*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhà Cố và nhà Sở thân nhau bốn đời, ông cố của Cố Ninh và ông cố của Sở Hiên là sư huynh cùng phái, đều kinh doanh đoán mệnh bắt yêu. Chỉ là sư phụ đã truyền cho hai người bí thuật khác nhau, tuyệt học của nhà Cố là xem bói đoán mệnh, sở trường đặc biệt của nhà Sở là bắt yêu trừ tà.
Nhà Sở đến thế hệ của ba Sở, thì đã sớm rửa tay không làm. Bây giờ ba Sở là giáo sư đại học, dẫn dắt uyên bác, chính ông ấy còn có một công ty công nghệ cao vô cùng phát đạt.
Còn tính cách của ba Cố thì lười biếng, nhàn nhã mà mở cửa tiệm, chuyên bán vật dụng truyền thống kiểu Trung Hoa trong nhà, tiền vốn ban đầu thì không đụng vào, mà cứ đi hát tuồng nghiệp dư với bạn bè.
Mặc dù hai nhà không còn cùng nghề, hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng quan hệ vẫn rất tốt, lúc Cố Ninh ra đời, hai nhà ở cùng một tiểu khu, không bao lâu thì cùng mua nhà mới, cố tình làm hàng xóm của nhau, cửa đối diện nhau, hai cánh cửa luôn mở không đóng, người lớn trẻ con đi qua đi lại cũng không có sao, hai bên tuy hai mà một.
Từ ngày đầu tiên ra đời, Cố Ninh đã quen Sở Hiên. Cũng từ ngày đầu tiên đó, cả cuộc sống liền thảm thương bao phủ dưới cái bóng của Sở Hiên.
Đời người của Cố Ninh quá tiêu dao tự tại, từ trước đến nay không cầu có việc lớn, có cầu cũng không qua, không học bá, không học tra [1], cái gì cũng tạm, cái gì cũng không cưỡng cầu, tất cả đều không nhiều không ít vừa vặn.
[1] Học tra (学渣): học cho có, điểm thi thấp.
Nhưng mà bên cạnh lại có một Sở Hiên sáng ngời sặc sỡ lóa mắt.
Sở Hiên thông minh hơn người, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ hạng nhất ra thì không cầm bất kỳ hạng gì, tốc độ giải đề luôn luôn giết thầy cô giáo trong nháy mắt, không ai có thể dạy. Người khác vào nhóm thi Olympic đều là dạng đi đào tạo, chỉ có anh vào nhóm thi Olympic là dạng được mời đi phụ đạo người khác.
Thông minh thì cũng được thôi, người lại còn đẹp trai. Đi đến chỗ nào cũng có người chụp lén, tùy tiện đấu một trận bóng với lớp bên cạnh, cũng có cả đàn cả lũ con gái trường bên cầm bảng led chạy tới cổ vũ, thiếu chút đánh nhau với đám con gái trường mình để tranh giành vị trí.
Sở Hiên một đường dài từ giải nhất cuộc thi Olympic đến được cử đi học trường ở đế quốc Mỹ, đè ép Cố Ninh đến không thở nổi, chính là đem đủ loại “còn tạm” của Cố Ninh thành “rất kém cỏi”.
Mỗi khi mẹ của Cố Ninh dùng giọng điệu cưng chìu khen ngợi con ruột, nói Sở Hiên lúc thế này lúc thế kia, Cố Ninh đều rất muốn lén lút chạy qua, đập vỡ cửa kính của anh, trộm vở bài tập của anh, rút lỗ không khí của tim anh.
Nếu nói về chỗ tốt, thật ra thì cũng không phải là không có.
Tính tình của Sở Hiên lãnh đạm, cứng đầu cứng cổ, bên cạnh chỉ có Cố Ninh hiền lành, hồng mềm thì nắn [2], vì vậy Cố Ninh biến thành điểm đột phá trong mắt mọi người.
[2] Mang ý bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Dần dần có người phát hiện, hễ là đồ nhờ Cố Ninh chuyển cho Sở Hiên, thì Sở Hiên chưa bao giờ trả lại, vì vậy mấy thứ như thư tình và các loại quà tặng đều đưa cho Cố Ninh. Cố Ninh vô cùng phiền hà, nhanh trí bắt đầu thu tiền dịch vụ, tiền thu được làm tiền tiêu vặt vẫn còn dư, thì có thể để dành.
