Trúc Mã “Cục Nợ” Của Tôi

Chương 13




Bộ phim đã tới hồi kết. Nam, nữ chính cuối cùng đã thật sự chia tay, dùng một nụ hôn làm dấu chấm hết cho câu chuyện tình thanh xuân này.

Trong lớp vang lên một tiếng “wow~” mờ ám.

Lớp trưởng bật đèn, cả lớp học bừng sáng trở lại. Lớp phó học tập đủng đỉnh chạy lên bục giảng rồi ra vẻ nghiêm túc, dẫn đầu vỗ tay: “Với tư cách một lớp vừa cầu tiền vừa có tính kỷ luật, buổi học hôm nay của chúng ta đã thành công tốt đẹp! Mọi người đều rất giỏi!”

Đám học sinh cũng vô cùng phối hợp mà cất tiếng hoan hô.

Kỷ Lẫm bật cười, cúi đầu nhìn người đang nằm trên đùi mình.

Hứa Ninh Giản vừa mới mơ màng chìm vào trong một giấc mơ kỳ quái thì đã lập tức bị ánh đèn sáng choang đánh thức. Cậu theo bản năng đưa tay che mắt, giọng nói mơ hồ: “Hết phim rồi à?”

Kỷ Lẫm: “Ừ. Dậy đi thôi. Về ký túc rồi ngủ tiếp.”

Hứa Ninh Giản bèn tính trở người. Cậu ngủ tới mê man, cũng không suy nghĩ xem tư thế hiện tại của mình là như nào, vô thức chống một tay xuống bên cạnh, sau đó lập tức đờ người.

Cảm giác ở tay này, nếu không ngoài dự đoán thì hẳn là…. Ừm, cũng to phết!

Đầu óc Hứa Ninh Giản ngừng hoạt động trong giây lát, cho nên cũng không để ý thấy đối phương khẽ run lên trong thoáng chốc. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì Kỷ Lẫm đã vươn tay qua, nắm lấy cổ tay cậu rồi nhấc ra: “Đặt nhầm chỗ rồi.”

Giọng điệu Kỷ Lẫm có chút cứng nhắc nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh thường ngày của mình. Không hổ danh người con trai khiến Tiểu Trương – đầu gấu trường trước đây – nghe tiếng là sợ mất mật.

Hứa Ninh Giản bừng tỉnh, lập tức ngồi bật dậy. Cậu bình tĩnh lại một chút rồi nhún vai như không có chuyện gì xảy ra: “Mình không cố ý đâu, tại chưa tỉnh thôi.”

Kỷ Lẫm lúc này cũng đã trấn tĩnh lại: “Mình biết.”

Mọi chuyện cứ kết thúc trong ngượng ngùng như thế. Vốn cũng không phải chuyện gì to tát. Bọn họ như hình với bóng bao nhiêu năm nay, đã sớm quen tới không thể quen hơn rồi.

Hứa Ninh Giản thuận tay nhét chiếc áo khoác của Trương Tỉ Lợi vốn đắp trên người mình vào trong ngăn bàn rồi sau đó thản nhiên khoác áo Kỷ Lẫm. Cậu lấy từ trong túi áo ra một viên kẹo, bóc vỏ, bỏ miệng: “Giờ đi chứ?”

Kỷ Lẫm “Ừ” một tiếng rồi bảo: “Mình vào nhà vệ sinh chút. Cậu chờ nhé.”

“Ờ.” Thế là Hứa Ninh Giản lại dựa người vào tường như không có xương, tiện tay lấy điện thoại ra.

Trong Wechat có vài tin nhắn mới.

Hứa Trí: [ Mấy ngày nữa là ngày giỗ của mẹ. Con nếu có lòng thì có thể xin nghỉ, về nhà một chuyến. ]

Hứa Trí: [ Không về cũng không sao. ]

Hứa Ninh Giản nhìn chằm chằm hai tin nhắn này. Một lúc sau, cậu tắt màn hình, nhét lại điện thoại vào túi.

Đúng lúc đó, trên bàn Kỷ Lẫm rung lên. Cậu ấy vừa rồi không mang điện thoại theo. Hứa Ninh Giản bèn duỗi tay cầm lấy chiếc điện thoại kia. Bình thường, điện thoại Kỷ Lẫm đến quá nửa thời gian là để cho Hứa Ninh Giản nghịch, trong đấy có tải rất nhiều trò chơi mà cậu thích.

Thế nhưng cậu còn chưa mở khóa màn hình thì thông báo của Wechat đã hiện ra một tin nhắn.

Gaga: [ Suýt quên đưa cậu địa chỉ nhà mình. Mai nhớ đúng giờ… ]

gaga là ID Wechat của Chu Gia Gia. Lần trước, Hứa Ninh Giản giúp để Kỷ Lẫm chấp nhận lời mời kết bạn của cô xong cũng không thay đổi phần ghi chú, về sau Kỷ Lẫm cũng để kệ như vậy.

