Trúc Mã “Cục Nợ” Của Tôi

Chương 18




Kỷ Lẫm cảm thấy mình quá hèn hạ.



Bóng tối đã khuếch đại sự tham lam ẩn sâu mà ngay bản thân cậu cũng không cảm nhận được, hoặc có thể nói là vẫn luôn không dám đối mặt. Cơ thể nóng rực, ướt đẫm mồ hồ cậu đang ôm chặt trong lòng cũng góp phần kích thích dục vọng giấu kín của cậu.



Khi Hứa Ninh Giản lặp lại câu nói kia lần thứ hai, sợi dây lý trí trong cậu đã hoàn toàn đứt đoạn.



Như thể đang trả thù sự giày vò của Hứa Ninh Giản, cũng như trả thù sự trốn tránh bấy lâu nay của chính bản thân mình, Kỷ Lẫm hôn thật mạnh, không chút do dự, không chút kỹ thuật, chỉ có sự cắn nuốt thô bạo.



Đây là lần đầu tiên, mà có lẽ cũng là lần cuối cùng.



Cậu hỏi Hứa Ninh Giản liệu có biết cái giá phải trả nhưng hành động này của cậu nhẽ nào lại không phải trả giá. Thế nhưng cậu vẫn không cách nào kiềm chế được.



Bọn họ là bạn bè thân thiết nhất, gần như từ khi có nhận thức đã ở bên cạnh nhau, như hình với bóng, khăng khít vô cùng. Bọn họ cùng nhau trải qua những năm tháng đẹp đẽ nhất của cuộc đời, trong những kỷ niệm quan trọng nhất luôn có bóng hình người còn lại.



Kỷ Lẫm từng cảnh cáo bản thân không được phá vỡ thế cân bằng này, đừng thăm dò, nếu không sẽ đánh mất Hứa Ninh Giản.



Chỉ còn thiếu chút nữa là cậu đã làm được.



Hứa Ninh Giản giống như bị doạ tới đờ đẫn, nhất thời không có phản ứng gì. Cậu cứ đơ người, để mặc Kỷ Lẫm chiếm đoạt, cọ sát.



Trong bóng tối chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề và nóng rực của Kỷ Lẫm. Một tay cậu ấn cổ Hứa Ninh Giản. Dù cho mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay thì cậu cũng không còn sức để bận tâm.



Rốt cuộc bắt đầu từ thời điểm nào, Kỷ Lẫm chẳng rõ nữa.



Đó là thứ tình cảm nước chảy đã mòn. Từ khi mới bắt đầu, nó đã lặng lẽ trộn lẫn trong từng khoảnh khắc thường nhật, trộn lẫn trong những đêm muộn hai người họ nằm tựa bên nhau, cùng chìm vào giấc ngủ, trộn lẫn trong tiếng cười thuở bé cũng như những trận cãi vã sau khi họ lớn lên.



Thầm lặng là thế mà cũng ăn sâu bén rễ, vô cũng vững chãi.



Đợi đến khi cậu cuối cùng ý thức được thì thứ tình cảm ấy đã như thân dây leo bướng bỉnh nhất bò khắp lòng cậu, quấn lấy cậu từng lớp từng lớp, khiến cậu không còn nơi nào để trốn tránh.



Trước đó, Kỷ Lẫm vẫn mãi không rõ tình cảm bản thân dành cho Hứa Ninh Giản là gì. Mãi cho tới hôm ấy, hai người họ có cuộc cãi vã nghiêm trọng nhất trong lịch sử, và rồi Hứa Ninh Giản nói ra câu nói kia.



Kỷ Lẫm không thể không nhìn thẳng vào sự thật. Có lẽ không phải cậu không rõ mà chẳng qua là vốn không dám đối diện.



Cậu đã biết từ sớm. Hứa Ninh Giản mấy năm nay vẫn luôn cố ý giày vò cậu, chọc giận cậu, tất cả là để khiến cậu không chịu nổi nữa mà chủ động rời xa cậu ấy.