Nếu không phải cho tới bây giờ Sở Hiên chưa từng đề cập đến chuyện phân chia, thì Cố Ninh thật sự cảm thấy, hình như hai người là đồng bọn thông đồng với nhau làm một cuộc mua bán.
Cũng có người hoài nghi, “Sở Hiên chỉ đối xử đặc biệt với Cô Ninh như vậy, không phải là thích Cố Ninh chứ?”
Nhưng lập tức sẽ bị đám người chế giễu, “Làm sao có thể, hai người này trông không ăn khớp chút nào, người thông minh xinh đẹp hơn Cố Ninh có rất nhiều. Vả lại những người lớn lên từ nhỏ cùng nhau thì không thể nào ở bên nhau rồi.”
Nhưng vào năm Cố Ninh mười sáu tuổi ấy, trước khi Sở Hiên đi báo danh Đại học Hoa, thì đột nhiên thổ lộ với Cố Ninh…
Tiếu thiếu thắng gấp một cái, cắt đứt dòng hồi tưởng của Cố Ninh.
Sở Hiên ngồi trên vali nghe thấy tiếng động cơ xe hơi, thì ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy Cố Ninh ngồi ở ghế cạnh ghế lái. Dáng vẻ hơi cúi đầu trong trẻo lạnh lùng như nước vừa nãy đã biến mất, ánh mắt của Sở Hiên đột nhiên sắc bén.
“Anh Tiếu, đậu ở chỗ này đi.” Cố Ninh cởi dây an toàn ra, xuống xe.
Nào có chuyện chưa lên tiếng chào hỏi đã trực tiếp tìm tới cửa như vậy?
Sở Hiên thấy Cố Ninh hùng hùng hổ hổ đi tới, biết cô muốn nói gì, nên giành mở miệng trước, giọng nói chậm rãi, “Mẹ em cho anh địa chỉ nhà em, bảo anh tới chỗ này tìm em trước. Anh gọi điện thoại cho em suốt,” dừng một chút, “thế nào cũng không gọi được.”
Cố Ninh lấy điện thoại từ trong túi xách ra, mười mấy cuộc gọi nhỡ.
“Bạn trai?” Sở Hiên liếc nhìn chiếc Porsche màu đỏ cách đó không xa.
“Không phải. Khách hàng.” Cố Ninh lập tức làm sáng tỏ.
Đỉnh lông mày anh tuấn của Sở Hiên hơi nhíu lại, không nói gì.
Nhưng dựa theo sự quen biết hơn hai mươi mấy năm của Cố Ninh đối với anh, biểu cảm trên mặt anh rõ ràng là viết: Khách hàng? Đã trễ thế này, mà còn dẫn khách hàng về nhà?
Cho dù anh không nói ra, thì Cố Ninh cũng xem như anh đã nói rồi, thuốc súng đã lên rồi, nhưng còn chưa mở miệng, thì Tiếu thiếu đã đậu xe xong đi tới.
Quả nhiên, lúc có một mình Tiếu thiếu thì trông cũng không tệ lắm, nhưng bây giờ có Sở Hiên đứng ở bên cạnh, cả người đột nhiên trở nên bình thường hẳn.
Cố Ninh lập tức thay một nụ cười khách sáo, “Đây là Tiếu Tử Dương. Anh Tiếu, đây là Sở Hiên,” Cố Ninh giới thiệu, “Anh tôi.”
Lúc nghe được hai chữ “anh tôi”, sắc mặt của Sở Hiên liền thay đổi.
Sở Hiên vừa xuống máy bay liền nhận được tin nhắn, hai người mẹ Sở và mẹ Cố đều yêu cầu anh đi gặp Cố Ninh một chút. Một mình Cố Ninh ở thành phố S lâu như vậy, hai người mẹ đều không yên tâm, Sở Hiên hoàn toàn hiểu, cho nên vừa ra cửa liền gọi điện thoại tìm Cố Ninh trước.
Nhưng mà điện thoại vẫn không gọi được.