Hứa Ninh Giản nhìn thông báo tin nhắn kia, đều là những con chữ quen thuộc nhưng trong thoáng chốc cậu lại có chút ngẩn ngơ, phải mất một lúc mới hiểu được ý nghĩa bên trong.

Vậy ra, việc ngày mai mà Kỷ Lẫm nhắc tới, là có hẹn với Chu Gia Gia.

Hứa Ninh Giản tính theo bản năng mở app Wechat ra nhưng rồi cậu lập tức ngừng lại. Tuy cậu thường hay nghịch điện thoại của Kỷ Lẫm nhưng thật sự chưa từng tự tiện xem trộm tin nhắn riêng của Kỷ Lẫm khi không có mặt cậu ấy.

Có một đợt, cậu say mê dùng tài khoản của Kỷ Lẫm để thêm bạn với mấy người kỳ lạ nhưng cũng đều là làm trước mặt cậu ấy. Hứa Ninh Giản chưa bao giờ vượt quá giới hạn, dù cho Kỷ Lẫm không hề để bụng.

Ánh mắt Hứa Ninh Giản tối lại. Một lúc sau, cậu nở một nụ cười khó hiểu rồi tắt điện thoại, ném về lại trên bàn.

Sáng sớm, Trương Tỉ Lợi vẫn đang nằm ngủ thẳng cẳng thì chiếc điện thoại đặt dưới gối đột nhiên rung lên bần bật.

Trương Tỉ Lợi:!

Mãi mới thi xong, còn đang là cuối tuần, thằng cha thối tha, không biết điều nào lại gọi điện cho mình vào cái giờ này chứ!

Cậu ta cũng chẳng nhìn kỹ tên hiển thị trên màn hình, hùng hổ ấn nghe rồi gào lên: “Không biết bây giờ là mấy giờ à? Muốn chết hở!”

Đầu bên kia lại chẳng hề bị cậu ta dọa sợ, giọng điệu rất ung dung: “Còn sớm à. Mặt trời chiếu tới mông rồi.”

“…” Trương Tỉ Lợi lập tức ỉu xìu, mặt mũi như đưa đám, “Phụ thân à, mới thi tháng xong mà. Ông cho tôi nghỉ một ngày đi, tuần sau chúng ta lại phấn đấu tiếp nhé?”

Hứa Ninh Giản: “Nói cái khỉ gì đấy. Tôi tìm ông đi chơi mà.”

Trương Tỉ Lợi: “… Ồ.”

Nói thế này mới là nói chứ. Song, cậu ta nhìn thử thời gian, lại nghẹn lời, “Thế cũng đâu cần sớm như này.”

Giọng Hứa Ninh Giản có chút mệt mỏi, “À, tôi không ngủ được.”

Mười phút sau, Trương Tỉ Lợi đã thay quần áo xong xuôi, mặt chau mày ủ chuẩn bị ra khỏi nhà.

Bố Trương cuối tuần không phải đi làm, đang thong dong ăn sáng ở phòng khách, thấy vậy thì ngẩn người: “Cuối tuần con dậy sớm thế định đi đâu vậy?”

Trương Tỉ Lợi vẫn còn chưa tỉnh hẳn, nghe thấy ông hỏi thì khua tay: “Hầy, còn không phải bố con đang triệu tập con…”

Bố Trương bắt được từ khóa, giật mình: “Ai cơ?? Con nói lại xem nào!”

Trương Tỉ Lợi lập tức tỉnh táo, vội vàng sửa lời: “Bạn, là bạn con!”

Vừa nói, cậu ta vừa bôi dầu vào chân, phóng như bay ra ngoài.

Bố Trương: “…”

Cảm thấy có gì đó sai sai!

Trương Tỉ Lợi vừa khinh bỉ bản thân không ngờ lại hiếu thảo đến mức đó, vừa vắt chân lên cổ, vội vàng lao tới tiệm net lần trước đã dẫn Hứa Ninh Giản tới.

Sáng sớm ngày ra, trong tiệm net rất yên tĩnh, ngay cả nhân viên trông quầy cũng đang gà gật. Trương Tỉ Lợi tìm thấy Hứa Ninh Giản ở chỗ ngồi lần trước. Cậu đang uể oải ngả người ra lưng ghế, một tay chống cằm, thi thoảng lại ấn chuột.

“Sao sớm như vậy ông đã ra ngoài? Kỷ Lẫm không có ý kiến gì à?” Tiểu Trương cảm thấy khó hiểu.

Hứa Ninh Giản nhắm mắt, mặt không cảm xúc, đáp: “Cậu ấy có việc ra ngoài rồi.”

Trương Tỉ Lợi càng ngạc nhiên hơn: “Không phải chứ. Cậu ta ra ngoài mà không dẫn theo ông á?”

Theo quan sát của cậu ta mấy ngày nay, Kỷ Lẫm còn hết lòng hết sức với ông bô hoàng tử này hơn cả cha ruột cậu ta đối với cậu ta, gần như là treo luôn hoàng tử lên người rồi.