Kỷ Lẫm không rõ vì sao Hứa Ninh Giản lại làm vậy, cũng từng có vài lần muốn hỏi cậu ấy vì sao lại đối xử với mình như vậy. Nhưng rồi tới cuối, cậu không hỏi.



Bởi vì một khi đã hỏi thì có lẽ sự hòa bình ngoài mặt này cũng chẳng thể tiếp tục được nữa.



Thế nhưng, chung quy lý trí con người cũng có hạn.



Nụ hôn ấy kéo dài rất lâu, nhưng cũng dường như chỉ là một tích tắc ngắn ngủi.



Mãi tới khi người bị cậu đè phía dưới khẽ rên rỉ, Kỷ Lẫm mới chợt bừng tỉnh, thả cậu ấy ra và bật cười tự giễu.



Cậu như này có khác gì cầm thú cơ chứ?



Lợi dụng lúc Hứa Ninh Giản đang ôm sốt, hẳn là Hứa Ninh Giản sẽ càng ghét cậu hơn. Quan hệ của hai người họ có lẽ cũng sẽ kết thúc tại đây.



Kỷ Lẫm không hối hận, chỉ là không kìm được mà suy nghĩ không biết về sau bạn bè bên cạnh Hứa Ninh Giản sẽ là những người như thế nào; liệu một mình cậu ấy có thể chăm sóc được bản thân mình hay không…



Kỷ Lẫm buông vòng tay đang siết lấy Hứa Ninh Giản, tính nhấc người rời đi. Nhưng cậu vừa nhúc nhích thì vai đột nhiên nhói đau.



Hứa Ninh Giản ghì cậu lại, đè cậu nằm xuống một lần nữa. Sau đó, Hứa Ninh Giản cưỡi lên eo Kỷ Lẫm, nương theo ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ hắt vào mà nhìn cậu bằng ánh mắt hung dữ.



“Sao cậu có thể như vậy chứ!”



Kỷ Lẫm nằm thẳng người, từ bỏ việc bào chữa cho bản thân: “Mình vẫn luôn như vậy.”



Hứa Ninh Giản bỗng bật cười, giọng mang chút trẻ con: “Được. Thế về sau không cho phép cậu rời xa mình nữa nhé.”



Kỷ Lẫm sững người. Ngay sau đó, đôi môi vừa tách ra lại tìm tới.



Hứa Ninh Giản vẫn còn hơi mơ màng. Ánh sáng yếu ớt kia không đủ để cậu thấy rõ mặt mũi của Kỷ Lẫm nên khi áp tới đã cắn phải cằm cậu ấy. Hứa Ninh Giản cũng mặc kệ, cứ cắn loạn như thế. Thật ra cậu cũng không biết mình đang làm gì. Từ khoảnh khắc Kỷ Lẫm đặt môi hôn cậu là đầu óc cậu đã trắng xóa. Tuy nhiên, cậu cũng lờ mờ nhận ra được, đây là điều cậu vẫn hằng khát vọng và mong chờ.



Cơ thể cậu càng lúc càng nóng rực, tim đập rộn như muốn nổ tung lồng ngực.



Giây phút Kỷ Lẫm buông cậu ra, trái tim ấy chợt trở nên trống rỗng. Hứa Ninh Giản vội vã muốn níu lại một thứ gì đó, thế nên đã thuận theo dục vọng mà níu lấy người trước mặt.



Hành động của cậu trên cơ bản chẳng giống hôn mà là một sự bấu víu nghiêng về bản năng hơn, giống như con cá đang thoi thóp tìm kiếm nguồn nước để cứu sống mình.



Cả người cậu lại một lần nữa ướt đẫm. Trong lúc va chạm, mồ hôi của cậu dính lên mặt, lên cổ, lên ngực Kỷ Lẫm.



Thế nhưng vẫn không đủ. Cậu còn muốn nhiều hơn nữa.




Cuối cùng cũng tìm được môi Kỷ Lẫm, Hứa Ninh Giản gần như mất kiên nhẫn mà gặm cắn. Răng hai người va vào nhau. Vết thương lúc đánh nhau bị rách, mùi máu xộc tới khiến Hứa Ninh Giản càng điên cuồng hơn.