Lúc này hình như mẹ Sở đột nhiên nhớ đến gì đó, nói hôm nay Cố Ninh đi xem mắt, nghe nói điều kiện của đối tượng xem mắt rất tốt, gia thế tốt, nhân phẩm tốt, đủ loại tốt, dáng dấp nghe nói cũng không tệ.
Sở Hiên đảo mắt, quét từ đầu đến chân Tiếu thiếu.
Đây chính là đối tượng xem mắt “điều kiện rất tốt” đó? “Rất tốt” đến mức Cố Ninh dẫn thẳng về nhà? Bây giờ cũng đã mấy giờ rồi?
Trường học đã sớm sắp xếp đón máy bay và chỗ dừng chân tạm thời xong xuôi, Sở Hiên vốn định đến xem Cố Ninh một chút trước, sau đó chụp tấm hình gửi cho mẹ Cố mẹ Sở rồi đi.
Bây giờ thì hoàn toàn đổi chủ ý rồi.
Đột nhiên một cơn gió nhẹ kỳ lạ nổi lên trong đám cây tối om, cuốn lá rụng dưới mặt đất lên, phát ra tiếng vang quỷ dị.
Cố Ninh quay đầu nhìn chiếc Porsche bị bóng tối nuốt chửng, không nói nhảm nữa, lập tức mở khóa cửa, kéo hai người đàn ông cao khỏe vào, “Đi, chúng ta đi lên rồi nói chuyện tiếp.”
Nhà của Cố Ninh không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, bốn phía màu trắng, sàn gỗ màu sáng, vật dụng trong nhà đơn giản, đều là màu trắng phối với màu cây sồi, trống không không có thứ gì, nổi bật nhất là mấy chậu cây xanh sức sống hừng hực.
Khi vào cửa, Cố Ninh thấy chiếc chuông đồng treo trước cửa, thì thở phào nhẹ nhõm, thuận tay lắc nó. Chuông đồng cổ phát ra một tiếng giòn dã, âm thanh không lớn, nhưng rất có lực xuyên thấu, truyền đi thật xa, đặc biệt rõ ràng vào ban đêm.
Sở Hiên vừa vào cửa liền thuận miệng hỏi, “Ninh Ninh, phòng của anh đâu? Anh bay hai mươi mấy tiếng, muốn đi tắm trước.”
Điện thoại trong tay Cố Ninh ting một tiếng, Cố Ninh liếc nhìn, lần này vẫn là mẹ Cố.
“Ninh Ninh, mẹ đưa địa chỉ cho Sở Hiên rồi, mẹ đã nói với Sở Hiên, bảo nó đến ở, không cần tìm chỗ ở ở bên ngoài, dù sao chỗ của con cũng còn có phòng trống. Con sẽ không không cho mẹ mặt mũi chứ?” Phía sau là một cái mặt cười thật lớn.
Cố Ninh gửi tin nhắn cho mẹ Cố, “Mẹ, mẹ không cảm thấy cô nam quả nữ ở cùng một chỗ rất không thích hợp sao?”
Mấy giây sau mẹ Cố liền nhắn lại, “Đó là Sở Hiên, không phải là người khác.”
Cố Ninh thở dài, đầu tiên mời Tiếu thiếu ngồi, bản thân thì đi mở cửa phòng ngủ khác, quay đầu nhìn Sở Hiên, ra hiệu anh đến. Sở Hiên tỉnh bơ, đi theo tới phòng ngủ khác.
Bên trong phòng có đầy đủ giường vật dụng cần thiết. Cố Ninh vốn định cho thuê phòng để bù vào khoản vay thế chấp, nhưng cứ bận rộn, nên chưa kịp tuyển bạn cùng nhà.
Sở Hiên di chuyển vali vào, cười cười với Cố Ninh, tiện tay đóng cửa phòng.
Bởi vì nói là đi lên uống trà, nên Cố Ninh đi tới phòng bếp tìm túi hồng trà, thật vất vả mới kiếm được cái tách duy nhất, pha tách hồng trà cho Tiếu thiếu.
Ngoài cửa sổ tối om, đèn đường u ám, hình như tối hơn mọi ngày một chút. Cố Ninh vừa trò chuyện với Tiếu thiếu, vừa nhìn đồng hồ.
Tiếu thiếu hỏi, “Cô Cố trước kia từng học phong thủy sao?”
