại à?"
"..."
Nói một lần có thế khiến người ta đau lòng, nói nhiều quá lại thành kẻ giả vờ, giấu đầu hở đuôi.
Cô gái duỗi chân đạp thẳng vào ngực anh, Kỳ Thịnh lập tức nắm lại bàn chân cô, cau mày nói: "Vẫn chưa khô, lại bong ra rồi."
Anh đành dùng nước tẩy móng lau đi rồi vẽ lại một lần nữa, không hề biểu lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, thậm chí còn có vẻ vô cùng hưởng thụ.
"Em ăn kẹo không?"
Anh lấy một viên keo quýt trong túi quần ra: "Câu lạc bộ vừa liên hoan, anh đã mua trong cửa hàng đấy."
Giang La nhận viên kẹo, bóc túi ra, bỏ vào miệng.
Hương vị chua chua tràn ngập vị giác, cô cầm vỏ kẹo trong tay, gấp một góc lại, rồi bị Kỳ Thịnh cầm lấy bỏ vào thùng rác trên bàn.
"Vô dụng quá."
"Nói ai đấy?"
"Em nói anh đó." Giang La lạnh lùng chế giễu: "Đàn ông không phải là người dễ rơi nước mắt, thử nhìn lại xem anh đỏ mắt mấy lần rồi."
Kỳ Thịnh: "Không hề."
"Còn nói không nữa!"
Cô giơ tay chạm vào đôi mắt hơi ướt của anh.
Kỳ Thịnh nghiêng đầu né tránh: "Đã bảo không có thì là không có, dạo này mắt anh bị dị ứng, thấy ánh sáng là rơi nước mắt."
"Vậy chắc anh cũng dị ứng với em rồi, vừa nhìn thấy là rơi nước mắt."
"Vừa rồi chẳng biết là ai đang đỏ mắt ấy nhỉ?"
"Kỳ Thịnh, anh nhất định phải mạnh miệng đến cùng sao?"
Kỳ Thịnh nhìn cô, dường như không cam lòng chịu thua, gằn từng chữ: "Ừ, dị ứng."
Vốn nể tình bé cún con mà Giang La đã mềm lòng rồi, đang định nói với anh những câu vừa rồi chỉ là lời nói lúc tức giận, chỉ cần anh cũng chịu xuống nước, cô sẽ giải thích rõ ràng chuyện Lục Thanh Trì ngay.
Cuối cùng anh vẫn cứng họng như vậy.
"Được rồi, là dị ứng." Cô đạp cho anh một phát, bất mãn nói: "Vậy anh cứ tiếp tục dị ứng đi, em không tiếp."
Sau khi quay về phòng, Giang La hé mắt nhìn anh qua khe cửa. Chỉ thấy anh đang cúi người tìm kiếm dưới gầm bàn trà, lát sau nhặt lên cái khuyên tai mèo con màu vàng vừa ném đi lúc này, thổi thổi vài cái rồi cẩn thận đeo lên tai phải.
Nhưng anh tìm mọi ngóc ngách vẫn không thấy chiếc hoa tai cún con cô vừa vứt.
"Giang La, em ném đi đâu rồi?"
Giang La nắm chiếc hoa tai cún con mà cô không hề vứt đi, cười nói: "Ai quan tâm em vứt ở đâu, dù gì em cũng chẳng cần nữa!"