“Sao lảm nhảm nhiều thế?” Hứa Ninh Giản mất kiên nhẫn lườm cậu ta, “Nhanh mở máy đi.”

Trương Tỉ Lợi thẫn thờ ngồi xuống, vừa bật máy tính vừa ca cẩm, “Sớm quá đi, cũng chẳng có mấy người chơi game…”

“Tôi biết. Vậy nên tôi mới gọi ông tới kéo tôi leo rank.”

Trương Tỉ Lợi: “…”

Tự hỏi lại bản thân, vì sao cậu ta vẫn chưa nhận rõ bản thân chỉ là một món công cụ hình người cơ chứ.

Trương Tỉ Lợi vốn đã không gánh nổi Hứa Ninh Giản, khoảng thời gian này cậu ta còn đang sa bước chính đạo, bỏ rơi game, trình độ kỹ thuật tụt giảm nghiêm trọng nên tình hình còn tệ hơn rất nhiều.

Một tiếng sau, cả hai cùng bị báo cáo đến mức không vào nổi bảng xếp hạng nữa.

“Đừng hoảng,” Trương Tỉ Lợi vuốt mặt, bình tĩnh nói, “Kiếm ít điểm danh dự là được, nhanh thôi.”

Nghĩ rồi, cậu ta lại thấy vẫn chưa chắc chắn, bèn ra quầy mua một bao thuốc lá, “Nhất định là vì dậy sớm quá. Chờ tôi hút điếu thuốc nâng cao tinh thần.”

Cậu ta là lão làng ở tiệm net, lập tức quen tay quen chân mà châm điếu thuốc. Song, mới nhả một hơi khói thì Trương Tỉ Lợi đã nghe thấy có tiếng ho bên cạnh.

Suýt nữa thì quên mất. Bên cạnh là ông bô hoàng tử yếu ớt nhất trần đời.

Ngón tay đang kẹp điếu thuốc của Trương Tỉ Lợi cứng đờ. Cậu ta đành chấp nhận số phần, kéo ghế ra tính đứng dậy, “Để tôi ra ngoài hút xong rồi lại vào.”

“Không cần đâu.” Hứa Ninh Giản ngăn cậu ta lại, ngẩn ngơ nhìn điếu thuốc khói lững lờ trên tay cậu ta rồi chợt bảo, “Nghe người ta bảo hút thuốc có thể làm vơi đi muộn phiền. Cho tôi một điếu hút thử.”

“Khụ khụ khụ khụ khụ —-“

Trương Tỉ Lợi đột nhiên bị dọa nhảy dựng, hơi thuốc vừa rít vào lập tức xộc vào phổi, khiến cậu ta ho tới mức mặt mũi đỏ lựng, còn thiếu chút nữa là nước mắt nước mũi chảy ròng.

Khó khăn lắm cơn ho mới dịu lại, cậu ta vội vàng xua tay, “Đừng, đừng, đừng. Hút thuốc không xịn xò thế đâu. Đây là hành vi vô văn hóa, ông đừng học theo…”

Có điều, cậu ta mới nói được một nửa thì đã không nói tiếp được nữa. Vì Hứa Ninh Giản vẫn nhìn cậu ta chòng chọc, trên mặt thì nửa cười nửa không: “Vậy sao? Còn ông thì sao?”

Trương Tỉ Lợi: “…”

Cậu ta còn biết nói gì đây, đương nhiên là mỉm cười gật đầu rồi, “Phải, tôi là người vô văn hóa.”

Hứa Ninh Giản bị cậu ta chọc tức tới phì cười, “Được. Thế chúng ta là cha con liền khúc ruột, nên cùng nhau làm người vô văn hóa.”

Trương Tỉ Lợi thiếu chút nữa không khóc nổi: “Thôi đừng. Mình tôi vô văn hóa thì không sao, nếu kéo ông vô văn hóa chung, bị Kỷ Lẫm biết được thì cậu ta xử tôi chết.”

Cậu ta còn chưa quên lời cảnh báo hồi đầu của Kỷ Lẫm đâu – Nếu Tiểu Giản đã muốn làm bạn với cậu thì tôi mong ít nhất cậu sẽ không làm hư cậu ấy.

Hứa Ninh Giản cụp mắt, “Ồ, vậy được rồi.”

Trương Tỉ Lợi thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Ninh Giản nói tiếp: “Thế để tự tôi đi mua.”

Trương Tỉ Lợi:????

Vậy đâu có được!

“Rồi, rồi, rồi. Tôi sợ ông rồi. Cho ông một điếu là được chứ gì. Một điếu thôi đấy. Ông hút thử một hơi là thôi. Cái thứ này thật sự không tốt….” Trương Tỉ Lợi rơm rớm nước mắt, làu bàu châm thuốc cho ông bô của mình.

Hứa Ninh Giản nhận lấy điếu thuốc, mắt cong lên, quay về với dáng vẻ thân thiện: “Cảm ơn.”

Trương Tỉ Lợi làm bộ hiếu thuận: “Không phải khách sáo. Là tôi đáng đời.”