Đúng lúc Sở Hiên cầm một chồng quần áo sạch trong tay, mở cửa phòng ngủ đi ra.
Nói dối ở trước mặt Sở Hiên, nên Cố Ninh có hơi chột dạ, “Phong thủy đoán mệnh đều là tay nghề truyền từ đời ông tổ của tôi, chê cười rồi.”
Sở Hiên quả nhiên phá đám, “Vậy sao? Tại sao anh không biết em còn biết xem phong thủy?”
“Chuyện anh không biết có rất nhiều. Hai ta quen thuộc lắm sao?” Cố Ninh cầm ly sứ mập mạp của mình lên, uống một ngụm trà.
Sở Hiên nghe vậy thì nhíu mày, bước chân dừng lại, “Ninh Ninh, còn khăn tắm không? Cũng không thể để cho anh dùng cái khăn Snoopy [3] của em chứ?”
[3] Snoopy:
Cố Ninh: “…”
Tiếu thiếu, “…”
Một cái khăn tắm thì xem là gì? Chuyện của em, có cái nào anh không biết? Sở Hiên tỉnh bơ, đi vào phòng tắm.
Cố Ninh cam chịu số phận đi tìm một cái khăn tắm lớn màu trắng mới tinh, gõ gõ cửa phòng tắm, đưa cho anh.
Sở Hiên cúi đầu liếc nhìn khăn tắm, rồi ngước mắt nhìn Cố Ninh, đáy mắt rốt cuộc cũng có một nụ cười.
Từ trước đến nay ra giường khăn tắm đồ lót vân vân của Cố Ninh đều là thuần trắng, không bao giờ dùng những màu khác. Cái khăn tắm trắng tinh này, thật sự giống như đặc biệt chuẩn bị cho Sở Hiên.
Cố Ninh biết anh đang suy nghĩ cái gì, hạ thấp giọng, “Anh đắc ý cái gì chứ? Cái này là lần trước ở trong cửa hàng tôi thấy có cái khăn tắm vừa mềm vừa dày, chất lượng vô cùng tốt, còn giảm giá, nên tùy tiện mua về thôi.”
Khóe miệng của Sở Hiên cong lên, “Rất cảm ơn em, đặc biệt chọn màu trắng giúp anh.” Không đợi Cố Ninh phản bác, mà thuận tay đóng cửa.
Cô chọn nó là bởi vì màu trắng hài hòa, cho ai dùng cũng được, anh có hiểu hay không? Có hiểu hay không? Cố Ninh bị chặn ở ngoài cửa, lời kìm nén trong miệng không nói ra được, nhấc chân muốn đá cửa phòng tắm, thì chợt nhớ đến Tiếu thiếu còn đang nhìn, nên chỉ đành phải ấm ức trở lại cầm ly trà lên uống ực ực.
“Thật sự là anh trai cô?” Thần kinh của Tiếu thiếu lại thôi, cũng nhìn ra được sự không bình thường.
“Anh trai hàng xóm, đối diện nhà tôi, cùng nhau lớn lên.”
“Vậy thì thật là có duyên phận mà.” Tiếu thiếu dò xét.
“Nghiệt duyên.” Cố Ninh có kết luận.
Bên ngoài hình như gió bắt đầu nổi lên rồi, một hồi lại một hồi vù vù, ngoài cửa sổ còn tối hơn vừa nãy. Cố Ninh ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, hình như hôm nay hai cây kim đồng hồ di chuyển vô cùng chậm. Vẫn chưa đến giờ.
Tiếu thiếu cũng không có ý rời đi, nên Cố Ninh cũng vui vẻ không đề cập tới.
Cố Ninh không cần quá hao tổn tâm trí tìm chủ đề, bởi vì Tiếu thiếu vẫn luôn tìm tòi chủ đề để nói, nói cho Cố Ninh nghe về đủ loại chuyện cười trong giới ngoại thương bọn họ, chọc cho Cố Ninh cười to, không chút tẻ nhạt.
Một lát sau, Sở Hiên đi từ phòng tắm ra. Tiếng nói đùa giỡn của Tiếu thiếu và Cố Ninh đều ngừng.
Hai người, bốn con mắt, đều nhìn chằm chằm Sở Hiên, không nói ra lời.