Kỷ Lẫm không thể ngờ cậu lại có phản ứng như vậy, đỡ đẫn đến mức quên di chuyển, mãi cho đến khi eo cậu bị siết lại. Là đùi Hứa Ninh Giản dùng lực do không khống chế được.



Kỷ Lẫm mỉm cười không thành tiếng rồi luồn ngón tay vào tóc cậu ấy, đảo khách thành chủ, đáp lại một cách cuồng nhiệt.







Không biết là bao lâu sau, hai người mới hết sức mà dừng lại. Cả hai đều thở dốc vì mệt nhưng lại chẳng buông nhau ra.



Hứa Ninh Giản ôm lấy eo Kỷ Lẫm. Chú cá đang thoi thóp cuối cùng đã tìm được nguồn nước của nó.



Cậu vùi đầu vào lòng Kỷ Lẫm, áp tai lên vị trí trái tim của cậu ấy, lắng nghe tiếng tim đập từng hồi.



Giống như rất nhiều đêm trước đây, cậu nằm bên cạnh Kỷ Lẫm, nghe tiếng tim mình đập.



Bọn họ cuối cùng đã ở trên cùng một tần số rồi.



Hứa Ninh Giản nhớ lại thời thơ ấu của mình. Mẹ cậu qua đời do khó sinh. Hứa Trí mỗi lần nhìn thấy cậu là lại nhớ tới nỗi đau mất vợ nên đã gửi cậu tới nhà ông bà. Khi ấy cậu rất cô đơn, cũng rất thiếu cảm giác an toàn, mãi cho tới khi gặp được Kỷ Lẫm.



Đó là quãng thời gian đẹp đẽ nhất trong ký ức của cậu. Có người bầu bạn, bảo vệ cậu, không bao giờ để cậu phải lo lắng mình bị bỏ lại, không có chốn về nữa.



Thế nhưng, hai người họ ngày một trưởng thành, nỗi khát vọng trong lòng Hứa Ninh Giản cũng theo đó ngày một lớn lên. Tuổi dậy thì tới quá sớm khiến cậu khổ sở, nhưng khi ấy vẫn còn kiềm chế được. Cậu vẫn còn có thể đối diện với Kỷ Lẫm giống như lúc trước, chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu ấy, dẫn cậu ấy xuyên qua đường lớn, ngõ nhỏ để tìm tới quán ăn ngon.




Chỉ cần vượt qua cơn mất ngủ ban đêm, một khi trời sáng, cậu lại có thể tiếp tục vào vai một người bạn tốt như chưa hề có chuyện gì xảy ra.



Mãi cho tới hôm ấy, Hứa Trí tới tìm cậu, vẫn là giọng nói lạnh băng ấy, chẳng có chút thân thiết.



Hứa Ninh Giản đã quen với thái độ của Hứa Trí rồi nên cũng không để ý. Cậu nghĩ trong đầu rằng đợi Hứa Trí đi rồi sẽ tới tìm Kỷ Lẫm để cùng xem phim. Cậu khó khăn lắm mới tìm được đĩa Blu-ray phiên bản bổ sung của bộ phim điện ảnh mà Kỷ Lẫm thích nhất.



Thế nhưng hôm ấy, Hứa Trí chào tạm biệt cậu xong lại không lập tức rời đi. Hứa Ninh Giản đứng ngoài cửa nhà Kỷ Lẫm, nhìn thấy Hứa Trí đừng ở bên trong cùng Kỷ Lẫm.



Hứa Trí đang cảm ơn Kỷ Lẫm bao nhiêu năm qua vẫn luôn ở bên cạnh giúp đỡ Hứa Ninh Giản. Ông bảo rằng có thể đăng ký thêm một vài lớp học thêm cho Kỷ Lẫm, chỉ cần Kỷ Lẫm có thể dẫn Hứa Ninh Giản theo học chung. Ông còn có thể chuyển hai người tới một ngôi trường khác tốt hơn, có thể trao cho Kỷ Lẫm những cơ hội tốt hơn nữa… Cuối cùng, Hứa Trí còn đưa cho Kỷ Lẫm một chiếc thẻ ngân hàng.



Tuy nhiên Kỷ Lẫm lại trả lời vừa khách sáo vừa lịch sự, “Chú à, cháu thấy chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện.”……



Hứa Ninh Giản biết bản thân không nên giận Kỷ Lẫm. Trên đời này vốn dĩ chẳng có ai lại đối xử tốt với cậu một cách vô điều kiện cả. Ngay cả cha ruột cậu còn có thể vứt cậu tới nơi khác thì những gì một người hàng xóm như Kỷ Lẫm đã làm cũng đủ nhiều rồi. Cho dù tất cả những điều cậu ấy làm đều là do Hứa Trí nhờ vả.



Hứa Ninh Giản muốn giả vờ như chưa nghe thấy gì hết, vẫn thân thiết với Kỷ Lẫm như trước đây. Thế nhưng cậu lại không thể không nghi ngờ ý đồ của người bạn tốt nhất của cậu.



Mà so với sự nghi ngờ đối với Kỷ Lẫm thì Hứa Ninh Giản càng bực bội hơn với ham muốn không thể nói thành lời đang giấu kín nơi đáy lòng cậu.



Sự thiếu hụt cảm giác an toàn thuở bé cùng kéo nhau trở về, còn dữ dội hơn cả khi xưa. Hứa Ninh Giản bắt đầu hoài nghi không biết liệu bản thân có đủ tư cách để nhận được một tình yêu vô điều kiện hay không.



Cậu cảm thấy mình nên ngửa bài với Kỷ Lẫm. Thế nhưng cậu quá cô đơn, quá cần người bên cạnh. Cậu cơ bản không đủ dũng cảm để truy hỏi Kỷ Lẫm.



Cậu thử kết bạn mới, bất kể tốt xấu. Thế nhưng chẳng một ai có thể thay thế sự quen thuộc đã được nuôi dưỡng bao nhiêu năm qua.



Vậy nên cậu bắt đầu giày vò Kỷ Lẫm, cũng giày vò chính bản thân mình. Cậu không ngừng thử thách giới hạn của Kỷ Lẫm, cố gắng chứng minh sự săn sóc mà Kỷ Lẫm dành cho cậu không chỉ vì do Hứa Trí nhờ vả. Thế nhưng mỗi lần giày vò cậu ấy, bản thân cậu lại thấy hối hận.



Đây là người bạn thân thiết nhất của cậu, là người cậu thích nhất từ bé tới lớn. Cậu không nên đối xử với Kỷ Lẫm như vậy. Nhưng, sao Kỷ Lẫm lại đối xử với cậu như thế?



Hứa Ninh Giản vẫn luôn nghĩ, rồi sẽ có một ngày Kỷ Lẫm rời xa cậu. Thay vì bị người quan trọng trong cuộc đời mình bỏ rơi một lần nữa, chi bằng xua đuổi cậu ấy trước.



Kỷ Lẫm rất rất tốt, không cần phải lãng phí thời gian với cậu thêm nữa.







Đêm càng lúc càng sâu, tiếng thở dần dần ổn định lại.



Hứa Ninh Giản cất giọng khàn khàn, hỏi: “Kỷ Lẫm, chúng mình như này thì coi là gì?”



Lòng bàn tay của Kỷ Lẫm vẫn đang đặt trên eo Hứa Ninh Giản, men theo vạt áo luồn vào trong rồi lần lên trên lưng cậu, nhẹ nhàng gãi, giống như hồi trước.



“Cậu cảm thấy thế nào?”



Hứa Ninh Giản không biết nên trả lời ra sao, bèn giữ im lặng.



Một lúc rất lâu sau, Kỷ Lẫm khẽ thở dài.



“Cậu mong quan hệ của chúng ta là thế nào thì quan hệ chúng ta sẽ là thế đó.”